Bạn Trai Tôi Là Kẻ Sát Nhân

Chương 3




Hajoon đơ người ra. Dường như người con trai trước mắt này khác với cảm giác lúc cô ở nhà tắm. Vẫn là sự ôn hoà và chu đáo đó nhưng nó vẫn khiến cô lo sợ đến không yên.

" Vậy cho hỏi sao cô lại quay trở lại nhà cậu

Soojin và lại bỏ đi đột ngột ngay ở hiện trường như vậy?" Người cảnh sát lại tiếp tục hỏi cô.

"Là do tôi để quên điện thoại nhà ở nhà cậu ấy lên đã quay lại lấy. Rồi tôi nhận thấy nhà tắm đang trào nước ra ngoài cửa nên đã mở cửa ra xem và thấy..." Hajoon lúng túng kể.

" Lúc thấy cái xác cậu ấy có vẻ rất sợ rồi phóng nhanh ra ngoài khi thấy tôi. Có lẽ cậu ấy đã hiểu lầm gì đó ở tôi rồi." Soojin cười phì.

Cô ngơ ngác nhìn Soojin, cậu ấy nhìn như không giống đang nói dối lắm. Người cảnh sát vẫn tiếp tục ghi chép lại vụ án.

" Cho hỏi đây không phải án mạng sao?" Hajoon thắc mắc lên tiếng.

" Chắc là do cô thấy vết thương ở trước ngực người phụ nữ nên mới nghĩ đây là án mạng vì dù gì cũng không có ai lại đi tự sát bằng cách đó. Nhưng con dao ở hiện trường chúng tôi đã kiểm tra chỉ có mỗi dấu vấn tay của nạn nhân thôi." Người cảnh sát giải thích.

Lúc này cô mới có thể bình tĩnh đi phần nào. Như vậy tức là đây chỉ là một vụ tự sát chứ không phải Soojin đã..

" Cậu có biết vì sao nạn nhân lại tự sát không?"

" Không, nhưng tôi nhớ cô ấy hay khóc lóc và than vãn về người chồng của cô ấy với tôi." Soojin đăm chiêu lấy tay xoa xoa cằm.

Người cảnh sát quay sang nữ cảnh sát bên cạnh, nữ cảnh sát chỉ nhẹ gật đầu như xác thực chính xác lời khai của Soojin. Có vẻ cảnh sát đã điều tra về lí lịch của nạn nhân rồi.

" Được rồi! Hai người có thể về rồi đó. Có phát hiện mới chung tôi sẽ liên lạc với cậu, cậu Soojin."

" Vâng!Làm phiền mọi người rồi."

Soojin và cô được cảnh sát hộ tống ra bên ngoài. Trên đường đi về Hajoon không khỏi lúng túng. Cô đã nghi ngờ Soojin mất rồi, liệu Soojin có giận cô không đây?

" Trời cũng đã muộn rồi hay cậu ở lại nhà tôi đi." Soojin đột nhiên lên tiếng trước.

Lời đề nghị làm Hajoon khó xử. Dù biết vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi nhưng cô vẫn còn ám ảnh với con người này. Soojin cũng nhận thấy sự bất an của cô, Soojin nhẹ nhàng xoa đầu cô.

" Không sao đâu. Dù gì thì giờ đi về một mình cũng rất nguy hiểm đó."

Chẳng biết lúc đó vì bị vẻ đẹp của Soojin làm cho mê mẩn mà cô đã đồng ý đi cùng cậu. Hai người đến trước một căn nhà cách chỗ cũ không khá xa.

" Đây là.."

" Thật ra tôi định chuyển nhà vào kì nghỉ này." Soojin lấy chìa khoá ra mở cửa.

Hajoon cẩn trọng đi vào nhà, có phải là do lâu rồi không có người ở mà không khí có vẻ âm u đến đáng sợ, tuy vậy nhưng nó vẫn sạch sẽ không khác gì chỗ cũ.

" Ở đây có người giúp việc không?" Cô vội vàng hỏi.

" Không."

Ngồi ở bàn đợi Soojin làm đồ ăn mà cô vẫn không thôi bất an được. Đáng ra cô nên làm phụ cùng cậu mới đúng nhưng cô lại thấy sợ khi lại gần cậu. Biết thế vừa rồi cô nên từ trối cậu mới đúng. Soojin từ từ dọn đồ ăn ra bàn, hai người cùng dùng bữa.

" Ồ, vậy là cậu cũng sống một mình sao?" Soojin cười.

" Ừm, tôi định ở kí túc xá nhưng nó không tiện đi làm lắm." Hajoon gượng gạo.

" Hôm nay cậu không đi làm sao?"

" Thật ra là tôi vừa bị đuổi việc..."

Vừa nói cô vừa cúi thấp đầu xuống vừa ngại, Soojin chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục ăn. Quả thật phải nói chuyện với Soojin thì cô mới hiểu cậu ta còn cuốn hút hơn cả tưởng tượng. Không những chu đáo mà còn rất hài hước nữa.

"..."

" Sao thế Hajoon?" Soojin nhẹ hỏi.

Hajoon mơ mảng nhìn đĩa thức ăn trước mắt, hình ảnh nó cứ mờ dần đi. Cô vội ngước lên nhìn Soojin, cậu có vẻ rất lo lắng cho cô.

" Đầu tôi choáng quá."

Cô ngã gục xuống bàn vì mệt mỏi. Ý thức dần dần mất đi, cảm giác tê liệt khắp người làm cô khó mà cử động được.

Hajoon mơ màng mở hé mắt, căn phòng lạ hoắc làm cô hoang mang, từ từ ngồi dậy cô ngó xung quanh. Đây hẳn là phòng của Soojin rồi. Hajoon đưa tay lên đầu xoa xoa rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

' Soojin?'

Cái không khí đáng sợ trong căn nhà làm cô sợ phát khiếp. Nó lạnh lùng, vắng lặng như bị cả thế giỏi bỏ quên vậy. Hajoon thấp thỏm đi tìm Soojin, cô sợ phải một mình ở nơi này.

Hajoon đi vào một căn phòng còn đăng vương một chút ánh đèn mở ảo, hình như đây là nhà kho. Nhận thấy bản thân không nên ở đây lâu cô định rời đi thì bị thu hút bởi những thứ đang đắt trên bàn. Hajoon từ từ tiến lại chỗ bàn làm, một con dao đinh máu đang trong quá trình khử khuẩn. Hajoon hoảng sợ lùi lại sát vào tường làm cho các dụng cụ khác ở trên nóc tủ rơi xuống. Tất cả đều là những vũ khí mà người thưởng chẳng ai dự trử ở nhà bao giờ.

Cô từ từ liên kết những thứ mình đã nhìn thấy lại, chợt nhớ lại cái xác ở căn nhà cũ. Đến đây cô lại sợ đến run người, lúc này chân tướng càng sáng tỏ về con người của Soojin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.