Bạn Trai Người Đông Bắc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 14




Trương Đông Lương bất mãn ừ một tiếng. Anh đang hăng say, liền bị Diệp Minh Xuyên chen ngang, trong lòng có chút không vui. Tiểu từ này, sớm không trở lại muộn không trở lại, lại cố tình chọn đúng lúc này cơ chứ.

Dọa đến anh thì không sao, nhưng dọa đến em trai anh chính là hủy hoại cả đời hạnh phúc của chị cậu đó!

Diệp Nam Cầm đi mở cửa, Trương Đông Lương nhanh chóng mặc quần áo lại, ấn ấn "cậu em trai" của mình đang ngẩng đầu lên, dùng sức đè ép xuống.

"Anh Đông, em đã mua bánh quẩy cùng sữa đậu nành, anh mau qua ăn đi." Diệp Minh Xuyên đem túi thức phẩm đặt ở trên bàn, lại giải thích nói: "Tối hôm qua anh uống say, em đã chăm sóc anh cả một đêm. Sáng sớm hôm nay, em đã nói với chị em, để chị em tới quản anh. Còn nữa, tối hôm qua anh lăn qua lộn lại, hại em cả đêm ngủ không ngon giấc, anh phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho em."

Trương Đông Lương giương mày lên, cười tiếp lời nói: "Cậu muốn bao nhiêu, 200 đủ không?"

Diệp Minh Xuyên cười ha ha, cố ý trêu chọc nói: "Anh là anh rể của em, tính ra chúng ta cũng có chút thân thích, anh cho em thêm 100 cũng được."

Diệp Nam Cầm liếc nhìn cậu, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Suốt ngày chỉ biết nói lải nhải, vào đến cửa rồi còn không biết nói lời cảm ơn, còn sấn tới mà xin xỏ tiền. Nếu không phải nhờ anh rể của em, em đã bị Hàn Văn Hạo đánh cho tàn phế rồi. Cái tên điên đấy, nhốt mấy ngày được thả ra còn đi tìm người ta gây sự. Về sau em ra cửa nên chú ý cẩn thận, nhìn thấy cậu ta thì tránh xa một chút."

Trương Đông Lương nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: "Minh Xuyên, cái tên Hàn Văn Hạo đấy hận cậu đến tận xương tận tủy, nhìn dáng vẻ cậu ta chỉ muốn đem cậu ra băm làm trăm mảnh thôi. Đúng ra, đều là đàn ông, đánh nhau một trận là xong, sao còn phải lằng nhằng dây dưa như thế?"

"Một hai câu cũng không thể nói rõ ràng với nhau, dù sao, em với cậu ta cũng từng là anh em tốt, mà anh em tốt, một khi trở mặt thành thù, còn đáng sợ hơn giữa người lạ với nhau. Rõ ràng cậu ta phản bội em, lại nói em phản bội cậu ta, em biết nói như thế nào? Gia Kỳ từ trước tới nay đều không thích cậu ta, là cậu ta tự mình đa tình, lại trách em cướp lấy người con gái của cậu ta, quả thực không có đạo lý gì cả!"

Trên mặt Diệp Minh Xuyên tràn ngập sự bực bội, vì yêu sinh hận, tính tình cố chấp, thật là đáng sợ!

Diệp Nam Cầm vẫn thấy có chút lo lắng, trên mặt biểu tình vô cùng nghiêm trọng: "Minh Xuyên, dù sao em cẩn thận vẫn tốt hơn. Cái loại người này không thể lường trước cậu ta sẽ làm gì. Hay là, em lên mạng mua cái bình xịt cay đề phòng thân đi."

Diệp Minh Xuyên trợn trừng mắt, đứng lên, vẫy vẫy tay: "Chị, chị cũng đừng lo quá, em về cửa hàng sửa xe đây, hai người từ từ nói chuyện nhé."

Chờ Diệp Minh Xuyên đi rồi, Trương Đông Lương lại gần Diệp Nam Cầm, kéo cô lại ngồi lên trên đùi mình, cằm cọ cọ vào tóc cô, ngữ khí vô cùng dịu dàng: "Vợ, vừa rồi anh còn chưa hôn đủ đâu, anh vẫn còn muốn hôn nữa."

