Bạn Trai Gấu Trúc Khó Nuôi

Chương 10: 10: Lần Nữa Đến Nhà




Khi Giang Duy đi theo một con đường khác từ phía Nam ngoại thành quay về nội thành, thấy bên đường một vài loại cây thực phẩm được nông dân trồng, mùa này phần lớn là trồng ngô và một vài loại cây kinh tế như cây bông.

Giang Duy nhìn đồng ruộng bên đường xanh um tươi tốt, nghĩ đến những mảnh đất khô cằn trong không gian trong lòng bàn tay, không kìm lòng nổi mà dừng xe lại ven đường, bên trong đó ngoại trừ có thể lưu trữ vật tư ra, không biết có thể trồng được hoa màu không?

Dù có nhiều vật tư đến đâu cũng không thể sinh ra tài nguyên, sử dụng mãi cũng sẽ hết, hơn nữa trong mạt thế băng hà, bất kì loại thực vật nào cũng sẽ bị biến dị, tuy rằng một vài cây vẫn có thể cho quả, nhưng mùi vị lại rất tệ, nhưng nếu có thể trồng cây trong không gian thì sẽ khác.

Giang Duy liếm môi, liếc nhìn thấy xung quanh không có ai, đưa tay lên chạm vào một cây bắp ngô bên đường.

Sự thật chứng minh, làm như vậy không hề có tác dụng, cây bắp ngô tuy rằng được đưa vào không gian, nhưng rễ cây lại ở bên ngoài, căn bản không hề cắm vào trong lòng đất.

Giang Duy thu tay về, đem cây bắp ngô cắm lại lần nữa, không chừng cần cậu tự tay trồng mới được.

Sau đó Giang Duy điều chỉnh lại tuyến đường, từ con đường cửa hàng mua bán giống cây đi lên.

Tuy rằng đã sắp 4h rồi, nhưng bên trong cửa hàng vẫn khá đông người, có không ít người bán giống rau giống cây, ở đây không chỉ có giống cây nông nghiệp mà còn có đầy đủ các giống cây gỗ, giống hoa cỏ.

Giang Duy trong phút chốc đã mua rất nhiều loại giống với số lượng nhỏ, cậu cần kiểm chứng xem có thể trồng được trong không gian hay không, sau khi xác nhận mới đến mua số lượng lớn.

Giang Duy nghiến răng nghĩ, những hạt giống này rơi xuống y hệt như hoa thiên lí thường rơi xuống nền đất, cậu xoa xoa thái dương, nhìn những hạt giống trong không gian đua nhau rơi lả tả xuống mặt đất, không biết có thể nảy mầm hay không, có phải cần tưới nước cho chúng trước không.

Phạm vi không gian lớn như vậy, lẽ ra phải chuẩn bị nhiều nước mới đúng, nước trong ống dẫn nước dường như không đủ, cậu băn khoăn không biết nên dẫn nước thế nào, cứ thế vừa nghĩ vừa chuẩn bị lái xe rời đi.

Ngay lúc này chuông điện thoại của Giang Duy reo lên, cậu cầm lên xem, hóa ra là Hùng Trì Viễn, Giang Duy dựa vào ghế lái, nhấc máy.

"Tiểu Duy, đang làm gì đấy?" Hùng Trì Viễn dịu dàng hỏi.

Giang Duy dùng ngón trỏ chọc chọc vào vô-lăng, nhìn trung tâm buôn bán hạt giống bên ngoài cửa kính, đáp: "Đang trồng cây."

"Trồng cây?"

Giang Duy nghe thấy âm thanh của đầu dây bên kia dường như mang theo chút nghi hoặc, đột nhiên bật cười lộ ra hàm răng trắng, "Anh biết trồng cây không, loại cây như ngô, lạc, bông ấy?"

"Biết."

Giang Duy nghe thấy câu trả lời rất chắc chắn của đầu bên kia, nhỏ giọng nói: "Đừng nói cũng y như việc nấu ăn, chỉ biết kiến thức lí thuyết thôi đấy nhé!"

Hùng Trì Viễn không trả lời, cũng không phải là nhận định cách nói của cậu, mà là hắn tin rằng mình có thể làm tốt, chẳng qua là cần một chút thực hành thôi.

"Không nói chuyện này nữa, Hùng Trì Viễn, thời gian phẫu thuật của anh đã định chưa?"

"Giữa tháng sau." Hùng Trì Viễn đáp.

Giữa tháng sau à? Giang Duy nghĩ xem hôm nay là ngày bao nhiêu, giữa tháng sau là ngày mười mấy tháng bảy? Nghĩ đến đây, cậu lập tức ngồi thẳng lưng, "Không phải anh nói với tôi mười mấy ngày là xong à, sao lại kéo dài đến tháng sau rồi?"

