Bạn Trai Người Đông Bắc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 17




Thời tiết mưa dầm liên miên, tiếng nói ồn ào phát ra từ con phố bán thức ăn nhanh.

Trương Đông Lương đã khai trương cửa hàng được mấy ngày, công việc kinh doanh cũng không tồi. Anh một bên rao hàng "Thức ăn chay tám tệ, thêm thịt mười tệ", một bên không ngừng phục vụ thức ăn cho khách hàng.

Diệp Nam Cầm sau khi tan làm cũng sẽ tới đây giúp một lúc. Cô đi vào con phố bán thức ăn nhanh, ánh mắt nhìn tới đám đông đang chen chúc trong cửa hàng của Trương Đông Lương. Cô nhanh chóng bước vào cửa hàng, thuần thục mặc tạp dề vào và bắt đầu thu tiền của khách hàng.

Chờ đến khi vãn khách, Trương Đông Lương lau mồ hôi trên trán, chỉ vào đồ ăn nói: "Em muốn ăn cái gì để anh lấy cho."

Diệp Nam Cầm nhìn vào vài món ăn còn thừa lại, không có món nào hợp với khẩu vị của cô cả, xua tay rồi cười: "Không cần đâu, ngày nào cũng ăn cơm anh nấu, em phát ngấy rồi, hôm nay em đã mua cái khác rồi."

Trương Đông Lương bĩu môi, oán giận nói: "Vợ, cơm anh làm không ngon sao? Em phát ngấy rồi thì thôi vậy. Em không ăn, anh ăn."

Sau khi hai người quyết tâm phát triển hơn nữa mối quan hệ, cách nói chuyện của Trương Đông Lương cũng trở nên tùy tiện hơn rất nhiều.

Diệp Nam Cầm không để ý tới anh, cô đi mua một bát phở nóng rồi cùng ăn anh cơm trong cửa hàng.

"Vợ, hôm nay lúc anh ra khỏi cửa, Cầu Cầu nhà anh đã xin anh một điều." Trương Đông Lương vừa gắp thức ăn, vừa trịnh trọng nói.

Diệp Nam Cầm cảm thấy buồn cười, nhịn không được mà trêu chọc anh: "Ai da, chó biết nói tiếng người sao? Husky muốn xin anh điều gì?"

"Nó nước mắt lưng tròng nhìn anh kêu vài tiếng, thoạt nhìn có chút đáng thương. Điều đó có nghĩa là, nó muốn gặp em, muốn em tới chơi với nó."

Trương Đông Lương vừa nói, vừa cười thực không đứa đắn chút nào.

Diệp Nam Cầm bĩu môi, trong lòng khẽ chửi thầm: Hừ, cái người đàn ông này muốn đưa cô về nhà, còn lấy con chó ra để làm cái cớ!

Nhưng nếu suy nghĩ thật kỹ, bọn họ đã kết giao lâu như vậy, cũng đều tin tưởng tín nhiệm lẫn nhau. Trương Đông Lương chưa bao giờ nói ra nguyện vọng này, bây giờ lại uyển chuyển nói ra, cô nên đồng ý, hay là không nên đồng ý?

Dường như có một thiên thần dịu dàng ở trong thâm tâm cô thúc giục: Cô đã 24 tuổi rồi, chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện nếm thử cái cảm giác ngọt ngào chết người kia sao!

Ồ, không, sai kịch bản rồi, hẳn là rất thô...lớn nữa!

Diệp Nam Cầm nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, không chỉ mặt, mà cả tai cũng bắt đầu đỏ ửng lên.

Trương Đông Lương nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng cũng có thêm vài phần tự tin, anh nhẹ nhàng nói: "Về nhà với anh nhé, đi thăm Cầu Cầu, nó thật sự rất nhớ em."

Diệp Nam Cầm ho nhẹ một tiếng, cố ý nói: "Chỉ có Husky nhớ em thôi sao? Còn anh?"

"Đương nhiên là lúc nào cũng nhớ rồi, anh không lúc nào là không nhớ tới em cả!" Trương Đông Lương cợt nhả nói, anh tiến đến bên tai Diệp Nam Cầm, giọng nói trầm khàn, mang theo một tia dụ hoặc: "Mỗi đêm đều nhớ, nhớ đến nỗi cái kia cũng cảm thấy khó chịu, không thể ngủ được."

