Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu

Chương 10: Kết thúc




Chuyện kia trôi qua đã lâu, dần dần, bạn không còn sợ như vậy nữa.

Bạn nghĩ có thể là do quyển tiểu thuyết kia quá rác rưởi nên bạn mới có thể xuất hiện các ảo giác giúp tác giả bổ sung lỗ hổng của cốt truyện.

Nhưng một buổi tối nọ, bạn đột nhiên mơ thấy cô gái kia.

Cô đứng trong bóng tối, sắc mặt trắng bệch, con ngươi màu đen ánh lên vẻ quỷ dị, khóe miệng cong lên như có như không.

Cô cứ nhìn bạn không chớp mắt như vậy, bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, bạn bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.

Bạn bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Trước hết bạn chạy tới nhà vệ sinh.

Bạn nhìn cô gái xinh đẹp có mái tóc đen dài ngang lưng, làn da trắng nõn trong gương, vẻ mặt vẫn chưa thôi khiếp sợ.

... Đây chẳng phải là mặt cô ấy sao?

... Tại sao... Tại sao?

Đột nhiên bạn muốn hét ầm lên.

Lúc này, một giọng nói lại vang lên trong đầu bạn.

【— Bạn tuyệt đối không được rời bỏ tôi, nếu không, tôi chắc chắn phải tự mình giết bạn.】

Bạn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Nhưng tất cả đều đã chậm.

Ngón tay thon dài của bạn thoát khỏi sự khống chế của bạn, xoa cổ bạn rồi bóp chặt lấy.

"Ai đó... Cứu... Tôi... Với."

Mắt bạn trợn ngược, sắc mặt đỏ bừng hét lên, nhưng đêm khuya tĩnh lặng, không ai nghe thấy giọng của bạn.

Bạn dần cảm thấy khó thở, cuối cùng, bạn chết vì ngạt thở.

Ngay lúc đó, bạn bỗng nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia phá lên cười với vẻ dữ tợn ở trong gương.

【Kẻ ngốc! Đúng là kẻ ngốc!】

【Ha ha ha... Cứu bạn!... Cứu bạn?!】

Cười xong, hai giọt nước mắt từ hốc mắt cô chảy xuống.

【... Không có ai tới cứu chúng ta đâu...】

【Không một ai.】

【...】

- -----END------

Tác giả có lời muốn nói:+

Rốt cuộc cũng viết xong! Đây thực ra là một phúc lợi cho độc giả, tôi viết tương đối thực tế và thô bạo, không biết mọi người đọc hiểu không.

Editor có lời muốn nói: 

Lúc đấy tự dưng mình lên cơn nên đi mò thể loại này, đến lúc edit xong thì cảm xúc y như cái tên của tác giả vậy, sợ chết khiếp▓▒░(°◡°)░▒▓


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.