Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 48: Ngoại truyện 3.




Editor: Alice

Mạnh Vãn uống thuốc xong, ngủ được không lâu thì bắt đầu vã mồ hôi, Lục Triều Thanh buộc phải cởi đồ của cô, chỉ để lại đồ lót.

Dù anh rất nhớ cô, đến trong mơ cũng nhớ nhưng anh còn chưa cầm thú đến vậy. Lục Triều Thanh đắp kín chăn rồi mới giúp cô cởi đồ, ngón tay anh lơ đãng lướt qua da thịt nhẵn bóng. Trong lòng dù ngứa ngáy đến mấy nhưng vẫn kịp thời thu tay lại. Cởi xong đồ, anh lại đắp kín chăn cho cô một lần nữa rồi ngồi trông bên cạnh.

Mặt Mạnh Vãn rất đỏ, vì sốt nên mồ hôi chảy đầm đìa giống như cánh hoa gặp nước mưa.

Lục Triều Thanh nhìn đến ngây ngẩn.

Không biết bao lâu sau, trong túi áo khoác của cô phát ra tiếng kêu đinh đinh của thông báo wechat, Lục Triều Thanh sợ tiếng ồn làm cô tỉnh giấc nên mò vào túi áo lấy điện thoại ra. Điện thoại có đặt mật khẩu nhưng tin nhắn vẫn hiện lên ở màn hình khóa. Là chị Lệ cùng nhà hỏi Mạnh Vãn có về không, nhờ cô mua hộ bữa khuya.

Lục Triều Thanh nhìn Mạnh Vãn nằm trong chăn rồi bật chế độ yên lặng, nhét lại vào túi áo.

Chưa tới mười giờ, còn quá sớm để đi ngủ nên anh tắt đèn sang thư phòng. Đến mười một giờ, anh đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Trong nhà còn một phòng cho khách nhưng anh nghĩ buổi đêm cần chăm sóc Mãnh Vãn nên về phòng ngủ chính. Giường trong phòng rất lớn, Lục Triều Thanh mang một bộ chăn gối khác sang rồi nằm xuống cạnh Mạnh Vãn.

Lục Triều Thanh tự nhận mình không phải cầm thú, nhưng anh nhớ cô vô cùng. Nằm một lát, anh luồn tay phải vào chăn bên kia, nhẹ nhàng cầm bàn tay nóng hừng hực của Mạnh Vãn. Ừm, chỉ nắm tay thôi mà, có làm gì đâu.

Lục Triều Thanh chậm rãi ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, Mạnh Vãn đang phát sốt bất chợt cảm thấy lạnh. Cô mơ hồ theo bản năng tìm đến chỗ có hơi ấm. Trong chăn rất lạnh, Mạnh Vãn khó chịu cực kì, mơ màng sờ phải một bàn tay rất ấm liền lần theo cánh tay đó, đá chăn của mình ra rồi chui vào cái chăn khác.

Lục Triều Thanh đang nằm mơ, anh lại mơ thấy đêm đó ở khách sạn. Khoảnh khắc đó, cạnh tượng trong mơ hiện lên thật rõ ràng, cô gái nhỏ nhắn rúc vào ngực anh, anh xoay người ôm lấy cô, cúi xuống in nụ hôn lên bờ môi.

Mạnh Vãn đang say ngủ cũng rất khát, anh tham luyến cô, cô cần nước của anh, hai người dần dần quấn lấy nhau một cách tự nhiên.

Nhưng mơ chỉ là mơ, lúc chuẩn bị lau súng cướp cò, Lục Triều Thanh giật mình tỉnh dậy, Mạnh Vãn cũng cau mày mở mắt ra. Trong phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ nhưng vẫn đủ để thấy rõ nhau. Lục Triều Thanh sững sờ, không biết sao mới ngủ một chút dậy đã thành thế này rồi. Còn Mạnh Vãn sốt đến hồ đồ rồi, cô chỉ biết ngơ ngẩn nhìn anh như vậy, quên mất phản kháng, phẫn nộ hay sợ hãi.