"Kết quả xét nghiệm không đạt yêu cầu, chỉ có thể hoãn lại, tôi sắp đến nhà rồi, qua đây ngồi một lát không?"

"Không đi!" Giang Duy tức giận, giữa tháng sau thì có khỉ đến phẫu thuật cho hắn à, "Không thể sớm hơn à?"

Tận thế băng hà bùng nổ rất đột ngột, ngày 13 tháng 7, nhiệt độ hôm trước vẫn là ba mươi mấy độ, mà trong hôm đó đột nhiên giảm xuống -8 -9o, thậm chí còn thấp hơn thế.

Bão tuyết và những cơn gió lốc có thể thổi bay tòa nhà cao ốc, trong hoàn cảnh bi thảm ấy còn có thể làm phẫu thuật gì chứ? Giữ mạng còn khó.

Hùng Trì Viễn phì cười, Giang Duy nghe thấy tiếng cười nhẹ từ bên kia lại càng tức giận, "Tôi nói nghiêm túc đấy, anh đừng cười, thật sự không thể sớm hơn sao? Tôi hi vọng muộn nhất là trước ngày 12, bắt buộc phải ở cạnh tôi, tuyệt đối không được tách ra."

"Được."

Nhưng Giang Duy không nghe rõ lời Hùng Trì Viễn đáp lại, tiếp tục nói:

"Hùng Trì Viễn anh nghe tôi, không phải tôi không quan tâm đến rủi ro phẫu thuật của anh, nhưng để tháng sau mới phẫu thuật thì thật sự không ổn chút nào.

Đến lúc đó sẽ xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng không chừng tất cả mọi thứ sẽ vượt ra khỏi sự tưởng tượng của anh, càng không thể làm phẫu thuật được.

Anh có thể tìm bác sĩ có uy tín một chút để phẫu thuật không, có lẽ họ cũng rất giỏi chứ nhỉ? Alô? Hùng Trì Viễn anh có đang nghe không đó? Anh đừng không nói gì như thế, trả lời tôi một tiếng!"

Tôi chỉ muốn cứu mạng anh thôi, Hùng Trì Viễn!

"Được!"

Lần này cũng coi như đã nghe thấy rồi, thở phào một hơi "Thế là ổn rồi, cúp máy đây, tôi phải lái xe rồi."

"Tiểu Duy, qua đây ngồi một lát đi, tôi có thể đề xuất cho cậu một số tài liệu liên quan đến chiều không gian khác."

"Một lát nữa tôi còn có việc, có lẽ phải rất muộn." Hôm qua đặt đồ ăn của vài cửa hàng, đợi đến khi cậu thu nhỏ lại hết, ước chừng phải đến khuya, lại thêm cậu bây giờ vẫn đang ở ngoại ô, lái xe quay về cũng phải tốn kha khá thời gian.

Hơn nữa cũng không thể kệ đó không cần nữa, rất lãng phí.

"Không sao hết, trước khi đến đây thì gọi cho tôi trước."

"Được, vậy tôi cúp máy đây." Giang Duy gấp gáp cúp điện thoại, khởi động xe vội vàng quay về.

Hùng Trí Viễn nhìn màn hình điện thoại đang tối dần, qua một lúc lâu, lại gọi cho Tống Thụy Bình: "Bác sĩ Tống, thay đổi thời gian một chút, tôi muốn phẫu thuật vào cuối tháng này."

"Anh nói gì, cuối tháng này phẫu thuật á? Không được!" Tống Thụy Bình ném tài liệu đang cầm trong tay lên bàn, cầm điện thoại đứng dậy, hiếm thấy anh thét lên với

Hùng Trì Viễn: "Không phải trước đây đã chẩn đoán rồi sao? Bác sĩ Farmer đã dặn là tốt nhất một tháng sau hãy phẫu thuật, dị vật vừa di chuyển vị trí, gây ảnh hưởng lớn đến não bộ của cậu, cần phải ổn định một chút mới có thể tiến hành phẫu thuật.

Cậu không ở lại viện tịnh dưỡng, tự ý bỏ về nhà thì thôi đi, lại còn phẫu thuật sớm, cậu không cần mạng nữa à?"

"Anh không làm tôi sẽ tìm người khác làm." Hùng Trì Viễn nói.

"Cậu đừng ép tôi chửi thề, nếu cậu khăng khăng tìm người khác, chúng ta tuyệt giao đi là vừa!"

"Cuối tháng tiến hành phẫu thuật." Hùng Trì Viễn bình tĩnh nói, dường như không có ý định thay đổi.

"Cậu là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải nghe theo bác sĩ!" Tống Thụy Bình nghiến răng.

"Chủ nhiệm Tống nếu như không làm được thì vẫn còn nhiều bác sĩ ưu tú khác có thể đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh."

"Đừng nghĩ rằng cậu là trưởng khoa thì có thể ép tôi, ca phẫu thuật này nếu không đến tháng sau thì tôi không làm!"

