Edit: Xám
Beta: Xám
[ Tiểu Nhạc:
Tớ đã mất rất nhiều rất nhiều thời gian, suy nghĩ thật cẩn thận xem nên viết gì vào bức thư tình gửi cậu, chỉ mới viết được phần mở đầu thôi mà nó như đã rút hết tế bào não của tớ rồi.
Cậu luôn bảo tớ thông minh, bảo đầu óc tớ sử dụng được, đôi khi, cậu còn đùa giỡn gọi tớ là Lục Hi đại nhân. Tớ thực sự hy vọng tớ có thể giống như lời cậu nói, thông minh còn biết sử dụng đầu óc. Nếu thế, tớ sẽ có thể dễ dàng nói cho người khác biết tớ thích cậu đến nhường nào, chứ không phải như bây giờ nghĩ đi nghĩ lại xem dùng từ nào là thích hợp nhất. Hai người quá thân thiết với nhau có lẽ sẽ không thể nhận ra được, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp có phải là nói về chuyện này hay không?
Nhưng tớ không muốn có khoảng cách với cậu, tớ thà rằng không nhìn thấy gì, chỉ cần có cậu cạnh bên, nghe thấy nhịp tim đang đập của cậu, không nhìn thấy cũng chẳng có vấn đề gì.
Cậu rất tốt, thật sự rất tốt, mỗi khi nghĩ đến cậu, tớ lại cảm thấy mọi thứ tươi đẹp trên thế gian đều xuất hiện. Cho dù cậu có ở bên cạnh tớ, tớ vẫn luôn nhớ đến cậu, nhớ đến rất nhiều khoảng thời gian của cậu, nhớ tới Tiểu Nhạc của hiện tại, Tiểu Nhạc của quá khứ, Tiểu Nhạc của tương lai.
Tương lai cậu sẽ như thế nào? Nói chung là so với hiện tại thì càng tốt hơn, nhưng tớ không thể tưởng tượng ra được, phải ra sao mới có thể so với hiện tại còn tốt hơn? Nhưng mỗi ngày trôi qua cậu lại một tốt hơn, còn tớ thì luôn lặp đi lặp lại sự ngạc nhiên. Cảm thấy mình như một kẻ ngốc vậy, cho nên tớ mới là đồ ngốc, cậu mới thông minh.
Cậu thường không cảm thấy hài lòng về bản thân, mặc dù tớ biết cậu không cho rằng bản thân quá tồi tệ, nhưng tớ vẫn buồn, vì sao cậu lại không cảm thấy bản thân mình rất hoàn hảo?
Tiểu Nhạc rất dịu dàng, cậu biết mỗi một câu nói của mình đều có tầm ảnh hưởng đến tớ, vậy nên cậu rất để ý tớ. Tớ cảm thấy đã bị cậu chiều hư rồi, nhưng tớ không muốn trở nên hiểu chuyện, được cậu chiều hư là một chuyện rất vui vẻ. Tớ có lẽ có thể hiểu chuyện, nhưng chuyện đó nhất định không phải là với cậu.
Ui chết, tớ cảm thấy tớ đang bắt nạt cậu, nhưng sao tớ lại thấy vui thế này? Cậu có tức giận hay không? Cảm thấy tớ là một đứa luôn nghĩ đến chuyện bắt nạt cậu.
Tớ vừa ngẫm lại, tớ không nỡ bắt nạt cậu thật sự, cậu đừng giận tớ nha. Tớ sẽ và luôn đối tốt với cậu, tốt hơn tất cả mọi người trên thế giới này.
Nói như vậy, cậu nhất định sẽ không rời xa tớ đâu đúng chứ?
Tiểu Nhạc, tớ dường như luôn sợ hãi, sợ cái này, sợ cái kia, sợ cậu rời xa tớ, cậu không cần tớ, sợ có một ngày, cậu đối xử với người khác còn tốt hơn cả tớ, chuyện này nhất định tớ sẽ không chịu nổi. Vì sao tớ luôn sợ hãi như thế? Rõ ràng cậu đối xử với tớ rất tốt, luôn ở bên cạnh tớ, nhưng tớ lại luôn sợ hãi.
Tớ không muốn mãi sống trong sợ hãi, nhưng tớ cũng không muốn thoát khỏi nó. Nếu có một ngày tớ không sợ hãi chuyện này nữa, liệu có phải tớ không còn thích cậu giống như hiện tại nữa? Chỉ cần nghĩ về điều đó, tớ liền cảm thấy căm ghét cái bản thân không thích cậu đấy, chỉ muốn giết chết nó đi.