Hô hấp cả hai đều nặng nề, trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở của Mạnh Vãn. Nhưng điều đó lại cướp đi lý trí của Lục Triều Thanh lần nữa, anh cúi đầu xuống tiếp tục hôn.

Mạnh Vãn mở to mắt, giờ mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Cô muốn đẩy Lục Triều Thanh ra nhưng không còn chút sức lực nào. Cô mở miệng xin anh buông tha, mọi lời nói đều bị chôn vùi giữa hai cánh môi. Trời đất quay cuồng, Mạnh Vãn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, phản ứng cơ thể bắt đầu vượt qua tầm kiểm soát, thậm chí còn có chút chờ mong.

Lục Triều Thanh tỉnh táo hơn bao giờ hết, anh có thể cảm nhận được biến hóa của cô nhưng không hề làm gì quá trớn. Thật sự anh cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng lúc này anh đang chiếm tiện nghi của bệnh nhân rồi. Nhân lúc Mạnh Vãn buông lỏng cơ thể, Lục Triều Thanh vừa thỏa mãn cô vừa giải thích: "Em bị ngất ở thang máy nên tôi đưa em về đây."

Mạnh Vãn nhắm mặt lại, nghiêng đầu ra chỗ khác, trong đầu hiện lên chút ký ức đứt quãng, anh đến tiệm mì đón cô, anh đưa cô về nhà, anh mua thuốc, anh cho cô uống thuốc,...

"Chúng ta mỗi người một chăn, nhưng em ngủ mơ nên chui sang đây, còn anh cũng tưởng là đang mơ..." Lục Triều Thanh phát hiện cô đang đắp chăn của mình.

Mạnh Vãn mơ hồ nhớ ra, đúng là cô tự chui sang thật.

Cô muốn khóc quá, lần trước là do cô bị người khác bỏ thuốc nên không trách Lục Triều Thanh được, lần này, hình như cũng chẳng thể trách anh được.

Vả lại dù có trách thì chuyện cũng lỡ rồi.

"Anh, anh nhanh lên." Miệng đắng lưỡi khô, Mạnh Vãn miễn cưỡng nói, hết đêm nay thôi, sáng mai hai người sẽ chỉ là người xa lạ lướt qua nhau, cô sẽ mau chóng chuyển nhà, chuyển sang nơi ở mới.

Lục Triều Thanh không hiểu ý cô, anh chỉ nghĩ rằng cô đang muốn.

Kết thúc, toàn thân hai người đầm đìa mồ hôi, Mạnh Vãn lại ngủ thiếp đi

Lục Triều Thanh ôm cô nằm một lát, sợ cô cảm lạnh nên anh đắp lại chăn kín kẽ cho cô.

Sáu giờ sáng, Lục Triều Thanh tỉnh dậy, Mạnh Vãn nằm cạnh vẫn say ngủ, mặt cô không còn đỏ nữa, còn hạ sốt rồi nên anh yên tâm hơn.

Tắm xong, Lục Triều Thanh đi mua sữa đậu nành và trứng luộc để ăn sáng.

Về đến nhà là bảy giờ, Mạnh Vãn vẫn chưa dậy.

Lục Triều Thanh ngồi xuống mép giường, cúi đầu gọi khẽ: "Mạnh Vãn ơi."

Gọi đến lần thứ ba cô mới tỉnh, Mạnh Vãn mở to mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo gần trong gang tấc, ký ức hôm qua lại hiện về.

Cô rũ mắt xuống, thực sự trong lòng không thấy hối hận, dù sao cũng trải qua một lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng khác gì.

"Anh..."

Mạnh Vãn muốn đuổi anh ra ngoài để mình mặc quần áo, nhưng cổ họng đau đến mức không phát ra tiếng, cô thử nâng cánh tay lên cũng chẳng còn sức.

"Ăn sáng thôi, sau đó uống thuốc." Thấy cô khó chịu, Lục Triều Thanh nói thay.

