Chương 382: Phiên ngoại mười: sát nhân học y?
Ăn sáng xong, chúng tôi chạy thẳng tới khu suối nước nóng. Nếu lúc trước, tôi cũng không quá coi trọng mọi việc diễn ra xung quanh Thẩm Kế Ân, chỉ nghĩ là bao khó khăn đều đã trải qua thì còn gì khó khăn hơn nữa đâu; nhưng mà hiện tại, Tông Thịnh vừa trở về thì gã xuất hiện, lại còn ra tay giết người, là chú của gã. Phản ứng của Tông Thịnh nói với tôi rằng, gã đã thay đổi nhiều, không còn yếu ớt như trước nữa.
Lúc chúng tôi đến nơi, dù đang mùa vắng khách nhưng lại có rất nhiều người ở đó chờ sẵn. Ngoài mấy chiếc xe cảnh sát thì có cả giới truyền thông, có cả người ở lân cận đến xem náo nhiệt nữa. Cảnh sát đã căng dây thông báo mọi người không được tụ tập, nhưng cũng chẳng mấy ai rời đi.
Xuống xe chúng tôi thấy ông cảnh sát già đã có mặt rồi. Nhà ông ấy cách đây cũng không xa, chạy xe điện tới nhanh hơn chúng tôi nhiều. Ông ấy đang đứng nói chuyện cùng cảnh sát bên trong dây chăng.
Một lúc lâu sau, có một người mặc áo blouse trắng đi ra ngoài nói chuyện cùng cảnh sát một lúc rồi rời đi. Ông cảnh sát vội đi tới, nói chuyện với người mặc áo blouse đó một lúc lâu.
Tông Thịnh không như chúng tôi là đứng cùng đám người xem náo nhiệt mà anh đi vòng quanh dây chăng của cảnh sát, đi ra phía sau biệt thự. Thấy thế, tim tôi đập thình thịch. Vốn dĩ đằng sau biệt thự chính là khu vực suối nước nóng với nhiệt độ rất cao, lỡ anh ngã vào thì nhất định bị bỏng.
Ngưu Lực Phàm che chở cho tôi, đứng ở đằng sau đám đông chờ hai người bọn họ quay lại cùng tin tức.
Vài phút sau, chiếc xe chở người mặc áo blouse rời đi. Ông cảnh sát cũng thấy chúng tôi đi tới ngay, kinh ngạc nói: “Cô bụng bầu như thế này mà đi tới đây sao?”
Ngưu Lực Phàm vội nói đỡ: “Tông Thịnh yêu cầu đó. Cậu ấy sợ Thẩm Kế Ân biến thái. Chúng ta hiện tại không biết ai sẽ là mục tiêu kế tiếp của gã, nên phải ở gần nhau để dễ bề chiếu ứng.”
“Cậu ta đâu?” Ông ta hỏi.
Tôi chỉ về phía biệt thự: “Anh ấy đang đi ra sau, muốn xem thử hiện trường.”
“Gì chứ, bậy bạ, đằng sau cao tới ba bốn mét.”
Lúc chúng tôi đang nói thì anh đã quay lại, không thấy anh có gì bất thường, ra dấu nói mọi người lên xe. Chúng tôi lên xe thì thấy trong biệt thự lại có vài người đi ra. Một đám đàn ông mặc đồ tây, mặt nặng nề. Lập tức có phóng viên cầm micro chạy tới phỏng vấn.
Có phóng viên hỏi: “Đã xác định được thân phận người chết chưa?”
“Là Tổng giám đốc Thẩm của công ty chúng tôi.”
“Vậy người thừa kế của ông ấy đâu? Chúng tôi có thể phỏng vấn không?”
“Ông ấy không có con, lúc trước chỉ có cháu trai, nhưng Thẩm Kế Ân tức cháu trai ông ấy, đã chết được một thời gian rồi. Giờ xảy ra chuyện này, chúng tôi sẽ thông báo cho cháu gái ông ấy đã. Hoạt động của công ty sẽ không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.”
Tông Thịnh thấp giọng nói: “Sẽ không? Hừ! Theo tôi thấy thì không bao lâu nữa Thẩm thị sẽ phải tuyên bố phá sản rồi. Những gì có giá trị sẽ đều bị người ta lén chuyển đi. Ngưu Lực Phàm, có thể liên hệ với mẹ Thẩm Hàm không? Nói bà ấy canh chừng thật kỹ Thẩm hàm, đừng để cô ấy trở về!”
