Bạn Trai Người Đông Bắc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 16




"Cái gì, con đưa cho tiểu tử kia sáu vạn sao? Đầu óc con có vấn đề không vậy? Chuyện này làm sao có thể như thế được!" Mẹ Diệp vừa nghe xong, kích động đứng bật dậy khỏi sofa, bà chỉ vào mặt Diệp Nam Cầm mà quở trách: "Có phải con muốn mẹ tức chết đúng không!"

Diệp Nam Cầm không đỏ mặt, tim cũng không đập thình thịch, chậm rãi mở miệng nói: "Mẹ, anh ấy cũng có tên, là Trương Đông Lương. Con thích anh ấy, anh ấy cũng thích con, tại sao bọn con không thể ở bên nhau chứ ạ?"

"Trời ạ!" Mẹ Diệp lắc đầu, thở dài nói: "Con gái bảo bối của mẹ, con với em trai con không giống nhau! Thằng nhóc đó trình độ học vấn thấp, cưới vợ như thế cũng có thể coi là tạm chấp nhận được, nhưng con thì không thể! Người xưa đã nói, đàn ông lấy vợ thấp, phụ nữ lấy chồng cao!"

Diệp Nam Cầm lấy giấy chứng nhận bất động sản trong túi ra, thần sắc vẫn bình tĩnh, nói: "Mẹ, mẹ nhìn xem, đây là cái gì? Mẹ giới thiệu cho con nào là tổng giám đốc tập đoàn, rồi người từ nước ngoài trở về, không sai, họ đều có trình độ học vấn cao, và họ cũng là những người ưu tú. Nhưng ai trong số bọn họ có thể làm như thế này chứ, ai có thể giống Trương Đông Lương mà thẳng thắn như vậy, trực tiếp như vậy, không hề giữ cho riêng mình như vậy?"

"Con không muốn lấy cuộc sống hôn nhân của mình đem đi trao đổi như vậy. Không có tình yêu, chỉ bởi vì môn đăng hộ đối mà ở bên nhau, con sẽ không được hạnh phúc. Con yêu anh ấy, đời này, ngoài anh ấy ra, con sẽ không lấy bất cứ ai."

Mẹ Diệp cầm giấy chứng nhận bất động sản lên, nhìn thoáng qua, biểu tình trên mặt có chút vi diệu, có chút khó tin mà hỏi lại: "Cái này, tiểu tư kia, cậu ta đem phòng ở sang tên cho con? Cái này, cái này..."

Diệp Nam Cầm nhìn biểu tình hoảng hốt của mẹ mình, cô giải thích: "Mẹ đừng ngạc nhiên, anh ấy là người Đông Bắc, tính cách hào sảng, không làm điều gì xấu cả. Mẹ nói mẹ sợ người ta yêu con chỉ vì tiền bạc, bây giờ mẹ thấy rồi đấy, người ta còn sang tên phòng ở cho con, mẹ còn có gì để nói nữa ạ?"

"Mẹ chưa tiếp xúc với anh ấy nhiều, mẹ không thể biết được, anh ấy thật ra là người rất tốt, cũng không phải chỉ tốt với mình con. Anh ấy là người chính trực, tốt bụng, cởi mở, có chí tiến thủ. Quan trọng nhất chính là, con có thể cảm nhận được anh ấy thật sự yêu con, chiều chuộng con, vì con mà đau lòng!"

Mẹ Diệp ho nhẹ một tiếng, vẫn là không nhịn được mà khuyên nhủ một câu: "Con gái, con nói những lời này thì mẹ tin rồi. Nhưng mà, trình độ học vấn của cậu ta thấp như vậy, mẹ sợ..."

"Mẹ sợ cái gì chứ? Mẹ có biết năm đó anh ấy thi đại học được bao nhiêu điểm không? Là 666 điểm đó!" Diệp Nam Cầm nói tới đây, cô cũng đứng lên, giọng nói có chút tiếc nuối: "Nếu không phải gia cảnh không tốt, khả năng bây giờ anh ấy cũng có thể trở thành một công chức, hoặc là nằm trong top 500 rồi."

"Mẹ, mẹ đừng quên, nhà chúng ta trước kia cũng từng sống ở một ngôi làng trong thành phố, nếu không phải bởi vì quy hoạch, nhà chúng ta cũng sẽ không được sống trong nhà lầu như này đâu. Anh ấy không có nhà ở, cũng không quy hoạch, phòng ở bây giờ là phải đổ máu và mồ hôi mới có được, căn hộ này có ý nghĩa như thế nào với anh ấy chứ? Anh ấy đem thứ quan trọng nhất đều đặt vào trong tay con, mẹ cảm thấy, con gái của mẹ gả cho anh ấy sẽ chịu thiệt thòi sao?"