Trong lòng Mạnh Vãn rối bời, nói anh là người xấu thì không hẳn bởi từ hôm qua đến giờ anh không hề ăn hiếp cô, nói anh là người tốt cũng không phải, cứ coi như tối qua là cô chủ động đi, nhưng anh cũng nhân cơ hội chiếm tiện nghi mà, chẳng có chút tiết tháo nào cả.

"Em có ngồi dậy được không?" Lục Triều Thanh hỏi.

Mạnh Vãn không nhúc nhích, cũng không thèm nhìn anh một cái.

Lúc ốm nhất định phải lấp đầy bụng, Lục Triều Thanh dừng một lát, biết là Mạnh Vãn đang dỗi mới vòng tay qua vai cô định đỡ người ngồi dậy. Kết quả vừa mới chuyển động một chút mà chăn đã tuột hết xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn còn lấm tấm vết đỏ. Ngấn bả vai. Lúc này Mạnh vãn mới nhớ ra mình đến cả đồ lót còn không mặc, khuôn mặt trắng bệch đỏ bừng lên, tủi thân rơi nước mắt.

Lục Triều Thanh giật nảy mình, nhét cô vào trong chăn trùm kín người lại.

Anh mất tự nhiên cúi đầu nhìn đất, cô yên lặng đến lạ thường. Lục Triều Thanh nhìn qua liề thấy khuôn mặt cô gái nhỏ dàn dụa nước mắt, khóc không thành tiếng.

"Xin lỗi em, anh không cố ý."

Mạnh Vãn vẫn khóc.

Lục Triều Thanh đứng ngồi không yên, liếc mắt nhìn quần áo của cô vương vãi trên ghế, anh lặng lẽ mang hết đồ lót và áo khoác của cô đặt ở đầu giường: "Em cứ mặc quần áo đi nhé." Nói xong, anh ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.

Mạnh Vãn tiếp tục khóc một lát, khóc đủ rồi, cô cố gắng mặc quần áo vào, thử ngồi dậy, cảm giác chóng mặt quay cuồng khiến cô không thể không nằm xuống. Nhưng đây không phải nhà mình, cô không thể ở đây nữa. Nghĩ vậy Mạnh Vãn lại cố gắng gượng dậy, run rẩy ngồi xuống ghế mặc đồ vào.

Mạnh Vãn biết sức mình không thể đi xa được, may mà nhà ở ngay đối diện, giờ này chắc chị Lệ còn chưa dậy, bao giờ chị ấy hỏi cứ nói dối là hôm qua ốm nên nhập viện là được.

Cửa ở gần đó, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào khe hở, Mạnh Vãn cứ ngơ ngẩn ngồi một lúc, nhớ đến hôm nay phải đi làm, nhớ đến phải mau chóng uống thuốc để khỏi ốm, nhớ đến vài ngày nữa sẽ được nhận lương ở KTV khiến cô thấy vui vẻ hơn, chuyện hôm qua cũng tạm thời lắng xuống.

Tâm tình không còn hoảng loạn nữa, Mạnh Vãn bám vào ghế đứng lên, lê bước ra ngoài. Nhưng mới đi được mấy bước đã mệt muốn ngất, cô đành phải bám vào tường thở dốc, mồ hôi chảy đầm đìa.

Cô vừa mở cửa ra đã đụng phải Lục Triều Thanh, không biết là đứng đó nãy giờ hay tình cờ gặp.

Mạnh Vãn cúi đầu muốn bước qua.

Sắc mặt cô tái nhợt, trán còn đổ đầy mồ hôi, Lục Triều Thanh nhíu mày: "Em vào nghỉ ngơi thêm đi."

Mạnh Vãn coi như không nghe thấy tiếp tục đi.

Bệnh nhân không nghe lời rồi, Lục Triều Thanh kéo cô lại, không cần dùng sức bao nhiêu, Mạnh Vãn giống như chiếc lá thổi phát là bay. Anh đỡ cô trong ngực mình, Mạnh Vãn cau mày như thể khổ sở lắm. Anh thấy vậy liền bế ngang cô vào phòng ngủ.

"Tôi muốn về nhà." Mạnh Vãn vô lực đánh vào ngực anh.

