Edit: Mộc Tử Đằng
Giữa trưa, vào lúc Hứa Kiều chuẩn bị trở về, trong tiệm đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
"Cô ta tới làm cái gì vậy?" Tiểu Mộng cùng Chu Nguyễn dựa vào trước quầy, ánh mắt các cô thường dừng lại hình ảnh hai người ngồi gần cửa sổ.
"Tôi cũng không biết." Chu Nguyễn cau mày.
Hứa Kiều ngồi, hai chân tùy ý gác lên nhau, một bàn tay đặt ở đầu gối, một bàn tay đặt trên bàn, như thói quen cũ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
Hứa Kiều nhìn cô ta, cô ta chính là chị gái cùng cha khác mẹ với cô.
Hơn cô 3 tuổi, đang mặc một thân toàn đồ xa xỉ, áo sơmi màu trắng, váy đen bó sát, giày cao gót màu đen, tóc vấn lại trên đầu, một người phụ nữ hiện đại mang theo mùi bạch phú mỹ quanh người.
Hứa Ý không nói gì, Hứa Kiều tự nhiên cũng sẽ không chủ động nói chuyện, dù sao cũng là cô ta chủ động tới tìm cô, cô đang nhìn xem đến cuối cùng cô ta muốn nói gì.
Cuối cùng vẫn là hứa Ý không chịu được, cô ta mở miệng đánh vỡ không khí yên tĩnh này.
"Tại sao không trở về nhà ăn cơm?"
Nghe vậy, Hứa Kiều không khỏi cười nhạo ra tiếng.
"Cô ở đây là đang chất vấn tôi sao?" Cô phảng phất là nghe được ý tứ chê cười.
Hứa Ý nhìn cô, đôi mày thanh tú hơi hơi nhăn lại, tựa hồ là đối với lời cô nói có chút không vui.
"Không phải chất vấn."
"Cô thực sự rảnh như vậy sao? Theo tôi được biết, Tổng giám đốc Hứa của chúng ta là một người luôn bận rộn, cả ngày ở trong công ty còn không đủ thời gian vậy mà còn có thời gian chạy đến cửa tiệm nhỏ bé của tôi." Hứa Kiều cười lạnh đánh gãy lời nói của cô ta.
"Hứa Kiều, cô một vừa hai phải thôi chứ? Nói chuyện với người cô không thích thì cảm thấy không thoải mái như vậy sao?" Thanh âm Hứa Ý bất giác có chút nghiêm khắc.
Hứa Kiều đột nhiên nở nụ cười, cô vươn tay đem tóc rơi ra vén ra phía sau.
"Tôi biết rồi, cô không cần phải gấp gáp đến đây dạy dỗ tôi, như thế nào, ở công ty cô dạy dỗ người khác còn không đủ à, còn muốn chạy đến đây giáo dục tôi?"
"Hứa Kiều, tôi tốt xấu gì cũng là chị của cô..."
"Dừng, dừng lại ngay, cô đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, từ khi mẹ tôi sinh ra tôi chưa từng có chị." Hứa Kiều một bên cười một bên nói, chỉ là ý cười trên mặt lại chưa lan đến đáy mắt.
Hứa Ý bị cô làm cho nghẹn một bụng, tuy rằng trước khi đến đây cô ta đã biết tính tình của Hứa Kiều tất nhiên tuyệt đối sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt, quả nhiên, cô ta thật sự không rõ, cô ta bị làm sao lại chạy đến đây chịu tội.
"Hứa Kiều, hôm nay tôi không muốn cùng cô cãi nhau, cũng không muốn nghe cô châm chọc mỉa mai, tôi chỉ muốn nói cho cô biết bây giờ cô cũng không còn nhỏ nữa, có một số việc cô cũng nên hóa giải, hơn nữa thông cảm, cha tuổi cũng..."
"Hóa giải? Thông cảm? Ha ha" Hứa Kiều như nghe được một câu chuyện nực cười.
