Thương Tiếu cùng chồng nhỏ yêu kiểu tình yêu văn phòng, từ tối chuyển thành sáng. Vừa vào nhà liền có thể nhìn thấy tấm ảnh gia đình ba người được treo ở trong phòng khách. Thương Tiếu dựa sát vào ngực chồng mình, tay thì ôm một bé gái trống hàng tiền đạo, cả ba đều cười vô cùng hạnh phúc.
“Tui sống với chồng rất hạnh phúc, điều khiến tui lo lắng duy nhất đó chính là anh.” Thương Tiếu rót chén nước đưa cho cậu rồi đi vào bếp lấy một bịch bánh mì: “Ăn tạm đi. Anh Kỷ nói hồi sáng anh không ăn đã chạy mất tiêu.”
Lại là anh Kỷ, trước đó thì Thương Khanh không có để ý nhưng giờ vừa uống nước vừa nghĩ đến, đột nhiên sặc nước!
“Mày… Khụ khụ. Kỷ… khục, cậu ta…”
“Anh và anh Kỷ… À là Kỷ Bình Thường, đang sống chung nha.” Thương Tiếu xé bao lấy ra một miếng có bơ nhiều nhất, giọng điệu quen thuộc đáp lời, dường như không thấy tình cảnh của cậu.
Vất vả lắm mới miễn cưỡng trấn định lại, dù có đói bụng nhưng Thương Khanh vẫn không có hứng ăn.
“Tao…” Vẫn luôn giấu kỹ tính hướng, không ngờ lại có một ngày bị cô em gái vạch trần. Phản ứng đầu tiên của Thương Khanh chính là giải thích, nhưng mà lại nghẹn lời. Do dự nửa ngày mới thừa nhận: “Sao mày biết?”
“Hai ngươi bắt đầu thế nào, sao tui lại không biết. Cái ngày anh tốt nghiệp anh nói muốn dẫn chị dâu đến cho tui thấy là tui đã thấy kỳ kỳ rồi. Ngày đó tui vừa mới thay đồ xong, anh liền dẫn anh Kỷ tới.” Nghĩ tới đây Thương Tiếu bĩu môi bất mãn mà ‘hứ’ một tiếng : “Nhưng tui lại không ngờ hai anh lại có thể ở cùng với nhau — anh tui lại hốt được nam thần mà tui theo đuổi mấy năm nay — May mà anh là anh tui chứ không thì tui đã tạt cho anh mấy thùng nước rửa chân rồi, cái đồ hồ ly tinh này.”
“Lúc đó tui cũng đâu khổ lắm chứ bộ, lôi quần áo anh Kỷ khóc lóc ỉ ôi một hồi nhưng ảnh cũng không đẩy ra. Lần đầu tiên ảnh đụng vào người tui nguyên nhân không phải là vì ảnh thấy yêu tui mà lại là vì yêu anh.” Thương Tiếu hừ lạnh một tiếng: “Tui đúng là sống hổng bằng cờ hó mà.”
Thương Khanh ngẫm lại tình cảnh đó, chợt muốn cười.
“Nhưng mà sao tao lại ở chung với Kỷ Bình Thường chứ?”
“Cút, đừng hỏi tui nữa!” Thương Tiếu cướp lấy bịch bánh mì trên tay cậu: “Hai người tình đầu ý hợp, cả ngày ngọt ngào, còn chưa tốt nghiệp cũng đã ở chung. Lúc tui gọi điện tới hỏi thăm thì khoe này khoe nọ, vất vả tui mới tìm bạn trai được thì xém nữa bị anh phá hư.”
“Tao?” Thương Khanh nghi hoặc: “Tao làm gì mà hư?”
“Sao tui biết. Nếu không nhờ anh Kỷ thì không biết đến bao giờ tui mới kết hôn được nữa đây.”
“Kỷ Bình Thường?” Thương Khanh không biết nên diễn tả cảm giác hiện tại của mình như thế nào. Trong ký ức của cậu, ấn tượng đối với Kỷ Bình Thường cũng chỉ dừng lại ở mối quan hệ là bạn cùng phòng. Nhưng không ngờ lại có một ngày hắn lại nghe thấy từ miệng một người khác nói quan hệ của cả hai lại chính là người yêu.
“Sao lại có thể như thế nhỉ?”
“Giờ anh đã 34 rồi.” Thương Tiếu nói: “Anh thấy có cảm năng không?”
Thương Khanh bật cười, lại đột nhiên thấy nhói nhói trong tim, lập tức nhớ đến một chuyện đã luôn bị bỏ quên.
“Mà sao tao lại bị mất trí nhớ, với lại sao mấy người cũng không thấy ngạc nhiên?”
Thương Tiếu hơi chớp mắt, tốc độ rất nhanh, thậm chí khiến Thương Khanh cảm thấy dường như cậu đã nhìn nhầm.
“Năm năm trước, đó là lần đầu tiên anh mất trí nhớ.” Giọng Thương Tiếu khá nhỏ, tốc độ lại nhanh, giống như đang muốn lướt nhanh qua quá khứ: “Lúc đó khá là bất ngờ, lúc anh đi công tác nước ngoài thì bị tông xe, đụng phải đầu nên quên đi một số chuyện.”
Thương Khanh kinh ngạc: “Lần thứ nhất mất trí nhớ?”
“Sau đó một năm, nửa năm…” Thương Tiếu quay mặt đi, không muốn Thương Khanh nhìn thấy biểu tình trên mặt cô: “Lần gần nhất anh mất trí nhớ chính là ba tháng trước, cũng là khoảng cách ngắn nhất.”
“Bác sĩ nói cũng không còn cách nào. Trừ việc anh mất đi ký ức ra thì anh cũng không còn vấn đề nào khác. Tuy cũng từng có những chuyện tương tự xảy ra nhưng chưa từng có phương pháp nào có thể chữa trị một cách hiệu quả.” Thương Tiếu quay đầu, ít nhất thì đã không còn nhìn thấy được tâm tình gì nữa từ trên khuôn mặt cô: “Thật ra đối với chúng ta thì không sao, nhưng đối với anh Kỷ thì không như thế vì anh đã quên đi những ký ức sau năm 19 tuổi… Thôi được rồi, giờ có nói với anh cũng vô dụng.”
Thương Tiếu đứng lên: “Lúc trước tui có quay lại mấy thứ về anh, anh có muốn xem không?”