Trương Đông Lương chậm rãi cúi đầu, vào khoảnh khắc môi sắp chạm vào môi Diệp Nam Cầm, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên.

"Chị, mau mở cửa, em để quên điện thoại ở trên bàn."

Tiểu tử này chắc chắn là cố ý! Thật muốn đấm cho tên nhóc này một trận!

Diệp Nam Cầm đẩy Trương Đông Lương ra, cầm điện thoại ở trên bàn lên, mở cửa đưa cho Diệp Minh Xuyên, lại đi vòng trở vào.

Đứng cách Trương Đông Lương khoảng hai mét, Diệp Nam Cầm dừng bước chân lại, trịnh trọng nói: "Chuyện của Tần Phong và Hàn Linh Linh, anh cũng biết rồi đó. Tần Phong vì Hàn Linh Linh có thể làm tất cả mọi chuyện. Em vì anh cũng có thể làm được như vậy. Em đã là người trưởng thành, ba mẹ không thể quyết định cuộc đời của em, em thích anh, em muốn chúng ta ở bên nhau."

"Em không phải cái gì cũng không hiểu, em biết hiện tại anh cảm thấy thiếu an toàn, anh nóng lòng muốn ở bên em để tìm kiếm cảm giác an toàn. Nhưng mà, anh phải tin tưởng em, em có thể cho anh một cái tương lai, em nhất định sẽ chăm lo cho anh. Hiện tại, em còn chưa thuyết phục được ba mẹ, em không thể đụng vào anh được. Chờ chúng ta chân chính ở bên nhau, em sẽ cho anh ba ngày không thể xuống được giường."

Nói xong lời này, Diệp Nam Cầm chớp chớp mắt, cười khẽ hai tiếng rồi xoay người rời đi.

Trương Đông Lương ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì? A, vợ, có phải em đã lấy sai kịch bản không, những lời này đáng ra phải để anh nói chứ, là lời của anh!

Thôi kệ, dù sao hộp số cũng đã mở nhiều năm rồi, đợi thêm mấy tháng nữa cũng không đáng ngại gì. Tổ truyền tay nghề, không thể vứt bỏ thế được!

Trương Đông Lương ăn xong bữa sáng, trở lại tiệm net. Nhân viên trong tiệm vội chạy như bay tới, thần sắc vô cùng nghiêm trọng, có chút nôn nóng nói: "Anh Đông, tiệm net của chúng ta sợ là không giữ nổi nữa."

Trương Đông Lương nhăn mày lại, trong lòng có chút lộp bộp, vội vàng hỏi: "Sao lại thế, đã xảy ra chuyện gì?"

"Chủ nhà tối hôm qua tới đây tìm anh, nói là muốn tăng tiền thuê nhà. Mẹ nó chứ, sư tử há mồm, 36000 tệ một năm."

Trương Đông Lương nhanh chóng tính toán một chút, vị trí của tiệm net vốn không phải chỗ thuận lợi, hơn nữa các tiệm net gần đây đều khá đông đúc, tiệm của anh đã không còn thuận lợi như lúc mới khai trương. Nếu dựa theo tiền thuê trước mắt cùng với lưu lượng khách tới, chỉ duy trì được một thời gian nhất định. Anh đang suy nghĩ xem nên nói với nhân viên trong tiệm như thế nào, để cậu ta tìm đường khác mà đi.

Như thế cũng tốt thôi, tiền thuê nhà tăng, tiệm net đóng cửa, nhân viên rời đi, đúng là ván đã đóng thuyền (*) rồi.

(*) ván đã đóng thuyền: ý nói về việc đã diễn ra rồi còn biết phải giải quyết như thế nào.

"Đầu năm nay, làm việc gì cũng không dễ dàng." Trương Đông Lương thở dài, đi đến trước quầy, nhìn người trong tiệm net có thể đếm trên đầu ngón tay, lấy điện thoại ra, nói: "Người anh em, cậu với Tiểu Tào tốt xấu gì cũng đã làm với tôi lâu như vậy, để tôi chuyển cho cậu một khoản, trả cho cậu nửa tháng lương, vừa lúc cũng sắp cuối tháng rồi, các cậu xem tìm một lối khác mà đi."