Diệp Nam Cầm cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, lại thấy câu nói có gì đó sai sai, cô "ừ" một tiếng, giọng nói cũng ôn nhu mềm ngọt hơn: "Em cũng nhớ...nhớ Cầu Cầu."

Trương Đông Lương như một đứa trẻ nhỏ bị cướp mất đồ chơi giương mắt lên nhìn Diệp Nam Cầm, nhỏ giọng oán giận nói: "Vợ, em không thể là em nhớ anh sao! Anh còn không bằng một con chó ư, nhớ chó mà không nhớ đến anh sao!"

"Em đã đồng ý sẽ cùng anh về nhà rồi, anh còn không bằng lòng sao!" Diệp Nam Cầm cúi đầu, môi mỏng mím lại, sắc mặt càng đỏ hơn.

Đôi mắt của Trương Đông Lương sáng trong lên, vui vẻ cười, khóe miệng giương cao như sắp chạm đến bầu trời.

Những lời này giống như cam lộ (*) rơi xuống vùng đất khô cằn lâu dài vậy, tâm tình của Trương Đông Lương ngay lập tức phấn khích, làm sao anh không bằng lòng chứ, anh bằng lòng, anh có một người vợ tốt, anh bằng lòng cả đời.

(*) cam lộ: sương mưa ngon ngọt. Ngày xưa người ta coi đây chính là điềm lành thiên hạ thái bình.

Hai người ăn cơm xong, Trương Đông Lương nắm lấy tay Diệp Nam Cầm, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hài lòng bước tới xe, anh bế Diệp Nam Cầm lên xe. Sau đó, tâm tình sung sướng mà lái xe về nhà.

Trên đường đi, Diệp Nam Cầm không khỏi căng thẳng bồn chồn, cô không nói lời nào. Trương Đông Lương cũng dứt khoát ngậm miệng không nói.

Về đến nhà, Trương Đông Lương dùng chìa khóa mở cửa ra, chờ Diệp Nam Cầm đi vào, anh đi theo sau rồi khóa cửa lại, anh chế trụ eo Diệp Nam Cầm xoay người cô lại, sau đó anh bế cao cô lên theo tư thế công chúa.

"Anh, lưu manh, mau thả em xuống." Diệp Nam Cầm bỗng nhiên được bế lên, trong lòng vừa giận lại vừa thẹn, cô đánh vào bả vai Trương Đông Lương.

Trương Đông Lương cười lớn, lông mày nhướng lên, ánh mắt mang theo sự bỡn cợt, cố tình nói với giọng điệu không chút đứng đắn: "Hôm nay, anh sẽ chơi trò lưu manh với em, có bản lĩnh thì em kêu cứu đi, em làm người khác tới cứu em đi!"

Trong lúc nói chuyện, Trương Đông Lương đã ôm Diệp Nam Cầm vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

"Gâu gâu gâu." Husky đột nhiên xông vào trong phòng ngủ, sủa lớn tiếng.

Không khí vốn đang tràn ngập sự ái muội, lại bị vài tiếng chó sủa xen ngang, càng tăng thêm một chút hổ thẹn.

Diệp Nam Cầm ngồi dậy nhìn Husky. Husky dường như cũng rất thích Diệp Nam Cầm, nó đi tới, cọ cọ vào chân Diệp Nam Cầm.

"Cầu Cầu, mày thật đáng yêu." Diệp Nam Cầm xoa xoa đầu nó, thì thầm nói: "Mày đã ăn cơm chưa? Để tao tìm thức ăn cho mày nhé."

"Nó không đói bụng đâu, mặc kệ nó đi." Trương Đông Lương bị con chó nhà mình phá hỏng chuyện tốt, trong lòng rất khó chịu.

Diệp Nam Cầm khẽ mỉm cười, mang theo Cầu Cầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy trên bàn có thức ăn, liền lấy một ít cho nó ăn.

Trương Đông Lương dựa vào cửa phòng ngủ, vò đầu bứt tai, đặc biệt khó chịu!

Cầu Cầu, tri ân báo đáp, mày không hiểu sao? Ông đây hảo tâm nuôi dưỡng mày một thời gian, thất vất vả mới có thể cùng vợ tao ở một chỗ, vậy mà mày lại cả gan xông tới, xem ra gan mày cũng không nhỏ nhỉ! Đợi vợ tao về rồi, để xem tao có đánh mày một trận không!

Diệp Nam Cầm chơi với Cầu Cầu một lát, sự khẩn trương trong lòng cũng vơi đi không ít.