"Được, vậy thì 1/7 tiến hành phẫu thuật." Dứt lời, Hùng Trì Viễn tắt máy.

Khóe miệng Tống Thụy Bình giật giật, nhìn điện thoại nhất thời không nói nên lời, anh chỉ nhất thời lỡ miệng nói sai thôi mà!

Khi trời đã gần tối, Giang Duy cuối cùng cũng kịp đến phố ẩm thực, ở phố ẩm thực rất khó lái xe, cậu dừng xe lại, liếc nhìn xung quanh không có một bóng người, lấy chiếc xe đẩy đựng đồ đã được để vào trong balo từ trước ra, lót một chiếc khăn trắng lên trên, sau đó lấy toàn bộ thức ăn của các cửa hàng mà hôm qua đã đặt trước.

Tuy rằng số lượng thức ăn mà Giang Duy đặt rất nhiều, nhưng bởi vì đã dặn trước với chủ tiệm rồi, một vài cửa hàng vẫn chưa chuẩn bị xong cậu không lấy nữa mà trực tiếp hủy đơn, không muốn làm lỡ thời gian thêm nữa.

Mỗi lần đến một cửa hàng nhận đơn, Giang Duy đem tất cả đồ ăn đã gói cẩn thận đặt vào xe đẩy rồi lấy khăn trắng che lên, sau đó vừa đẩy xe đến cửa hàng tiếp theo, vừa âm thầm đưa chúng vào không gian.

Giữa đám đông nhộn nhịp, không một ai chú ý đến cậu thanh niên trẻ tuổi mặc áo phông như Giang Duy, chỉ nghĩ là shipper của cửa hàng nào đó đi giao đồ ăn, cứ như vậy, Giang Duy chạy đến mười mấy cửa hàng, thu thập mấy trăm loại thức ăn.

Đợi xong việc, Giang Duy liếc nhìn điện thoại, đã gần mười giờ tối rồi, cậu biết rõ những nơi như vậy thường sẽ không cho xe đi vào, liền chầm chậm lái xe đi tìm chỗ đỗ.

Tìm nửa ngày trời vẫn không tìm được, Giang Duy thật sự muốn ném xe vào trong không gian, hoặc thu nhỏ lại nhét vào balo cũng được, nhưng cậu cũng không muốn trở

Thành nhân vật chính của một sự kiện siêu nhiên.

Một lúc sau cậu mới tìm được chỗ gửi xe công cộng.

Lúc này, Giang Duy mới kết nối được điện thoại với Hùng Trì Viễn.

Lại một lần nữa bước vào nhà của Hùng Trì Viễn, cảm giác của Giang Duy rất kì diệu, bởi

Vì ngay lúc này đây, cậu vẫn chưa biết phải làm sao để mở miệng nói với hắn, loại chuyện như tận thế băng hà này kể với người khác, ai cũng sẽ nghĩ rằng cậu đang nói nhăng nói cuội.

Đến khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Giang Duy chợt sững người, sực nhớ ra bản thân bận bịu cả ngày đến bây giờ vẫn chưa có gì vào bụng.

Trên người có đến hơn trăm loại đồ ăn, vậy mà lại để bản thân chịu đói đến tận bây giờ.

Vốn tưởng rằng giờ này có lẽ Giang Duy đã ăn rồi, nhưng khi thấy ánh mắt lấp lánh của cậu, Hùng Trì Viễn khẽ cau mày, vỗ nhẹ vai cậu: "Đi rửa tay trước đã, tôi đi hâm nóng lại thức ăn."

"Ừ!"

Cái mùi vị này đúng là trình độ của đầu bếp rồi! Giang Duy nghĩ là hắn đặt ở nhà hàng, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh rửa tay.

Lúc quay ra thì Hùng Trì Viễn đã hâm nóng xong hai món rồi, ra hiệu cho Giang Duy ăn trước.

Giang Duy cầm đũa gắp miếng sườn xào chua ngọt nhét vào miệng, tuy rằng đã hâm lại một lần, nhưng mùi vị vẫn rất ngon.

Chuông điện thoại của Hùng Trì Viễn đột nhiên reo lên, hắn liếc nhìn một cái, vừa hâm lại thức ăn vừa bắt máy.

Đầu dây bên kia là bác sĩ Farmer, lúc này đang dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói tiếng Pháp, Hùng Trì Viễn vừa nghe vừa đem thức ăn đặt lên bàn, thi thoảng đáp lại vài câu.

Động tác gắp thức ăn của Giang Duy dừng lại, liếc nhìn Hùng Trì Viễn, người trước mặt cậu luôn tỏ ra dịu dàng giờ đây lại toát ra vẻ lạnh lùng, sử dụng thứ ngôn ngữ mà cậu nghe không hiểu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.