Mẹ Diệp nhìn con gái mình tâm ý kiên định, cũng không biết nói cái gì nữa, bà thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, con cũng đã 24 tuổi rồi, cũng có chính kiến riêng của mình, con lớn rồi cũng không cần ba mẹ quyết định giúp nữa, vậy cứ tùy con đi. Hôn sự của con, chúng ta chỉ có thể tham khảo, cuối cùng vẫn là con quyết định là chính, con thấy ổn là được."

Hai mắt Diệp Nam Cầm sáng lên, thần sắc mang theo sự hưng phấn: "Mẹ, mẹ đồng ý, mẹ đồng ý cho bọn con ở bên nhau sao?"

Mẹ Diệp bĩu môi, mang theo một tia oán trách nói: "Nếu không thì sao? Con gái bảo bối trong nhà muốn cưới hỏi cũng phải suy nghĩ thật kỹ chứ! Mẹ không đồng ý, nhỡ đâu con muốn cùng cậu ta bỏ trốn, danh không chính ngôn không thuận, thật đáng xấu hổ!"

Diệp Nam Cầm dựa vào vai mẹ mình, cảm thấy vô cùng hạnh phúc mà nói: "Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, mẹ, mẹ là nhất!"

Ting ting một tiếng, Trương Đông Lương cầm điện thoại lên, một tin nhắn trên Wechat nhảy ra: Thành công vượt qua rào cản, chúc mừng anh đã vượt qua được một vấn đề nan giải —— mẹ vợ, đồng thời cũng thu thập được thêm một người hâm mộ nữa.

Trương Đông Lương đang ở trong phòng, cầm túi thức ăn cho chó trêu chọc con Husky đáng yêu của mình. Anh ở một mình khó tránh khỏi buồn tủi, sau đó, anh mua một con Husky về chăm sóc, cũng coi như là có bạn.

Nhưng mà, Husky làm sao quan trọng bằng vợ anh chứ? Anh nhận được tin nhắn từ vợ, cũng không có hứng cho Husky ăn nữa, anh dựa vào sofa, trên mặt nở một nụ cười và nói chuyện với vợ mình.

Husky tủi thân nhìn chằm chằm Trương Đông Lương, anh không cho nó ăn cẩu lương còn chưa tính, lại còn để nó nhìn anh cùng vợ rải cẩu lương chứ, cái này có nghĩa là gì? Thật là không thể nói nổi!

Phải làm sao bây giờ? Tiến công đi, Husky.

Husky có chút bực mình, chậm rãi đi đến bên cạnh anh, dùng đầu cọ cọ vào chân anh, còn móng vuốt thì cào cào vào bàn chân anh.

"Đừng nháo nữa, mau sang bên kia chơi đi. Tao còn đang có việc bận!" Trương Đông Lương nhíu mày, nhẹ mắng một tiếng.

Có vợ liền quên chó!

Husky kêu hai tiếng, Trương Đông Lương rõ ràng là hiểu nhầm ý nó, vuốt ve đầu nó, vui vẻ nói: "Có phải mày cũng muốn tiểu tiên nữ tới gặp mày đúng không? Đến đây, Cầu Cầu, mày mau tạo dáng để tao chụp lại một bức ảnh nào, hoàn hảo."

Tách một tiếng, điện thoại đã chụp lại một bức ảnh. Trương Đông Lương gửi bức ảnh qua cho Diệp Nam Cầm, ngay sau đó liền nhận được tin nhắn: Husky hình như không được vui vẻ!

Trương Đông Lương nhìn kỹ Husky, nghiêm túc hỏi: "Mày không vui sao? Vì sao vậy?"

Husky nhìn chủ nhân mình không hề có ý định cho nó ăn, dứt khoát nhảy lên trên người Trương Đông Lương, giơ móng vuốt ra cào cào, kêu ầm ĩ lên.

"Cầu Cầu, tao cảnh cáo mày, tao đang nói chuyện phiếm với vợ tao, mày mà còn quấy rầy nữa, tao sẽ đánh mày đó!"

Gâu gâu gâu, có vợ liền quên chó!

Gâu gâu gâu, tên vô lại không có lương tâm!

