Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Chương 27: MỢ CHÁU LÀM SAO ĐÁNH CHẾT CHÁU ĐƯỢC?




Trình Lộc biết, tên Hướng Đông này từ hồi đại học đã bắt đầu thích khoe khoang.

Khi đó hắn luôn bị Hứa Qua đàn áp, trong lòng rất bất mãn với Hứa Qua, dần dần người liên quan với Hứa Qua là bạn gái Trình Lộc hắn cũng cảm thấy bất mãn.

Bây giờ Hứa Qua với thân phận là con nhà giàu vừa lộ diện, Hướng Đông liền không có cơ hội cạnh tranh với Hứa Qua, lần trước ngay cả tiệc đính hôn của Hứa Qua cũng không đi.

Mà lần này họp mặt bạn học, Hứa Qua không đến, nhưng Trình Lộc có đến, Hướng Đông biết Trình Lộc chính là một cảnh sát nhỏ của cục cảnh sát Lâm Sơn, vừa vặn có thể đạp cô xuống nâng bản thân mình lên, dĩ nhiễn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Khi sau khi Hướng Đông nói xong những lời này, bầu không khí trên bàn cơm lập tức trở nên lúng túng.

Một người bạn tốt ngồi kế bên Trình Lộc kéo tay cô hạ thấp giọng nói: "Tiểu Lộc, đừng so đo với loại người này, chúng ta cơm nước xong liền đi, cậu đừng manh động."

Trình Lộc không trả lời, mà ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hướng Đông.

Cô ở cục cảnh sát đã gặp biết bao nhiêu là người, loại người gì cũng đã từng gặp qua, loại người như Hướng Đông cô cũng không quá để ý.

Cô mỉa mai cười một tiếng: "Xin lỗi, mặc dù mấy năm nay đúng thật là tính tình tôi bớt hung hăng lại một chút, nhưng cậu lại cảm thấy tôi dễ bị khi dễ thì cậu sai lầm rồi."

Ánh mắt sắc bén của cô lướt một vòng nhìn tất cả mọi người, ánh mắt này thật sự có hơi đáng sợ, trong phòng tĩnh lặng một hồi, Trình Lộc liền nói tiếp: "Hướng Đông, tôi biết trong mắt cậu cái nghề này không đáng giá, nhưng chính cái nghề này là nghề mà cậu muốn nhưng không được, nhưng cũng may là cậu không làm cảnh sát, loại người giống như cậu căn bản không làm nghề này được đâu."

Trường lớp thấy Trình Lộc quá mức cương quyết nên đi đến khuyên một tiếng: "Tiểu Lộc, mọi người đều là bạn học, cậu đừng nói nữa."

Trình Lộc liếc lớp trường một cái, không phản ứng gì, quay đầu nhìn Hướng Đông như cũ, ánh mắt sắc bén, mọi người nhìn thấy trong lòng không khỏi run lên.

Bình thường thấy Trình Lộc có vẻ ôn hòa, nhưng một khi đã nổi giận thì không ai cản nổi.

Không khí giương nanh múa vuốt, đột nhiên cửa phòng có người đẩy ra, Đỗ Khê từ bên ngoài đi vào, trên mặt cười tươi rói, lúc nhìn thấy Trình Lộc, nụ cười hơi khựng lại một chút, có hơi không tự nhiên.

Cô ta đi tới ngồi kế bên Trình Lộc, mới phát hiện ra không khí có hơi không thích hợp, ngờ vực hỏi: "Mọi người sao vậy? Sao sắc mặt ai cũng không tốt hết vậy?"

Mọi người không nói, chẳng qua là Hướng Đông giễu cợt cười một tiếng, Đỗ Khê đi ra giảng hòa: "Không phải là vì tớ đến muộn chứ? Ha ha, như vầy đi, tớ tự phạt một ly."

Vừa nói, Đỗ Khê rót cho mình một ly bia, một hớp uống vào, lớp trưởng đi ra nói: "Một ly sao mà đủ được? Đỗ Khê, cậu là người tổ chức buổi họp lớp này, ngược lại mình lại tới chủ trì, ít nhất cũng phải hai ly đi chứ."

Đỗ Khê bật cười, đôi môi đỏ mọng trông quyến rũ, hết sức gợi cảm.

