Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu

Chương 3




Nhưng bạn lại không chết.

Tỉnh lại lần nữa, bạn 8 tuổi, đang học lớp hai.

Mẹ đi rồi, bạn dần hiểu được, miễn là không chạm và nói chuyện với bố thì ông sẽ không làm gì bạn.

Một ngày nào đó, bố bạn mang một người phụ nữ về nhà, ả mặc váy trắng, mái tóc đen dài như tiên nữ, nhưng bạn lại cảm thấy ả giống như hồ ly tinh.

Bố đưa ả vào phòng ngủ mà bố mẹ đã từng ở chung, một lúc lâu sau cũng không thấy ra.

Bạn tự mình ăn xong hai miếng bánh mì nướng sau đó để đĩa vào bồn rửa bát.

Bạn an tĩnh.

Có lúc giống như một con rối, có lúc lại tựa như một người máy.

Bạn vác cặp đi học, học sinh trong lớp đều tránh bạn, bạn bị ban cùng lớp tẩy chay, nhưng bạn không hề quan tâm.

Khi nhập học thì có một bạn nữ tiếp cận bạn, nói muốn kết bạn với bạn, bạn đồng ý.

Bạn coi cô bé là bạn tốt duy nhất của bạn, chia sẻ mọi thứ với cô bé, có bí mật gì thì cũng chỉ kể cho cô bé nghe.

Chỉ là không bao lâu sau, bạn nghe được cô bé kia nói xấu sau lưng bạn cùng những người khác, bí mật của riêng bạn cũng bị đem đi kể khắp nơi.

Họ nói bạn là đứa trẻ có bố mẹ ly hôn, bố mẹ đều không cần bạn, bình thường giả làm công chúa, thực ra bạn chỉ là một kẻ ăn xin tội nghiệp.

Bạn rất tức giận, vì thế bạn lấy ra một cái bút chì từ trong hộp bút, yên lặng ngồi gọt nhọn đầu bút.

Cô bé tới tìm bạn như thường ngày, không nhận ra sự khác thường của bạn.

Bạn mỉm cười nhìn cô bé, thừa dịp cô bé không phòng bị liền đâm bút chì vào mắt phải của cô bé.

Vốn dĩ bạn định chọc mù mắt trái của cô bé, nhưng bút chì của bạn lại bị kẹt bên mắt phải, mãi không **.

Cô bé hét lên đau đớn khiến bạn cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu.

Máu bắn lên khóe miệng bạn, bạn vươn lưỡi liếm lấy.

Tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn, bạn bị giáo viên và hiệu trưởng giam suốt một tháng ở văn phòng.

Bọn họ nói chỉ cần bố mẹ bạn tới thì sẽ thả bạn đi.

Bạn nhìn bọn họ, nói rằng bố mẹ bạn sẽ không tới.

Sau đó bọn họ dùng biện pháp khác để xử lí bạn.

Cuối cùng bạn cũng về nhà.

Về đến nhà, bố bạn lập tức tát bạn ngã xuống đất.

Nhưng cũng chỉ có một cái tát như vậy, ông chẳng nói chẳng rằng, không bao lâu sau liền đổi trường cho bạn.

Đến trường mới, bạn biết phải kiềm chế, bạn thu lại sự chân thành khó coi của bản thân.

Quyết không bộc lộ với ai nữa.

Cứ như vậy, bạn 16 tuổi.

Bụng của người phụ nữ trông giống hồ ly tinh kia đột nhiên to ra.

Ả mang thai, ả cười nói cho bạn, có thể bạn sẽ có thêm em trai hoặc em gái.

Mặt bạn hờ hững, không để ý đến ả.

Ả đột nhiên đau bụng, ngã khỏi ghế, bạn lạnh lùng mà nhìn ả.

Lúc này bố bạn bước vào, thấy dì hồ ly tinh ngã trên mặt đất, không nói gì mà lập tức cho bạn mấy bạt tai.

Khuôn mặt xinh đẹp của bạn sưng phù lên vì mấy cái tát này.

Dì hồ ly tinh được đưa vào bệnh viện.

Sau đấy một khoảng thời gian dài, bạn không hề gặp bố bạn và ả, bạn cảm thấy đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời bạn.

Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, bọn họ trở lại, đồng thời còn ôm một đứa bé xấu xí như con khỉ không lông.

Bố bạn ôm nó, chọc cười nó, nắm lấy tay nhỏ của nó, bạn đứng bên cạnh thờ ơ nhìn.

Dì hồ ly tinh nhìn bạn, lén gọi bố bạn qua một bên, không biết nói cái gì.

Những điều đó đều không sao cả, bạn chẳng quan tâm.

Bạn nhìn đứa bé xấu xí trong nôi đang cười với bạn, bạn đột nhiên muốn bóp chết nó.

Loại cảm giác này lại xuất hiện, bạn cảm thấy như có kiến bò trong xương, vô cùng ngứa ngáy.

Ngay lúc bạn vươn tay ra, bố bạn lại quay lại.

Ông nhìn bạn, kêu bạn dọn đi, hứa mỗi tháng sẽ cho bạn sinh hoạt phí.

Nói xong, ông móc ra từ trong ví một cái thẻ ngân hàng rồi ném xuống, bạn nhìn thẻ dưới đất, nghĩ rằng đây có thể là lần đầu tiên ông nói chuyện với bạn một cách ôn hòa như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.