Vừa dứt lời, Trương Đông Lương nhìn mặt cậu nhân viên vẫn còn non nớt, nhịn không được mà khuyên bảo: "Đi học nghề cũng tốt, sau đó làm việc kiếm tiền trang trải cuộc sống. Anh thực tình nói với cậu một câu, đừng làm việc ở mấy tiệm net nữa, thanh xuân của cậu, đừng để uống phí."

Tới cuối tháng, Trương Đông Lương cầm một tờ giấy thông báo ngừng kinh doanh dán ở trên cửa, trong lòng có chút thương cảm, liền nghe được có người gọi anh một tiếng.

Trương Đông Lương quay đầu liền nhìn thấy, Diệp Nam Cầm đang đứng phía sau anh, biểu tình trên mặt có chút khó đoán, dường như là đang tức giận.

"Vợ, sao em lại tới đây?" Trương Đông Lương tươi cười, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, duỗi tay nắm lấy tay Diệp Nam Cầm, nhíu mày nói: "Sao tay lại lạnh thế này, tới đây, để anh sưởi ấm cho em."

Diệp Nam Cầm đẩy anh ra, trong giọng nói mang theo sự trách cứ: "Trương Đông Lương, anh nói anh yêu em, đều là giả, phải không?"

"Không phải, vợ, sao em lại như vậy? Anh, anh đã làm gì khiến em tức giận sao?" Trương Đông Lương không hiểu chuyện gì, vẻ mặt có chút hoảng loạn.

Diệp Nam Cầm không để ý đến anh, trực tiếp đi vào bên trong ngồi ở trên sofa gần cửa nhất. Cô nhìn thoáng qua Trương Đông Lương, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, thần sắc lãnh đạm nói: "Ngồi xuống đây, em có chuyện muốn hỏi anh."

Trương Đông Lương ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Diệp Nam Cầm, duỗi tay cầm lấy tay cô, lại bị cô một lần nữa đẩy ra.

"Trương Đông Lương, nếu em không tới, anh định giấu em tới khi nào? Tiệm net của anh đóng cửa, chuyện lớn như vậy, vì sao không nói cho em một tiếng? Anh rốt cuộc có coi em là bạn gái của anh không vậy?"

Trương Đông Lương miễn cưỡng mỉm cười một cái, ngồi dịch lại gần Diệp Nam Cầm, nhẹ giọng nói: "Vợ, em đừng tức giận như vậy. Anh vốn dĩ định sắp xếp xong mọi chuyện thì sẽ nói cho em, để em đỡ phải lo lắng. Nhìn anh xem, anh đâu có làm chuyện gì xấu đâu."

Trong mắt Diệp Nam Cầm đều mang theo sự tức giận, cắn chặt răng, giọng nói cũng lớn hơn: "Em là bạn gái anh, chuyện của anh, anh không nói cho em biết, anh muốn em phải nghĩ như thế nào? Nếu không phải Linh Linh nói cho em biết, em hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra cả. Anh hiện tại không phải một người ăn no, cả nhà không đói bụng nữa! Anh hiện tại còn có em là bạn gái anh! Vẫn là nói, trong lòng anh không có em sao?"

Diệp Nam Cầm càng nói càng thấy bực mình, còn có chút tủi thân: "Anh sợ cái gì chứ? Có phải anh nghĩ rằng, tiệm net của anh đóng cửa, em sẽ không cần tới anh nữa? Anh đối với em là không có sự tin tưởng, hay là anh không tin vào chính bản thân mình vậy? Hay là anh cảm thấy, mối quan hệ của chúng ta chưa đủ lớn để cùng em chia sẻ?"

Trương Đông Lương nghe xong những lời này, trong lòng có chút tự trách, lại có chút vui sướng.

Không phải không có một ai ở bên cạnh anh! Trước kia, bởi vì phải vượt qua rất nhiều khó khăn, anh đều có thói quen sẽ tự mình vượt qua. Chính là hiện giờ, anh còn có cô gái mà anh yêu nhất, cô vợ bé bỏng của anh, nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ, nguyện ý cùng anh vượt qua mọi mưa gió bão tuyết.