Cô ta bưng ly rượu lên, lại rót cho mình thêm một ly nữa, uống sạch hết.

Lúc này bầu không khí mới hòa hoãn đôi chút.

Đỗ Khê vừa đến, mọi người bắt đầu chọn món ăn, sau khi gọi mấy món mình muốn ăn, thực đơn truyền đến trên tay của Hướng Đông, ánh mắt Hướng Đông tỏ vẻ khinh thường, lộ rõ vẻ khinh bỉ: "Trời ơi, các cậu muốn ăn mấy cái này? Đây cũng thật là không cùng đẳng cấp?"

Hướng Đông thở dài, giống như đang thông cảm vậy, nói: "Ai, cái này cũng khó trách, trong ngày thường tớ cùng ông chủ cùng đi xa nhà, ăn cái gì các cậu cũng khó có thể sánh bằng được."

Đỗ Khê cau mày, thúc giục Hướng Đông: "Cậu cũng đâu có trả tiền, yêu cầu nhiều như vậy làm gì."

Người bạn tốt ngồi kế Trình Lộc lẩm bẩm: "Hướng Đông lúc này so với lúc học đại học chỉ có tệ hơn, người này làm sao vậy, sao sếp cậu ấy có thể nhận cậu ấy làm việc được vậy."

Trình Lộc cười nhưng không nói, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn hắn.

Bữa cơm này mọi người ăn cũng không mấy vui vẻ, sau khi ăn xong, có mấy bạn học vừa nói phải rời khỏi, có điều sau đó Đỗ Khê đặt đặt một quầy bar, hầu hết bạn học cho nhau mặt mũi mà ở lại chơi thêm.

Mới vừa ăn cơm trưa, mọi người ở trong tiệm cơm nghỉ ngơi một chút, chờ buổi xế chiều liền đi đến bar.

Trình Lộc đứng dậy đi vệ sinh, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, Lâm Phùng vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, Trình Lộc nghĩ tối nay sau khi tan buổi họp lớp rồi về nhà trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Phùng.

Sau khi cô đặt điện thoại xuống rồi rửa tay, một người phụ nữ mặc chiếc đầm màu đỏ đột nhiên xuất hiện sau lưng cô.

Cô xoay người nhìn sang, hỏi: "Có chuyện?"

Đỗ Khê khơi mào sóng lớn, biểu cảm có hơi do dự cũng không được tự nhiên, Trình Lộc thổi khô tay, không tiếp tục nhìn Đỗ Khê: "Có gì thì nói."

Đỗ Khê cười một tiếng: "Thật ra lần này tìm cậu chủ yếu là vì cảm ơn cậu, lúc ở Ngân Hàng Phổ Thiện đó, cảm ơn cậu đã cứu tớ."

Trình Lộc xoay người, ánh mắt lãnh đạm sắc bén, nụ cười cô biến mất không thấy, cô nhìn Đỗ Khê, khóe môi dưới hơi nhếch nhưng lại không giống cười chút nào.

Cô khẽ hừ một tiếng: "Đỗ Khê, cô không cần cảm ơn tôi, không phải tôi cứu cô, tôi chỉ là đang thực hiện trách nhiệm mà thôi."

"Tôi đã mặc bộ quần áo kia vào rồi, thì phải có trách nhiệm bảo vệ tất cả mọi người không ngoại trừ một ai, bất kể người có ân oán cá nhân với tôi hay không."

Vẻ mặt Đỗ Khê sững sờ, không phản ứng kịp.

Trình Lộc cười có chút mỉa mai, bước ra ngoài phòng vệ sinh, tiếng bước chân nhè nhẹ rất nhanh đã không nghe được.

Từ khi bắt đầu học đại học, Đỗ Khê luôn giễu cợt cô, thậm chí trong thời gian học đại học hai người đã đánh nhau một trận, dĩ nhiên Đỗ Khê hoàn toàn thua trắng.

Trước đó ở tiệc đính hôn của Hứa Qua còn nói ra lời nói đó với cô, Trình Lộc thật sự giận Đỗ Khê, cũng không muốn chấp nhận lời xin lỗi của Đỗ Khê.