Trương Đông Lương đi tới, miễn cưỡi bày ra một gương mặt tươi cười với Cầu Cầu, ngữ khí rất ôn hoà: "Nhìn thấy tiểu tiên nữ vui vẻ thế sao? Mày cũng nhìn xong rồi, tao với tiểu tiên nữa còn có việc muốn nói, mày bình tĩnh lại, nằm xuống đây ngủ một lát, được không?"

"Gâu gâu gâu." Husky vọt tới trước mặt Trương Đông Lương sủa vài tiếng, dường như là muốn cùng anh phân cao thấp.

Trương Đông Lương gục mặt xuống, trực tiếp túm lấy tay Diệp Nam Cầm, dường như là không ức chế được hormone của chính mình, nói trắng ra: "Đừng quan tâm tới nó nữa, chúng ta đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, nó cũng không thể vào được."

Trương Đông Lương là người nói được là làm được, hai người một lần nữa đi vào trong phòng ngủ, Trương Đông Lương đóng cửa lại, quay đầu nhìn Diệp Nam Cầm, trên mặt tràn đầy ý cười vui vẻ, duỗi tay gắt gao ôm lấy Diệp Nam Cầm trong chốc lát.

Hai người ôm nhau đi tới mép giường, Diệp Nam Cầm trực tiếp bị đẩy ngã xuống giường, Trương Đông Lương đè ở trên người cô cúi xuống, môi lưỡi quấn lấy nhau, càng hôn càng cảm thấy không đủ.

"Bảo bối, anh yêu em." Trương Đông Lương tiến đến bên tai Diệp Nam Cầm, phả ra một hơi thở nóng bỏng, giọng nói vô cùng dịu dàng.

Diệp Nam Cầm ừ một tiếng, chờ đợi động tác tiếp theo của anh.

Trương Đông Lương cởi áo khoác của mình, rồi bắt đầu cởi nút thắt trên áo gió của Diệp Nam Cầm. Khi các nút thắt đã được cởi bỏ toàn bộ, Trương Đông Lương bế Diệp Nam Cầm dậy, giúp cô cởi áo gió ra.

Anh vươn tay ra, dừng ở trên eo Diệp Nam Cầm, nhẹ nhàng hướng lên trên đẩy vạt áo ra, để lộ một cái eo nhỏ trắng như tuyết.. Bàn tay nhẹ nhàng bao phủ lấy nó, anh cảm nhận được sự mịn màng tinh tế bên hông Diệp Nam Cầm, cảm thấy nó rất nóng, đặc biệt nóng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Nam Cầm trải nghiệm cái sự tình này, thân thể đều có chút run rẩy, Trương Đông Lương chậm rãi nói: "Bảo bối, anh sẽ nhẹ nhàng thôi, đừng sợ."

"Anh." Diệp Nam Cầm ngước mắt nhìn đến tạp chí thanh xuân trên bàn, đột nhiên nhớ tới một điều, cô nhẹ nhàng nói: "Nói cho anh biết một bí mật, họa sĩ Cầm Hạ mà anh thích nhất, chính là em."

Trương Đông Lương ngẩn người ra, trong mắt mang theo chút hoang mang, anh mừng rỡ muốn phát điên, lại mang theo một chút khó có thể tin nổi, nói: "Cầm Hạ là em? Bảo bối, em, anh biết em làm ở tòa soạn, anh vẫn luôn nghĩ rằng em là biên tập viên. Anh thật sự quá sơ ý, anh, đây chính là duyên phận của chúng ta đó!"

Trương Đông Lương vừa nói, vừa cởi cúc áo sơ mi của mình, để lộ ra một bộ ngực mịn màng cùng với mấy khối cơ bụng trông thật khỏe khoắn.

"Vợ, anh, anh so với vừa rồi càng nhiệt hơn!" Trương Đông Lương ôm Diệp Nam Cầm, hung hăng hôn lên môi cô, Diệp Nam Cầm cũng không cam lòng yếu thế, nhẹ nhàng cắn bờ môi của anh.

"Điều lãng mạn nhất anh có thể nghĩ tới, chính là cùng em già đi..."

Hai người đang trong trạng thái động tình thì điện thoại Diệp Nam Cầm đột nhiên vang lên, Trương Đông Lương có chút bất mãn, tại sao luôn có những chuyện ngoài ý muốn làm hỏng chuyện tốt của anh chứ!