"Em cần người để chăm sóc." Lục Triều Thanh lạnh giọng nói, anh không thể để cô bướng bỉnh nữa, lần trước để yên cho cô đội mưa về theo ý mình, kết quả thành thế này đây.

Mạnh Vãn vô lực nắm lấy áo sơ mi của anh: "Bạn cùng nhà có thể chăm sóc tôi."

Lục Triều Thanh: "Cô ấy phải đi làm, chẳng lẽ sẽ nghỉ để chăm sóc em sao?"

Mạnh Vãn không cãi được nữa, cô với chị Lệ chưa thân thiết đến mức ấy, chẳng ai rảnh xin nghỉ làm để chăm sóc một người cảm mạo thông thường cả?

"Tôi không cần anh lo." Mạnh Vãn mất kiên nhẫn nói.

"Em đi còn không nổi nữa là."

Mạnh Vãn tức giận, bị Lục Triều Thanh đặt xuống giường, cô ngẩng đầu trừng mắt: "Tôi thế nào không liên quan đến anh, đừng có mà ăn hiếp tôi."

Lục Triều Thanh không nói gì, vừa ra ngoài lấy đồ ăn sáng vào đã thấy cô chạy khỏi giường. Anh lại bế người vào giường một lần nữa. Đáng thương thay cho Mạnh Vãn vừa hồi lại được chút sức đã bay hết, giờ chỉ cử động nhẹ là chóng mặt, chỉ có thể nghiêm mặt ngồi trên giường giả câm giả điếc.

"Uống nước đã." Lục Triều Thanh đưa một cốc nước ấm.

Mạnh Vãn quay đầu đi không chịu phối hợp.

Lục Triều Thanh nhìn bờ môi đỏ hồng của cô, uy hiếp: "Còn không uống thì tôi sẽ dùng miệng đút cho em."

Mạnh Vãn chóng hết cả mặt.

Anh kề cốc nước vào môi cô.

Mạnh Vãn mím môi, sợ anh dùng biện pháp mạnh nên đành cầm cốc uống một ngụm. Nước hơi nóng, uống vào ấm hết cả ruột gan, cảm giác thật dễ chịu nên cô uống thêm mấy ngụm nữa. Thấy Mạnh Vãn ngoan ngoãn uống nước, Lục Triều Thanh mới lấy cháo gà nấm trong túi ra đặt bên cạnh, lấy thêm một quả trứng gà lột vỏ cho cô.

Mạnh Vãn vô thức bị tay của anh hấp dẫn, đàn ông gì mà tay trắng thế, ngón trỏ thon dài bóc trứng gà thuần thục, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhớ đến đêm hôm qua, ngón tay đó ở trên người mình...

Stop!

Bóc xong trứng, Lục Triều Thanh đưa cho cô.

Mạnh Vãn do dự không nhận.

Anh nhẹ nhàng nói: "Ăn đi nào, ăn vào mới khỏi bệnh được."

Cô nhìn cốc nước trong tay, dù sao nước cũng uống rồi, ăn thêm ít cũng không sao.

Mạnh Vãn trả cốc cho anh, một tay cầm bát cháo đặt lên đùi, một tay cầm trứng gà ăn từng miếng nhỏ.

Lục Triều Thanh nhìn một lát rồi bắt đầu ăn đồ ăn sáng của mình.

Anh ăn rất nhanh, sau đó mang mấy loại thuốc tới, nước cũng chuẩn bị xong.

Mạnh Vãn bị anh giám sát uống hết đống thuốc, khổ quá, thuốc thì lắm.

"Tôi có thể đi được chưa?" Uống xong viên thuốc cuối cùng, Mạnh Vãn hờn dỗi hỏi.

"Em nằm xuống ngủ chút đi, đến trưa mà đỡ rồi hẵng về." anh kiên quyết nói.

Mạnh Vãn không muốn ở đây nhìn mặt thằng cha này thêm tí nào nữa, lạnh lùng nói: "Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?"

Lục Triều Thanh yên lặng.

Mạnh Vãn nhấc chân muốn xuống giường, anh lập tức đè lại.