Nếu như ban đầu ở buổi tiệc đính hôn của Hứa Qua, Trương Xảo Yên không gnhe Trình Lộc giải thích, hoặc là Hứa Qua lại tỏ thái độ chột dạ cắn rứt lương tâm, Đỗ Khê làm như vậy, chẳng khác nào phá hoại đám cưới êm đẹp của Hứa Qua?

Ở trong lòng Đỗ Khê, sợ là tới bây giờ cũng không ý thức được ngôn từ ác độc của mình sẽ làm ảnh hưởng đến người khác như thế nào, mọi người đều là người lớn cần có trách nhiệm với lời nói của mình.

Trình Lộc trở lại phòng, mọi người cũng đang bàn luận chuyện gì đó có vẻ thú vị.

Cô đẩy cửa ra, lớp trưởng chừa một chỗ kêu cô sang ngồi, Trình Lộc lắc đầu: "Không được, một lát tớ không đi đến bar cùng mọi người đâu, tớ đi trước."

Lớp trưởng khuyên Trình Lộc: "Ai, khó khăn lắm mới tụ hội một lần, cậu đi cùng được thì đi đi."

Trình Lộc không quá thích thú đến cái chỗ bar đó, nếu không phải Lý Thừa Nguyệt thích đi, chắc đời này Trình Lộc cũng không đến đó.

Trình Lộc nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của lớp trưởng, bỗng nhiên lại nhớ tới Lâm Phùng, chắc chắn anh sẽ không để cho cô đến cái chỗ đó.

Hướng Đông cũng giả mù sa mưa* khuyên Trình Lộc: "Ai nha, Trình Lộc à, cậu cũng đừng xin lỗi, chúng ta đều là bạn học đâu phải người ngoài, ra ngoài chơi chút xíu thì có làm sao đâu?"

*giả mù sa mưa: làm bộ, giả vờ

Trình Lộc giương mắt nhìn hắn, liếc xéo hắn một cái, cô cười lạnh, đem túi bỏ về chỗ cũ, an ổn ngồi xuống: "Các cậu đã nói như vậy làm sao tớ có thể đi được."

Hướng Đông không nghĩ tới Trình Lộc thật sự ở lại, có hơi sửng sốt một chút.

Nghỉ ngơi đến buổi chiều, đoàn người liền đi đến chỗ Đỗ Khê đã đặt ở bar.

Đỗ Khễ đặt chỗ so với bình thường có vẻ yên tĩnh hơn một chút, các bạn học cũng có thể ngồi đầy đủ, mới vừa ngồi xuống Hướng Đông liền bắt đầu nói chuyện: "Ai ta nói Đỗ Khê, cậu đặt chỗ này cũng thật là không có phong cách, lần sau tớ mang cậu đi chỗ khác để cậu có kiến thức hơn một chút."

Đỗ Khê liếc mắt nhìn Trình Lộc, cô ta mới vừa bị Trình Lộc từ chối, tâm tình vốn không được tốt, bây giờ bị Hướng Đông nói như vậy, lửa giận cũng bộc phát.

Cô ta không chút nhún nhường đáp trả: "Nếu cậu có bản lĩnh như vậy, sao không trả tiền đồ uống ở đây đi? Dù sao thì bây giờ cậu cũng rất có tiền mà."

Hướng Đông nhanh trí tính toán sơ lược toàn bộ tiền tiêu xài ở chỗ này, ngượng ngùng không nói gì, Trình Lộc ngồi một bên, nhấp một miếng nước trái cây, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Đoàn người chơi đến tối, không gian bắt đầu náo nhiệt lên, nam nữ ra vào như trong buổi tiệc linh đình, Trình Lộc không uống rượu nên lấy nước trái cây uống.

Hướng Đông đề nghị mọi người cùng nhau chơi trò chơi, Hướng Đông tìm người cầm xúc xắc tới, đoán lớn nhỏ, đoán sai phải uống rượu.

Trình Lộc không quá thích thú với loại trò chơi này, cô cũng không muốn uống rượu nên không tham gia.

Trong quán rượu quá mức ồn ào, cô có hơi khó chịu, trên mặt hơi nóng lên.

Cô đi ra ngoài hít thở không khí một hồi, nhìn tầng mây đen che trên bầu trời, thời tiết ban ngày trong lành dường như biến mất, hình như trời sắp mưa.