Diệp Nam Cầm cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tên Thẩm Gia Kỳ hiện trên màn hình, cô nhìn Trương Đông Lương cười hối lỗi, rồi tiếp nhận cuộc gọi.

"Chị, Minh Xuyên xảy ra chuyện rồi." Giọng nói Thẩm Gia Kỳ vang lên mang theo tiếng khóc nức nở: "Hàn Văn Hạo, anh ta, anh ta bắt cóc Minh Xuyên rồi! Anh ta gọi điện cho em, bảo em một mình tới tìm anh ta, không được báo cho bất cứ ai, nếu không anh ta sẽ giết chết Minh Xuyên. Phải làm sao bây giờ ạ?"

Diệp Nam Cầm lập tức đẩy Trương Đông Lương ra, ngồi dậy, cố ổn định tinh thần mà an ủi cô ấy: "Tại sao lại như vậy? Chị sẽ lập tức tới tìm em, em cứ ở nhà chờ chị, yên tâm, không có việc gì đâu, em còn đang mang thai, đừng quá sốt ruột."

Buông điện thoại xuống, Diệp Nam Cầm nhìn về phía Trương Đông Lương, có chút sốt ruột nói: "Minh Xuyên xảy ra chuyện rồi, nó bị Hàn Văn Hạo bắt cóc, phải làm sao bây giờ? Anh nhanh lên, nhanh lấy chìa khóa xe đi. Chúng ta mau tới tìm Gia Kỳ, thương lương tìm ra đối sách."

Trong tình huống này, Trương Đông Lương tự nhiên không quan tâm đến chuyện ân ái nữa, vội vàng mặc lại quần áo, lấy chìa khóa xe, nắm tay Diệp Nam Cầm, vội vã ra khỏi cửa.

Một đường nhanh như chớp, hai người đã tới nhà của Diệp Minh Xuyên. Thẩm Gia Kỳ mở cửa, vành mắt đã phiếm hồng, trên mặt tràn ngập nước mắt.

"Gia Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói rõ cho chị nghe xem nào." Diệp Nam Cầm đỡ lấy cánh tay Thẩm Gia Kỳ, nôn nóng hỏi.

Thẩm Gia Kỳ vừa nức nở, vừa tự trách bản thân mình nói: "Đều là tại em không tốt, em nói em muốn ăn mơ chua, anh ấy liền đi ra ngoài mua cho em. Em đợi thật lâu cũng không thấy anh ấy trở về. Sau đó, Hàn Văn Hạo gọi điện tới, anh ta nói, Minh Xuyên đang ở trong tay anh ta, bắt em một mình tới gặp anh ta, nếu không, anh ta sẽ giết chết Minh Xuyên."

"Em một thân con gái, còn đang mang thai, tình huống vô cùng nguy hiểm như thế này, em cũng không dám đơn độc tới gặp anh ta! Anh ta hiện tại bị điên rồi, ai biết sẽ làm ra chuyện gì? Em lại không dám nói cho ba mẹ, sợ bọn họ không chịu nổi. Cho nên em mới nhanh chóng gọi cho chị, muốn chị nghĩ cách giúp em."

Diệp Nam Cầm cũng chưa trải qua chuyện như thế này bao giờ, đành phải dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Trương Đông Lương.

"Theo anh thấy, vẫn nên gọi báo cho cảnh sát đi. Riêng cái chuyện Hàn Văn Hạo bắt cóc Minh Xuyên đã đủ cấu thành phạm tội rồi." Trương Đông Lương suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Cái tên Hàn Văn Hạo này quá cố chấp, lần trước cậu ta suýt nữa một đao đâm Minh Xuyên, lần này không chừng cũng sẽ tra tấn Minh Xuyên như vậy! Nếu chỉ có chúng ta đi, nếu cậu ta điên lên, anh cũng không có khả năng khống chế cậu ta được. Gia Kỳ, nghe anh, gọi cảnh sát đi."

Thẩm Gia Kỳ có chút do dự, giọng nói mang theo sự nhút nhát: "Anh cũng nói, Hàn Văn Hạo điên rồi, ngộ nhỡ chúng ta báo cảnh sát, bọn họ ấp tới, anh ta cho rằng em lừa anh ta, một đao giết chết Minh Xuyên, thì phải làm như thế nào? Em không thể đánh cực sinh mạng của Minh Xuyên mà mạo hiểm như thế được!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.