Nếu có một ngày tớ thế nhưng không thích cậu giống bây giờ, vậy chắc chắn đấy là tớ phiên bản pha ke.
Không biết tại sao vừa rồi tớ tự nhiên nhớ lại chuyện khi nhỏ. Lúc đấy cậu cao hơn tớ mà rõ ràng cậu nhỏ tuổi hơn tớ. Tớ kỳ thật vẫn luôn không can tâm, nhưng tớ cũng biết con trai thì phát triển chậm, nên chỉ đành tự làm chính bản thân bực bội. Rốt cuộc đến khi tớ cao hơn cậu, tớ lại nhớ tới cái cảm giác thấp bé khi phải ngước mắt lên nhìn cậu.
Còn cậu? Cậu có nhớ tới hồi hạ tầm mắt xuống để nhìn tớ không? Bây giờ tớ đã cao hơn cậu rồi, nhưng không nhiều lắm, chính là vừa đẹp.
Có một ngày tớ chợt nghĩ, vì sao tớ luôn nói tớ thích cậu, mà không nói yêu cậu bao giờ? Lời này thật sự rất khó nói, mới viết ra thôi, tớ đã cảm thấy đầu bút nóng lên, có chút run rẩy rồi. Nhưng không phải là run sợ mà là một loại cảm giác thành kính trang trọng. Tớ rất muốn nói với cậu lời này, nhưng lại cảm thấy trước khi nói ra được từ này, tớ sẽ tự thiêu đốt bản thân mình luôn quá.
"Thích" so với "Yêu" đơn giản hơn nhiều, cảm nhận chung thì mỗi lần tớ nói thích cậu, chính là khi tớ cực kỳ vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng nếu, không phải nếu, chính là hiện tại, tớ nói với cậu, Tiểu Nhạc, anh yêu em. Đó sẽ là cảm giác gì? So với sự vui sướng đơn thuần, thì nhiều hơn một chút trách nhiệm, nhưng nó không ép cậu đến đau đơn, ngược lại nó là cái sức nặng mà tớ rất thích.
Đúng vậy, giống như thời điểm tớ cõng cậu đi trên đường, đấy là sức nặng mà tớ thích, cùng với nhiệt độ ấm áp của cậu khi dán vào lưng tớ.
Thế nhưng tớ hơi sợ, nếu không cõng nổi cậu nữa thì phải làm sao? Vì thế tớ chưa từng nói cho cậu biết. Mà bây giờ đã nói ra rồi, có lẽ do không ở trước mặt cậu nên dũng khí cũng lớn hơn đi. Tớ thường là như vậy đó, cậu không nhận ra thôi chứ thật ra tớ nhát gan gan lắm.
Cậu thật tốt, tớ thật không tốt, nhưng tớ thích cậu, yêu cậu, vì thế tớ cũng trở nên tốt theo.
Tiểu Nhạc thật tốt, cậu thật tốt.
Tớ luôn dừng từ "tốt" để miêu tả cậu, cậu có cảm thấy khó chịu không? Tớ cũng không muốn như vậy, tớ muốn dùng nhiều thật nhiều những từ khác nhau để miêu tả cậu, nhưng dù cho tớ chuẩn bị thế nào đi chăng nữa, đến thời điểm muốn nói thì những từ ấy lại biến mất, chỉ còn xót lại một chữ "tốt".
Hình như tớ càng viết càng lộn xộn, cậu đừng cười tớ, chắc chắn tớ không thể viết hay như cậu được, nhưng tớ đã làm hết sức mình rồi, cậu phải tin tớ.
Tớ không thể ngay lập tức nghĩ ra nên nói cái gì, tớ cảm thấy tất cả lời nói của tớ đều đã nói cho cậu nghe rồi, nhưng tớ lại muốn nói lại tất cả những lời ấy cho cậu nghe thêm một lần nữa.
Lần sau tớ sẽ lại viết cho cậu một bức thư hay hơn nữa, tớ sẽ viết thật nhiều thư cho cậu, tớ nghĩ tớ càng viết sẽ càng tốt hơn.
Lục Hi.
P/s: Sau khi cậu xem xong bức thư này, thì liệu về sau tớ có thể trực tiếp nói với cậu rằng anh yêu em không?" ]