Gâu gâu gâu, thấy ta khác phái liền vô nhân tính!

Trương Đông Lương bị ầm ĩ nên không thể trò chuyện trên Wechat nữa, đành phải gửi tin nhắn âm thanh qua: "Vợ, chờ anh một lúc, Cầu Cầu đang làm loạn lên, nó không nghe lời, anh phải giáo huấn nó một trận."

Nhìn Trương Đông Lương buông điện thoại xuống, mắt lộ ra sự bực tức. Husky có chút sợ hãi, thật nhanh nhảy từ trên người Trương Đông Lương xuống, tiếp tục kêu to.

"Mày lại kêu nữa à, còn kêu nữa là tao đánh mày thật đấy!" Trương Đông Lương nóng nảy, vén tay áo lên, nắm chặt nắm đấm.

Tề Đức Long, Tề Đông Cường, Tề Đức Long Đông Cường, Long Đông Thương....

Lúc Tần Phong đến tìm Trương Đông Lương, anh ta nhìn thấy một mớ hỗn độn trong nhà, con Husky đang nhảy nhót lung tung, còn Trương Đông Lương thở hồng hộc.

"Có chuyện gì vậy, anh Đông, anh vừa làm chuyện đó với con chó sao?" Tần Phong nhướng mày, không nhịn được mà cười lớn tiếng.

Trương Đông Lương tức giận nói: "Cười cái gì, cậu biết không, cái con chó này ý, tôi chỉ muốn quẳng nó đi thôi. Cậu xem nó biến phòng của tôi thành cái gì này. Mọi người đều nói Husky ngu ngốc nhưng đáng yêu, anh thấy, anh còn đáng yêu hơn nó!"

Tần Phong cố nhịn cười, vỗ vỗ bả vai Trương Đông Lương, trêu chọc nói: "Người anh em, làn gió cải cách đang thổi khắp mặt đất rồi, anh là người Trung Quốc mà còn không biết cố gắng, ngay cả con chó cũng biết, anh còn không bằng nó!"

Trương Đông Lương liếc xéo Tần Phong một cái, không kiên nhẫn nói: "Nhìn vào bản thân cậu trước đi rồi hẵng nói người khác, có việc gì thì nói đi, còn không có thì mau cút đi. Làm cái gì, tới chỗ này làm gì, tới chọc ngoáy anh à?"

"Anh, em làm sao dám chọc ngoáy anh chứ!" Tần Phong đi vào bên trong, ngồi ở trên sofa, bắt đầu nói về vấn đề chính: "Sao, anh Đông, không mở tiệm net nữa, liền muốn mở tiệm cơm à! Được đó, suy nghĩ rất táo bạo, cũng có năng lực đó, chim sẻ cũng muốn học ngỗng mà đẻ trứng sao?"

"Học ngỗng thì nói làm gì, anh cậu là đang học theo phượng hoàng." Trương Đông Lương bác bỏ câu nói của anh ta, sau đó cũng ngồi xuống sofa, đem dự định của mình nói thẳng ra.

Tần Phong lắng nghe bài diễn thuyết hùng hồn của Trương Đông Lương xong thì vỗ vỗ vai anh, ngữ khí đầy cảm xúc: "Chị dâu đối với anh thật tốt, sáu vạn tiền, nói lấy liền lấy! Anh Đông, anh phải chiều chuộng cô ấy vào! Nếu anh để chị dâu chịu đau khổ, em sẽ không tha cho anh đâu!"

"Xem ra chuyện tiền nong cũng không cần đến em nữa. Còn những chuyện khác, nếu cần thì anh cứ nói, anh em sẽ luôn ở sau anh, không nói chơi!"

Trương Đông Lương vươn bàn tay ra, Tần Phong hiểu ý, cũng đưa tay ra đập vào tay anh một cái thật vang. Đông tác liền mạch lưu loát, thực đẹp!

"Khi nào tâm trí sẵn sàng, cậu không cần phải làm như vậy nữa. Thuê một gian hàng, việc nhỏ này anh sẽ tự làm." Trương Đông Lương nhướng mày, giọng điệu khá đậm.

Tần Phong nhìn túi thức ăn cho chó trên bàn, vươn tay ra cầm lấy, vừa đút cho Husky ăn, vừa cười trêu chọc nói: "Husky nhà anh ầm ĩ lên như vậy, nhìn là biết đói bụng rồi, anh còn không cho nó ăn đi. Nếu anh ngại nó phiền, anh sẽ ôm nó đi, vợ em rất thích Husky. Em chọc cô ấy tức giận, chỉ cần đem Husky tới dỗ dành cô ấy, cô ấy nhất định sẽ rất vui."