Cô không thoát được, tức điên lên: "Anh có tin tôi báo cảnh sát không?"

Động một chút lại báo cảnh sát, Lục Triều Thanh bất đắc dĩ phải thề hứa bảo đảm: "Đến trưa em khỏe lại, nhất định tôi sẽ để em về, Mạnh Vãn, tôi thật sự không phải người xấu."

Cô vẫn muốn đi nhưng Lục Triều Thanh không đồng ý, cứ ngồi canh ở đầu giường. Mạnh Vãn lôi điện thoại ra để báo cảnh sát, kết quả điện thoại hết pin! Bình thường nó có kém thế đâu nhỉ, Mạnh Vãn vốn là người tiết kiệm, điện thoại hay laptop đều mua đồ cũ nên pin rất yếu, một ngày phải sạc hai lần.

Lục Triều Thanh thấy cô cố khởi động máy điện thoại hết pin, vui hẳn lên, đương nhiên là chỉ vui trong lòng.

"Ngủ đi, tôi ra phòng khách ngồi." Anh dịu dàng nói.

Mạnh Vãn bỗng nhớ ra hôm nay là thứ hai, nhíu mày hỏi: "Anh không phải đi làm sao?"

Lục Triều Thanh: "Hôm nay tôi không có lớp, cũng không bận gì nên xin nghỉ."

Mạnh Vãn ngây người, chỉ vì chăm sóc cô nên anh xin nghỉ ư? Tiền lương một ngày của giáo sư đại học chắc không ít?

Lục Triều Thanh không biết cô đang nghĩ đến mình, anh đóng cửa rồi ra phòng khách.

Mạnh Vãn nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, điện thoại hết pin, trong phòng cũng không có đồng hồ, cô hoàn toàn không thể nhận biết được thời gian.

Cô xuống giường, quả thực ăn vào một chút vẫn hơn, dù vẫn hơi choáng nhưng không còn mệt như trước nữa. Lục Triều Thanh nghe thấy tiếng mở cửa lập tức chạy đến, Mạnh Vãn đã lĩnh giáo đủ độ bá đạo của người này rồi nên chỉ nhíu mày hỏi: "Anh có sạc pin không?"

Mặt anh nghiêm lại: "Em muốn báo cảnh sát thật à?"

Vừa nãy cô chỉ dọa anh thôi, đầu tiên là cô chưa báo cảnh sát bao giờ, thứ hai cô không phải kiểu người muốn làm lớn chuyện, mà giáo sư Lục chưa xấu xa đến mức phải báo cảnh sát.

Cô lắc đầu giải thích: "Tôi chỉ muốn sạc điện thoại thôi."

Lục Triều Thanh tin cô, mang sạc của mình ra, nhưng điện thoại của hai người khác nhau nên không cùng chân sạc.

"Không có sạc vạn năng sao?" Mạnh Vãn vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

Lục Triều Thanh: "Không có."

Mạnh Vãn thở dài, đành nói: "Vậy tôi đi ngủ, chín giờ nhớ gọi tôi dậy."

Anh nghi ngờ: "Sao phải gọi?"

Mạnh Vãn: "Tôi phải đi làm."

Anh bảo cô xin nghỉ, Mạnh Vãn nói quán không có người, cô không thể nghỉ được, nếu nghỉ thì chẳng có ai rửa bát.

"Ông chủ của em chẳng phải rỗi việc lắm sao?" Lục Triều Thanh đã từng đến ăn nên biết chủ quán rất nhàn, ngoài trông quán ra thì chẳng phải làm gì

Mạnh Vãn nhỏ giọng nói: "Người ta là ông chủ mà, dù sao trong tiệm đang thiếu người, tôi nghỉ không tốt lắm."

Nghe cũng có lý, nhưng Lục Triều Thanh không thể để người bệnh đi rửa bát được. Anh yên lặng một lát rồi lên tiếng: "Em cứ ở nhà nghỉ đi, tôi đi làm thay em."

Mạnh Vãn khó tin ngẩng đầu lên.