Lớp trưởng cũng đi theo Trình Lộc ra ngoài, cũng ngẩng đầu lên nhìn trời, nói: "Xem ra trời sắp mưa rồi, lát nữa tớ đưa cậu về."

Trình Lộc lui về sau một bước, hời hợt cự tuyệt: "Không cần, lớp trưởng." Ánh mắt cô kiên định nhìn lớp trưởng, nói tiếp: "Lớp trưởng, ban ngày chuyện tớ nói sẽ cân nhắc, tớ vẫn cảm thấy chúng ta không quá thích hợp, sau này loại chuyện này cũng không cần nhắc lại."

Lớp trường há miệng: "Nhưng dù sao cũng chỉ mới nửa ngày, cậu có muốn suy nghĩ lâu hơn một chút?"

Trình Lộc khẽ mỉm cười, nụ cười hời hợt, "Chúng ta đã lâu ngày không gặp nhau, đối với đối phương cũng không quá hiểu, tớ cảm thấy, loại chuyện này, không phải cân nhắc một hai ngày thì có thể."

Cô đã suy nghĩ rõ ràng.

Cô không cho lớp trưởng có cơ hội nói tiếp, xoay người đi vào quán rượu.

Trình Lộc rất rõ ràng, lớp trưởng không phải mẫu người cô thích.

Trở lại chỗ ngồi, bạn tốt mời Trình Lộc tới chơi đoán lớn nhỏ cùng, lớp trưởng đi theo sau lưng, Trình Lộc cảm thấy hơi ngượng nên ngồi xuống cùng chơi với mọi người.

Hướng Đông làm nhà cái, nhìn về phía Trình Lộc: "Tới, Trình Lộc, cậu đoán xem trông có vẻ là nhỏ nhỉ?"

Trình Lộc không yên lòng nói: "Lớn đi."

Đầu chung mở một cái, bên trong chỉ có một hai ba điểm, là nhỏ.

Một đám người cười ầm lên giúp Trình Lộc rót rượu, tràn đầy trọn một ly, Trình Lộc uống một hớp, chất lỏng lạnh buốt theo cổ họng chảy xuống, đầu tiên là lạnh như băng, rồi sau đó trở nên nóng rát lên, có hơi khó khăn khi uống.

Về sau, Trình Lộc không biết đã chơi thế nào, vận thế cũng không được tốt lắm, uống thêm hai ba ly, trên mặt đã đỏ ửng.

————————————————

Ở nhà họ Hứa.

Lâm Phùng mới vừa bàn bạc với Lâm Bích xong về vấn đề giáo dục Hứa Tú, chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, Lâm Bích bỗng nhiên gọi Lâm Phùng lại, nói: "Lâm Phùng, chị có cái này cho em coi một chút, em ở đây chờ chị."

Ánh mắt Lâm Phùng lạnh đãm, gật đầu một cái, lại ngồi xuống.

Lâm Bích đi lên lầu lấy đồ, Hứa Qua giúp Lâm Phùng đổi một ly trà, nước trà hòa hợp hơi nóng, Hứa Qua ngồi xuống, cùng Lâm Phùng nói tới nói lui: "Hôm nay cảnh sát Trình đến buổi họp lớp, cháu còn tưởng rằng sẽ đem cậu theo để chống đỡ hiện trường chứ."

Lâm Phùng nhíu mày lại, nhìn về phía Hứa Qua, không lên tiếng.

Hứa Qua tiếp tục nói: "Trước kia bởi vì chuyện của cháu với cảnh sát Trình, trong đám bạn học đã có mấy người ngoài mặt vui vẻ trong tối giễu cợt cô ấy, cháu thật là đã tạo thêm phiền toái cho cô ấy."

Hứa Qua không biết làm sao cười một tiếng.

Lâm Phùng mím môi, đáy mắt u ám không rõ, để cho Hứa Qua không thấy rõ Lâm Phùng đang suy nghĩ gì.

Lâm Phùng thấy rất rõ ràng, Hứa Qua đây là đang dò xét anh, cũng là học những thứ vòng vo không minh bạch kia từ ba mẹ anh, Lâm Phùng không quá vui vẻ.

Anh nhàn nhạt lên tiếng: "Phiền toái cũng đâu làm gì được, nhà mình chỉ có cháu, mợ cháu làm sao có thể đánh chết cháu được?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.