Trương Đông Lương kéo dài giọng điệu, cố ý hỏi: "Lần trước cậu uống rượu cũng chiến tranh lạnh còn gì? Sao lúc đấy không nghĩ tới chuyện mua Husky đi?"

Tần Phong trừng mắt nhìn Trương Đông Lương, cười như không cười, ánh mắt có chút miệt thị, anh ta nói: "Sao, anh Đông, anh tưởng em không có cách gì sao?"

"Cách gì? Cậu làm như thế nào? Tư thế mới sao? Cho anh xem bản demo đi!"

Tần Phong cùng Trương Đông Lương ở cùng nhau, lại không có ai khác, hai thằng đàn ông với nhau nói chuyện vô cùng tự nhiên không chút kiêng kỵ.

Tần Phong liếc nhìn anh một cái, tự nhiên cũng nổi hứng trêu đùa, anh ta vươn ngón tay ra, cố ý run rẩy, khẽ nhướng mày, cười nói: "Chính là tư thế này, anh biết không?"

Trương Đông Lương làm theo, cười trêu chọc: "Tay cậu là tay của Kato Eagle à, hay là bị Parkinson thế? Sao, hay là thận bị co rút, thắt lưng đau nhức, hay là "con chim" không đủ ngạc nhiên, hơn hai mươi năm, dùng tay không thấy vô dụng à?"

Tần Phong thấy Trương Đông Lương so với mình cực khổ hơn, cam bái hạ phong (*), anh ta chắp tay lại, nói một cách chính đáng: "Đại ca, hẹn gặp lại."

(*) cam bái hạ phong = cam bại hạ phong: chịu thua tâm phục khẩu phục.

Trương Đông Lương cười khẽ hai tiếng, khách sáo nói: "Đi làm gì, đã đến đây rồi thì cứ ngủ lại ở đây đi."

"Em ngủ cùng với anh? Còn vợ em thì sao? Em còn phải trở về với cô ấy nữa, anh nghèo như vậy làm sao em chịu đựng được!"

Nhìn bộ dạng cợt nhả của Tần Phong, Trương Đông Lương chỉ cảm thấy mình như đang bị xúc phạm, nhịn không được mà cầm lấy cái gối dựa ở sofa đánh vào người anh ta, giận dữ hét lớn: "Cậu còn hăng hái như vậy, muốn kích thích tôi đúng không? Cút, lập tức cút ra khỏi nhà tôi."

Trương Đông Lương đẩy Tần Phong ra khỏi cửa, lại bổ sung thêm một câu "một đường ngược gió" rồi đóng cửa phòng lại.

Trương Đông Lương dọn dẹp đơn giản phòng khách một chút, sau đó trấn an con Husky một lúc. Trở về phòng ngủ, anh lấy giấy bút ra, bắt đầu tính toán cẩn thận, tiền thuê gian hàng, rồi những thứ cần thiết cho việc buôn bán.

Đột nhiên, anh nghĩ tới, tuy nó chỉ là một gian hàng nhỏ, nhưng cũng cần phải có tên! Cái tên đầu tiên nảy ra trong đầu anh, là tiệm thức ăn nhanh Đông Lương. Nhưng lại nghĩ đến Diệp Nam Cầm, anh lại sửa lại chủ ý, đặt bút xuống tờ giấy, viết ra mấy chữ "Thức ăn nhanh Lương Cầm".

Anh bây giờ không còn một mình nữa, anh đã có vợ rồi, cuộc sống của anh cũng cần có sự tham gia của vợ mình. Ngay cả khi nó chỉ là tên của một gian hàng nhỏ, anh cũng hy vọng đó sẽ là tên của mình cùng vợ kết hợp lại.

Chỉ có như vậy mới thật ý nghĩa. Anh thậm chí còn ảo tưởng, có người hỏi anh về nguồn gốc của cái tên, lúc đó anh có thể tự hào mà nói: "Đó là tên của tôi và vợ tôi kết hợp lại."

Trương Đông Lương cầm lấy điện thoại, đắc ý gửi một tin nhắn âm thanh đi: "Vợ, anh thật nhanh đã nghĩ ra tên của cửa hàng, chúng ta hãy gọi nó là Thức ăn nhanh Lương Cầm!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.