Trái lại anh rất bình tĩnh: "Công việc của em không khó, tôi cũng không cần học gì." Rửa bát đũa, lau bàn anh đều làm được.

Anh thật sự đi làm thay cô ư?

Nhưng anh là giáo sư đại học, sao có thể làm công việc rửa bát vừa bẩn thỉu vừa mất mặt như thế. Trong tiệm còn có không ít sinh viên đại học Z, anh không sợ người ta chê cười sao?

"Anh..."

"Đi ngủ đi, tôi vào thư phòng một lát, bao giờ tỉnh thì nhắn tin cho tôi bằng wechat trên máy tính trong thư phòng, tôi mang đồ ăn về cho em." Sắp xếp xong, Lục Triều Thanh đẩy Mạnh Vãn vào phòng, đóng cửa lại.

Cô vẫn đứng đó, lòng rối như tơ vò.

Mạnh Vãn ngơ ngẩn nằm dài trên giường, thuốc cảm bắt đầu phát huy tác dụng, mí mắt nặng dần, cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Chín giờ, Lục Triều Thanh chuẩn bị đến tiệm mì. Trước khi đi, anh vào phòng ngủ nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền thấy Mạnh Vãn mặc nguyên áo khoác ngủ, chăn còn không đắp. Anh nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng cởi áo khoác cho cô rồi đắp chăn kín người.

Cô gái đang ngủ tóc tai rối mù, mặt hơi ửng đỏ. Lục Triều Thanh nhớ đến đêm qua, trong lòng vui lên không ít.

Anh nhẹ nhàng thoải mái đi làm.

Hôm qua ông chủ đã biết Mạnh Vãn bị ốm nên hôm nay thấy có người đến thay cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Anh là gì của Mạnh Vãn?"

Lục Triều Thanh suy nghĩ vài giây, trả lời: "Tôi là bạn trai cô ấy."

Ông chủ ồ một tiếng, sau đó đưa cho anh một bộ đồng phục, giải thích đơn giản công việc cho nhân viên mới.

Thế là, Lục Triều Thanh đã thuận lợi trở thành nhân viên tiệm mì.

Anh mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, rửa bát thì không sao, lau bàn thì quả thực hơi quá sức chịu đựng, nhưng chỉ cần nghĩ đến Mạnh Vãn đang say ngủ trên giường, nghĩ đến trận vận động đêm qua, anh như được bơm máu gà, nhiệt tình hơn n lần, dù biết học sinh xì xào bàn tán xung quanh cũng chẳng thèm quan tâm.

Mạnh Vãn ngủ một giấc đến một giờ chiều, tỉnh lại phải mất một lúc mới hoàn hồn.

Trong nhà rất yên ắng, Mạnh Vãn thử ngồi dậy, thuốc anh cho uống rất có tác dụng, giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.

Lục Triều Thanh không ở nhà, Mạnh Vãn không quen ở nhà người khác một mình nên mặc áo khoác vào rời đi. Về nhà mình, chị Lệ đã đi làm, trong nhà chỉ có mình cô. Mạnh Vãn sạc điện thoại rồi lấy mở tủ lạnh lấy cà chua và trứng gà ra nấu mì ăn.

Mì chín rất nhanh, Mạnh Vãn vừa ăn vừa lướt điện thoại. Chị Lệ nhắn tin hỏi cô đi đâu, Mạnh Vãn trả lời đang ở bệnh viện, chị Lệ khách sáo an ủi vài câu. Tống Bân nhắn tin liên tục, nào là ăn năn hối lỗi các thứ, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là vay tiền, còn cam đoan hết tháng sẽ trả lại cô.

Mạnh Vãn kéo thẳng anh ta vào danh sách đen, hôm đó nếu Lục Triều Thanh không kịp thời giải vây cho cô, không biết Tống Bân sẽ làm ra trò gì nữa.

Bóng dáng người đàn ông cao lớn lạnh lùng hiện lên trong tâm trí cô, đêm qua...

