"Em đây là trộm mộ hay đi đào đất?" Tôi nín cười hỏi em.
Thời Hề bởi vì bị tôi bóp cằm, trề đôi môi anh đào nhỏ bala bala giải thích.
Tôi mau chóng hiểu rõ nguyên do sự việc, nhưng lại càng muốn cười hơn, một bé quỷ đi chạy theo bé mèo hoa, kết quả tự té thành bé mèo hoa.
Tôi dắt tay Thời Hề dẫn em vào nhà tắm để em tự tắm rửa sạch sẽ, tôi thì ngồi trên ghế trong nhà tắm đọc sách đợi em ra.
Rất nhanh, một bé quỷ sạch sẽ mặc bộ đồ ngủ thỏ trắng nhỏ liền thân đi ra.
Ừm, rất đáng yêu, xem ra không mua sai, để đặt thêm mấy bộ nữa.
Thời Hề không đi tới chỗ tôi mà nhảy lên giường của tôi, lăn qua lăn lại ở trên giường.
Bé quỷ này còn chưa thoả mãn, bắt đầu lẩm bẩm không ngừng: "Ôn Kim Dục ~ Em muốn xem ti vi!"
Tôi nảy sinh ý xấu, không tính để ý em, muốn phạt em về hành vi xấu ra ngoài mà không báo.
Thời Hề đợi mấy giây, thấy tôi làm thinh, khoanh chân ngồi trên giường, tiến hành uy hiếp tôi: "Anh còn không mở ti vi cho em, em sẽ kêu vong linh doạ chết anh."
Tôi liếc em một cái, không coi câu nói này của em là thật.
Thời Hề thấy tôi vẫn thờ ơi, lại bắt đầu làm loạn, sách của tôi bị em dùng sức mạnh thần kỳ rút ra, ném lên bàn, phát ra tiếng "bịch".
Tôi tháo mắt kính phòng cho bị Thời Hề ném sách lên, xắn tay áo lên tới khuỷu tay, không thể nuông chiều quỷ quỷ nữa, dễ bay lên trời.
Tôi cố ý lạnh mặt xuống, đi tới trước giường.
Thời Hề nào từng thấy dáng vẻ này của tôi, bị doạ nghệt ra, vội vàng rúc vào trong chăn, thiếu chút đã quấn thành con nhộng.
Tôi ôm cánh tay lẳng lặng nhìn chuỗi động tác ăn khớp này của em, bị bé quỷ Thời Hề chọc cười.
Tôi khom người bắt lấy mắt cá chân của em, kéo em ra khỏi chăn.
Thời Hề và tôi mắt to trừng mắt nhỏ, khí thế vênh váo hung hăng vừa rồi bay biến sạch sanh, kinh sợ y chang con đà điểu: "Em sai rồi, em không nên ném sách của anh...."
Tôi vươn tay véo khuôn mặt nhẵn mịn của em, làm bộ tức giận cảnh cáo em: "Lần sau còn thế thì không mua sữa chua dâu cho em nữa."
Thời Hề tủi thân mà ò, tiếp đó chớp mắt nhỏ giọng hỏi tôi: "Vậy em có thể xem ti vi không?"
Tôi vẫn không nỡ bỏ bàn tay đang làm xấu trên mặt em ra, đứng dậy mở tv lcd treo trên tường phòng ngủ cho em.
Tôi sợ em lại ăn sái lần trước, thức khuya xem tv cả đêm, vì vậy nói thêm với em: "Lên giường đi ngủ trước 10 giờ rưỡi, bằng không sau này tôi không cho xem nữa."
Thời Hề ngoan ngoãn gật đầu, kế đến cướp điều khiển trong tay tôi, ấn một lần, chuyển tới kênh điện ảnh, và vô cùng khéo là, kênh này đang chiếu phim kinh dị.
Thời Hề nói, xem tv phải có bầu không khí, vậy nên toàn bộ đèn trong phòng ngủ đều bị em tắt, chỉ còn ánh sáng yếu ớt phát ra từ tivi.
Tôi không có cảm giác gì với phim ma, dù sao nhóc bên cạnh cũng không phải người, thế nên không tồn tại cái gì mà sợ hay không, nhưng mà Thời Hề hình như như thể con quỷ giả vậy, một khi xuất hiện hình ảnh kinh dị hay vong linh khủng bố phóng to, Thời Hề cấp tốc che mắt lại, chỉ chừa một kẽ tay, muốn xem lại không dám xem.
Lúc nữ quỷ áo đỏ đột nhiên loé lên ở đằng sau, Thời Hề càng sợ khiếp vía, nhảy thẳng lên người tôi, nói sao cũng không chịu buông tay xuống.
Cổ tôi sắp bị em siết đứt hơi rồi, bèn vỗ tay em, khuyên hết lời bảo em thả ra một chút, nhưng vẫn treo ở trên người tôi.
Tôi không hiểu, Thời Hề thân là một vong linh vậy mà còn cực kỳ sợ đồng loại, xem phim ma cũng sợ gần chết, tôi hỏi ra suy nghĩ của tôi.
Nhưng câu trả lời của bé quỷ Thời Hề khiến tôi câm nín, em nói: "Bọn họ trông xấu quá, em chưa thấy con quỷ xấu ma lem như vậy bao giờ, huhuhu."
Tuyệt đối không ngờ tới, Thời Hề bị đám quỷ này doạ khóc, không phải, xấu khóc.
Tôi giúp em lau sạch nước mắt, dỗ em một hồi, em lại nằm trên người tôi ngủ rồi.
Tôi chỉ đành đỡ em xuống, đặt nằm bên cạnh tôi, sau đó cái tắt tv đang phát đồng dao kinh dị.
Ầy, nuôi quỷ không dễ, ngày ngày thở dài.