“Ừ, tôi rõ rồi. Tôi đoán mẹ cô ấy cũng không tham chút tiền này mà để Thẩm hàm về đâu.”
Ông cảnh sát ngồi ghế trên nói: “Ban nãy tôi có hỏi pháp y, pháp y nói người chết bị người ta cắt đứt động mạch cổ, động mạch đùi. Sau khi bị cắt thì ngã vào hồ nước nóng.
Hung thủ tìm động mạch thực chuẩn xác, đều là một dao cắt qua là trúng. Người nọ hẳn là học y, hung khí hẳn là dao phẫu thuật.”
Tôi cau mày: “Thẩm Kế Ân không học y a. Tôi nhớ gã là học quản lý.”
“Gã giết bao nhiêu người rồi, lại còn ngâm trong máu xử nữ, cho dù gã không học y nhưng bản lĩnh tìm động mạch của gã chắc chắn không dở hơn các bác sỹ ngoại khoa. Hãy nhớ lại người bạn học của em đi.” Tông Thịnh nói.
Tôi gật đầu. Người bạn học cũ của tôi trước đây cũng bị như thế.
Tông THịnh kể lại mọi chuyện thấy từ trên tường phía sau biệt thự. Anh kể, khi đó anh nhìn xuống thì thi thể đã vớt ra khỏi bể nước, đặt trên tấm vải bố trắng, vì chết do mất máu nên xác chết tái nhợt đặc biệt. Tuy nhiên, một bàn tay của xác chết lộ ra dưới lớp vải phủ, xuất hiện một vết bầm tím, dấu tay có hình dạng giống như dấu tay máu ở khách sạn.
Nói tới đây, lão cảnh sát chép miệng: “Khách sạn từng có dấu tay máu sao?”
Ông cảnh sát già phút chót mới quan tâm tới chúng tôi nên không biết mọi chuyện lúc trước, chuyện xác chết, chuyện dấu tay máu… nhưng ông ấy không tìm hiểu theo, mà mở cửa xuống xe, nói: “Mấy đứa không có việc gì thì về trước đi, ở đây cứ để cho cảnh sát lo. Tôi đi tìm mấy người quen hỏi thăm xem sao, tiện thể hỏi thăm bộ quần áo lúc trước luôn.”
Ông ta xuống xe rồi, Tông Thịnh cũng mở máy, quay đầu xe, nhưng đang lúc chuẩn bị đi thì đột nhiên đạp phanh. Anh lao khỏi xe, Ngưu Lực Phàm còn phải kéo phanh tay hộ, la lên: “Này này, làm cái gì đó? Muốn hại chết bọn tôi à?”
“Tông Thịnh làm gì?” tôi hỏi.
Quay sang thấy anh đang chạy về phía ông cảnh sát. Cùng lúc, bên kia người đang cầm camera quay phim đột nhiên la to: “Sao camera lại mất điện rồi?”
Tôi nhìn điện thoại trong tay, tính xem giờ thì đột nhiên phát hiện không có tín hiệu. tôi kinh ngạc. Rõ ràng bất thường. Tôi vội vã nói: “Tông Thịnh phát hiện cái gì? Nơi này hình như có dị thường!”
“Đừng xuống xe!” Ngưu Lực Phàm nói, “Chúng ta ở chỗ này chờ. Hiện tại, phía dưới so ra còn nguy hiểm hơn trên xe.”
Bên ngoài, ông cảnh sát đột nhiên xoay người che cổ tay lại, cau chặt mày, miệng méo xệch như thể rất đau. Tông Thịnh chạy tới, tay bắt quyết chộp vào cổ tay ông ta, in chỉ quyết lên cổ tay.
Ông cảnh sát la to: “Này, cậu làm gì vậy? Lấy cái gì đốt tôi vậy?”
Tông Thịnh nói rất nhỏ, chúng tôi không nghe thấy nhưng có thể thấy ông cảnh sát mặt thay đổi ngay lập tức. Sau đó, hai người cùng nhau lên xe.
Lần này, Tông Thịnh lập tức đạp ga chạy ra khỏi suối nước nóng. Ông cảnh sát ngồi cạnh vẫn ôm chặt cổ tay, đến khi ra khỏi khu vực suối nước nóng mới nói: “Lần trước, mấy đứa nói tôi nếu còn đi theo mấy đứa thì phải viết di thư, lần đó, tôi không làm, nghĩ là bọn nhóc đi hù ông già. Hiện giờ, xem ra là phải viết di thư rồi.”