Nếu đêm ở khách sạn, Mạnh Vãn chỉ nhớ mang máng chuyện gì xảy ra nhưng không có cảm giác gì lắm, thì sau tối qua, cô đã biết vì sao mọi người lại thích làm chuyện nam nữ như vậy, cô nhớ hơi thở nặng nề của anh, cả tay anh...

Mạnh Vãn nhắm tịt mắt lại, kịp thời đánh bay mấy suy nghĩ trong đầu.

Ăn xong, Mạnh Vãn tìm vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp hôm trước mua rồi uống một viên. Sau đó cô xuống hiệu thuốc gần nhà mua thuốc cảm. Xong việc, Mạnh Vãn cứ đứng ngẩn ngơ ở đó, suy nghĩ một lát rồi ôm tâm trạng rối bời bước đi. Mấy phút sau, cô đứng ở một góc khuất chăm chú nhìn vào tiệm mì, nhanh chóng thấy bóng dáng Lục Triều Thanh mặc đồng phục.

Anh thật sự đã đến làm thay cô.

Nhìn giáo sư đại học bận bịu đi lại, khóe mắt Mạnh Vãn ẩm ướt.

Lúc Tống Bân học đại học năm thứ nhất, cô xin vào làm phục vụ ở tiệm mì. Trọng tiệm có rất nhiều sinh viên đại học Z đến ăn, khi đó Mạnh Vãn ở xa nên thường đi trễ về sớm, căn bản không có thời gian gặp Tống Bân. Khi đó cô rất muốn bạn trai đến thăm mình một lần, trò chuyện với mình đôi câu. Nhưng Tống Bân chưa bao giờ đến nơi này, anh ta cũng không có một lời giải thích. Sau này Mạnh Vãn mới nhận ra, anh ta sợ bạn học biết mình có bạn gái làm phục vụ, anh ta sợ mất mặt.

Một sinh viên có xuất thân nghèo khó chê bai cô, nhưng giờ đây một giáo sư đại học danh giá, người bị cô dọa báo cảnh sát bao nhiêu lần, lại vì cô mà xin nghỉ làm, vì cô mà đến tiệm mì rửa bát thuê.

Không biết đứng đó bao lâu, Mạnh Vãn quay về nhà.

Trên đường, cô nhận được một cuộc điện thoại từ mấy chỗ xin việc hôm trước. Mạnh Vãn đi giữa phố phường huyên náo, do dự mãi, cuối cùng từ chối mấy lời mời phỏng vấn.

Cô không sợ Lục Triều Thanh đến vậy.

Mạnh Vãn ngủ cả chiều hôm đó. Người như cô không có tư cách để ốm yếu.

Chập tối Tiểu Điền mới về đến nơi, thấy Mạnh Vãn ở nhà nên ngạc nhiên vô cùng. Cô không muốn nhờ cậy Lục Triều Thanh nữa, may mà Tiểu Điền mai mới đi làm, cô ấy vừa từ quê ra nên muốn ở nhà nghỉ ngơi.

Tám giờ tối bốn mươi, Tiểu Điền và chị Lệ ngồi xem ti vi ngoài phòng khách. Mạnh Vãn đi một mình xuống chờ ở sảnh chung cư.

Cô mặc áo lông thật dày, còn quàng thêm khăn len tự đan, cả khuôn mặt đều được che chắn kĩ càng. Một cơn gió lạnh thổi qua, Mạnh Vãn kiên trì đứng một lát, sau cùng không đứng nổi nữa đành đổi hướng quay lưng lại với hướng gió.

Lục Triều Thanh "tan ca" trở về, đến cách chung cư một đoạn liền nhìn thấy một bóng dáng mặc áo khoác quen thuộc.

"Em ở đây làm gì?"

Sau lưng truyền đến tiếng đàn ông lạnh lùng, Mạnh Vãn quay đầu lại.

Lục Triều Thanh nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào đôi mắt to lộ ra khỏi khăn choàng cổ của cô: "Ngại bệnh còn chưa đủ nặng sao?"

Mạnh Vãn vừa nghe vậy, trong tức khắc mấy giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống.

Giọng điệu của anh thật giống mẹ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.