Bạn Trai Tôi Là Kẻ Sát Nhân

Chương 32




Bomi thở dài tỏ vẻ chán ghét ra mặt khiến Hajoon thêm càng thêm hổ thẹn và nhục nhã. Cô bấu chặt tà áo cúi thấp người xuống. Soojin lại gần Bomi.

" Làm em thất vọng rồi. Xem ra chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ thôi. Ta làm việc nốt thôi nhỉ?" Soojin ân cẩn ôm lấy Bomi.

Bomi nở ra một nụ cười thoả đáng vơi đi chút buồn phiền quàng tay qua cổ Soojin nhẹ giọng nghi hoặc:

" Anh định sẽ làm gì em đây?"

Cái bầu không khí ám muội thật khiến người ngoài nghẹt thở. Hajoon cười nhẹ, có lẽ cô lên nhanh rời khỏi đây thôi, trước khi bản thân lại làm phiền họ.

Bỗng từ tầm nhìn của cô xuất hiện một cái gì đó vừa bắn tới những giọt li ti dưới sàn. Hajoon chớp chớp mắt cúi người thấp xuống để xem đó là gì. Trước khi cô kịp hoài nghi về nó thì bản thân vô giác rùng mình ngẩng đầu dậy.

Hajoon như chết đứng đứng im tại chỗ trước khung cảnh trước mặt. Bomi thõng thoài từ từ trượt xuống đất, vẻ mặt của cô ấy khủng hoảng như không thể thốt lên lời. Trên khuôn mặt xuất hiện một vết rạch lênh lang máu. Mãi một hồi sau Bomi như mất bình tĩnh gào lên.

AAAAAAAAA…

Hajoon rùng mình trước cảnh tượng này. Soojin lặng thinh không một sắc thái, cậu từ ngồi xuống sát lại gần Bomi, giọng mỉa mai:

" Em hét lớn vậy, hẳn là phấn khích lắm nhỉ?"

Bomi sợ hãi vội vàng đứng lên bỏ chạy nhưng đã bị sức của Soojin kéo lại ghì chặt xuống sàn. Mặc cho cô ấy đang la hét, Soojin không một chút dao động mà còn làm vẻ mặt thản nhiên như mình vừa làm một việc tốt vậy.

Cái quái gì thế này? Chẳng phải trước đó họ còn rất ân ai sao? Hajoon lúc này đã cứng đờ cả người rồi.

" Soo…soojin…Cậu…" Hajoon mấp máy môi không ra chữ. Bỗng cô bắt gặp ánh mắt Soojin đang nhìn mình, thật đáng sợ.

Bomi lúc này đã quá hoảng loạn rồi, cô ôm lấy mặt, ông lấy vết rạch đang ứa máu.

" Mày biết không? Do mày mà Hajoon dạo gần đây hay bày ra cái vẻ mặt sầu bi làm tao rất khó chịu." Soojin quay phắt thái độ." Chuyện bạn bè của chúng mày làm tao chán phát bực đấy."

Hajoon sốc nặng, cô vội vàng ngồi xuống đỡ lấy Bomi và kiểm tra vết thương cho Bomi. Bomi không màng gạt phăng Hajoon ra:

" Anh làm điều này là vì con nhỏ này sao? T…tại sao thế? Anh thừa biết anh yêu em thế nào mà?" Bomi phẫn nộ, gương mặt đã ửng đỏ cùng với vết máu kinh dị trên mặt khiến Bomi lúc này thật kinh dị.

" Đúng rồi đấy, dạo này mày và lũ ruồi của mày cứ lượn lờ ở quanh nhà làm tao rất khó chịu." Soojin thản nhiên nói.

Điều này đã làm Bomi rơi xuống vực thẳm tinh thần. Cô khuỵa xuống mệt mỏi, dường như đang dần mất máu.

" Tại sao lại là mày chứ? Hết Yeomi đến Soojin…mày còn muốn lấy gì của tao nữa?" Bomi thì thào bên cạnh Hajoon.

Hajoon im lặng, đến lúc này mũi giáo vẫn luôn nhắm vào cô sao. Nhìn vào đôi mắt Bomi chỉ toàn sự uất hận và bực bội. Đến nước này rồi Bomi vẫn chọn Soojin thay vì là cô sao?

" Xin lỗi vì đã xen vào tình bạn của hai người…Nhưng Soojin…đâu phải là của mày?" Hajoon cười nhạt.

Bomi trợn tròn mắt, Hajoon cũng bất ngờ về mình. Trong một phút chết tâm cô đã nói gì thế này? Soojin phần nào cảm thấy kích thích không thẹn phá lên cười:

" Nó nói đúng rồi đó? So với Hajoon thì mày là cái gì chứ?" Soojin vòng qua Hajoon nắm tóc Bomi kéo dậy.

" Mày là cái thá gì mà Hajoon phải rụt rè dập cổ trước mặt mày thế? Mày là cái gì mà cảm thấy hả hể khi ở bên tao thế?" Soojin mạnh bảo dập đầu Bomi xuống nền đất.

Hajoon chết lặng nhìn Bomi bị Soojin dập đầu. Cậu càng nói càng hăng càng ra tay mạnh. Bomi lúc này đã bị làm cho mặt biến dạng rồi, từng vết máu văng lên mặt Hajoon khiến cô càng chùn chân.

Cô lặng người, một chút gì đó lại cảm thấy hả hê. Chẳng phải là dã tâm trong cơn giận cũng muốn điều này sao? Nhưng đây là sự thật, Bomi đang từng giây từng giấy lấy mất mạng sống.

“X…xin…lỗi.”

Hajoon hoàn hồn vội vàng nắm chặt tay Soojin, cậu cũng theo đó mà dừng lại dùng một vẻ mặt hoài nghi.

" Đủ rồi…làm ơn…đừng giết cô ấy." Hajoon run rẩy đối thẳng mặt Soojin.

Cô sợ người con trai này chứ. Nhưng cô không thể để có thêm người chết nữa. Nhất là khi người đó là Bomi. Phải rồi, thà rằng người chết là cô thì liệu nó sẽ nhẹ nhàng hơn không?

Soojin từ từ bỏ tay ra, cậu im lặng đứng dậy đi vào phòng khách. Hajoon bừng tỉnh quay lại xem xét Bomi, Bomi đã ngất vì thiếu máu quá nhiều. Bỗng Soojin đi ra ngoài ném cho Hajoon một chiếc áo khoác.

" Chúng ta lên bệnh viện." Soojin chán ghét đi ra ngoài trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.