Tôi ở phía sau nhìn lên, ông cảnh sát vẫn luôn xoa xoa cổ tay, nhìn thấy trên cổ tay có dấu bầm tím, không phải là năm ngón tay không thôi, mà là một dấu tay hoàn chỉnh, thậm chí, thấy rõ chỗ đệm thịt bên dưới ngón tay cái bị thiếu mất một miếng.
Ngưu Lực Phàm áp sát vào lưng ghế trên nói: “Đừng xoa. Xoa nữa rụng tay ra giờ. Tôi nhớ sách ở nhà có ghi cách chữa cái này.”
Tông Thịnh nhìn đăm đăm vào mặt đường nói: “Nếu là thủ ấn của quỷ thường thì không có gì khó, nhưng cái này thì khó nói. Nhìn kết cục của chú Thẩm Kế Ân thì rõ.”
Tôi sợ hãi vội nhìn cổ tay mình. May quá, không có vết gì. Nói cách khác, trong số chúng tôi thì Thẩm Kế Ân chọn ông ấy làm người tiếp theo để xuống tay.
Ngưu Lực Phàm còn hỏi: “Đại thúc, vừa rồi cảm giác thế nào? Chú kể tôi nghe với để chúng tôi còn biết đường mà chuẩn bị. Ai biết được, mấy bữa nữa tới lượt tôi thì sao?”
“Không cảm thấy gì, tôi đang nói chuyện với đồng nghiệp cũ thì thấy như có ai nắm vào cổ tay, gió lạnh thổi sau lưng, quay đầu lại thì đã thấy Tông Thịnh đang nắm lấy cổ tay tôi, giống như là dùng cái gì châm vào cổ tay ấy.”
“Tôi chạy tới chậm, nếu không cũng không bị như vậy?”
“Cậu cảm giác được tôi có chuyện à?”
“Không, là đột nhiên thấy oán khí thật đậm, mà xuất hiện nơi đó nên tôi vội vã chạy tới kéo ông quay lại đây, không nghĩ mình lại chậm một bước.
Ban nãy, Ngưu Lực Phàm ở trong đám đông đó, nên có lẽ gã thấy chúng ta, biết chúng ta định làm gì đó. Giờ gã không còn phải bảo toàn thân xác, luôn phải cẩn trọng nữa, mà đã trở nên một con quỷ đầy oán khí, oán khí của gã rất lớn, lớn đến mức…”
Tông Thịnh tạm ngưng.
Tôi nghĩ, có lẽ oán khí của gã đã lớn tới mức Tông Thịnh không biết phải diễn đạt thế nào.
Ngưu Lực Phàm nói tiếp: “Lớn tới mức chỉ liếc nhìn là có thể giết người sao?”
“Không sai mấy.”
Tôi sợ hãi nuốt nước bọt, nhìn lại cổ tay, chắc chắn không có dấu vết gì của gã.
Liếc mắt mà giết được người, chẳng phải là giống như trong phim ma Sadako sao?
Chẳng lẽ oán khí của Thẩm Kế Ân lớn tới như vậy sao? Tôi cảm thấy toàn thân đang đổ mồ hôi lạnh.
“Đại thúc, nếu như không có việc gì thì mấy nay chú ở lại với bọn tôi đi, đừng về nhà.”
Tôi nói, nếu như chúng tôi ở bên nhau thì có việc cùng nhau đối phó sẽ dễ hơn.
Tôi nói thế, nhưng Tông Thịnh lại bảo: “Làm vậy cũng vô dụng, chúng ta phải tìm thấy Thẩm Kế Ân trước khi gã giết người, rồi xử lý gã. Nếu không, viêc gã lưu dấu tay trên cổ tay chính là lưu lại khí tức của mình, như là tạo ra một cánh cổng đi lại tùy ý. Nếu gã muốn giết người rất dễ dàng, thậm chí, không thể trốn thoát. Chúng ta chỉ còn cách xuống tay trước!”
Mèo: Có ai không biết Sadako là ai không ^^
Chuyện cũ kể lại, ngày xưa lần đầu tiên đi công tác, ở phòng Vip bên Melia Hà Nội. Phòng có phòng khách, có phòng tắm, có mấy cái TV luôn. Theo si nghĩ của con Mèo ngây thơ, bật hết TV trong phòng lên… lúc đó là 11h đêm, và hình ảnh đầu tiên tui thấy chính là Sadako đang bò ra từ trong màn hình TV trong phim TV đang chiếu. Vâng, chính là con ma trong RINGU, the Ring… đó ạ =))))