Không biết rằng đã bao lâu rồi anh mới lại có cái cảm giác ấm áp như thế này. Chỉ vài câu răn dạy liền làm Trương Đông Lương cảm thấy, anh yêu chiều cô ấy cũng là đáng giá.

Bởi vì, cô ấy chỉ yêu mình anh, quan tâm tới anh. Cho dù là núi đao biển lửa, vì cô ấy, anh cũng nguyện ý vượt qua.

Trương Đông Lương vươn tay ra, nhẹ nhàng dùng sức đem Diệp Nam Cầm ôm vào trong lòng. Xuyên qua lớp vải mỏng của áo sơ mi, Diệp Nam Cầm dường như có thể nghe rõ được nhịp đập trái tim Trương Đông Lương.

Người trong vòng tay anh hơi dịch chuyển, toàn thân Trương Đông Lương đều có chút căng cứng, adrenaline trong người vì thế cũng tăng lên.

Sofa thực mềm, người càng mềm mại hơn.

Trương Đông Lương đặt cằm lên đỉnh đầu Diệp Nam Cầm, ngón tay ở sau lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói đều mang theo sự hối lỗi: "Bảo bối, anh xin lỗi. Là anh không suy xét kĩ. Về sau, mặc kệ có chuyện gì, anh đều nói cho em, được không, đừng giận nữa mà."

Diệp Nam Cầm dựa vào lồng ngực anh, cảm nhận rõ ràng cơ bụng của anh. Lần trước lúc ở khách sạn, cô lúc đầu chỉ nhìn thoáng qua, sau đó, cô ở trong lòng Trương Đông Lương, liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Cái này, thật ra cô cũng không phải thuần khiết, cô đối với anh Đông của cô mà nổi lên sắc tâm.

Ngón tay Trương Đông Lương xẹt qua, cô cảm thấy sau lưng mình đều có chút tê dại.

Cơ bụng của Trương Đông Lương, rắn chắc khỏe khoắn, cô nhịn không được mà xuyên qua vạt áo sơ mi của anh, theo nhân ngư tuyến, từng chút từng chút một chạm vào cơ bụng của anh.

Trương Đông Lương cảm thấy như có một que diêm cùng bật lửa đang kích thích lý trí của anh, anh nâng mặt Diệp Nam Cầm lên, một chút một chút, nhẹ nhàng thong thả mà tiến lại gần, lại gần, thẳng đến khi môi bao phủ lấy môi cô, thẳng đến khi hai đầu lưỡi đụng vào nhau.

Sau một cái hôn dài, Diệp Nam Cầm ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ tới, bởi vì cô tức giận nên mới tới tìm anh. Còn chưa đem chính sự nói xong, như thế nào lại làm tới việc này?

"Hiện tại, trong tiệm chỉ có hai chúng ta." Trương Đông Lương tiến tới bên tai Diệp Nam Cầm, nhẹ nhàng thổi một ngụm khí, ngữ khí có chút ái muội.

Diệp Nam Cầm rút tay từ trong áo sơ mi anh ra, đỏ mặt nói: "Hai người thì làm sao? Em không muốn, chẳng lẽ anh dám động tới? Đừng nói sang chuyện khác nữa, nói cho em biết, về sau anh định làm gì?"

"Đương nhiên là nghĩ kỹ rồi, về sau, làm...em." Trương Đông Lương cắn cắn môi, không đứng đắn cười, ánh mắt ngả ngớn.

Diệp Nam Cầm đứng lên, có chút tức giận nói: "Trương Đông Lương, em còn chưa giải quyết xong với anh đâu. Nếu anh còn nói những lời không đứng đắn như vậy thì em về đây."

Trương Đông Lương giữ chặt lấy tay Diệp Nam Cầm, đoan chính nói: "Bảo bối, nói thật là, anh còn chưa nghĩ kỹ. Lúc mở cửa tiệm này, tài chính thật sự có chút khó khăn. Anh, chắc là anh sẽ đi đưa cơm hộp, hoặc là chuyển phát nhanh, nếu không thì, anh sẽ đi làm thợ sửa chữa. Thế nào, vợ, em có ý tưởng gì không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.