"Cô muốn tôi hóa giải cái gì, hóa giải rằng ông ta rõ ràng đã có gia đình còn ở bên ngoài dây dưa không rõ với người đàn bà khác, thông cảm ông ta khi mẹ tôi vừa mới rời đi chưa được nữa năm đã vội vàng mang mối tình đầu của ông ta cùng cô con gái đó về nhà, cô muốn tôi hóa giải cái này sao? Thông cảm cái này sao? Hứa Ý, mẹ nó đầu óc cô không bị cửa kẹp chứ?"
"Hứa Kiều!" Mặt Hứa Ý nháy mắt liền âm trầm xuống, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này cũng có chút hơi hơi tức giận.
"Hứa Ý, đừng giả bộ trước mặt tôi, cô là cái dạng gì, tôi còn có thể không rõ ràng sao? Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ mẹ cô ra, người hiểu cô nhất cũng chính là tôi."
"Hứa Kiều!!!"
"Hứa Ý, cô không mệt sao? Làm việc chính mình không thích, cô còn không chê mệt. Cô không mệt nhưng tôi nhìn cũng mệt giùm cô, mỗi ngày ở công ty vội vội vàng vàng bận rộn, chẳng lẽ cô muốn chứng minh với người khác là cô có bao nhiêu ghê gớm, cô có bao nhiêu hiếu thuận? Thật cho rằng cô làm như vậy thì thật sự thành thiên kim đại tiểu thư. Tiểu tam vĩnh viễn là tiểu tam, con gái tiểu tam cũng vĩnh viễn là con gái tiểu tam, cho dù cô có khoác lên mình lớp vỏ thiên kim tiểu thư, cũng che dấu không được."
"Câm miệng".
Ghế dựa ma sát với mặt đất phát ra thanh âm vừa bén nhọn vừa chói tai.
Hứa Ý theo bản năng vươn tay muốn tát Hứa Kiều nhưng Hứa Kiều cũng không thèm tránh né, tay Hứa Ý cuối cùng vẫn dừng lại giữa không trung.
"Chị muốn đánh tôi à, tôi rất sợ hãi, Chị Ý Ý, làm sao bây giờ?" Hứa Kiều sợ hãi nói, nhưng trong mắt vẫn là lạnh băng như cũ.
Chị Ý Ý?
Môi Hứa Ý run lên nhè nhẹ, tay đang ngừng ở giữa không trung cũng run nhè nhẹ, cuối cùng vẫn vô lực buông xuống.
"Hứa Kiều, cô nói chuyện vẫn như vậy, vĩnh viễn đều có thể nhắm vào nhược điểm của người khác, cho nên cô có biết tôi có bao nhiêu chán ghét với cô không hả."
Hứa Kiều nhất thời không nói gì, một lát sau, cô mới nở nụ cười, bất đắc dĩ buông tay.
"Đúng lúc tôi cũng thế."
- ------------------------------------------
Hứa Ý đi rồi, Hứa Kiều vẫn ngồi ở nơi đó rất lâu, cô cũng không biết mình ngồi ở đây làm gì, chỉ là không thể nghĩ được cái gì khác cứ thất thần ngồi đó.
"Chị Kiều không có việc gì chứ?" Tiểu Mộng lo lắng nhìn cô.
Chu Nguyễn thở dài một hơi, "Không có việc gì đâu, hiện tại vẫn nên để chị ấy yên lặng một mình đi."
Tiểu Mộng cũng thở dài một hơi, gật gật đầu.
"Kiều Kiều, đây là con gái của dì Triệu, con có thể gọi con bé là chị Ý Ý."
"Chào em, Kiều Kiều." Cô ta tươi cười vô cùng sáng lạn và ấm áp.
Ba năm sau.
"Kiều Kiều, cha vẫn không nói thật với con thực ra Ý Ý là chị ruột con, về sau dì Triệu cùng Ý Ý đều sẽ ở lại nhà của chúng ta, dì Triệu sẽ giống như mẹ sẽ chăm sóc cho con."
"Kiều Kiều, sau này chúng ta có thể vẫn luôn ở bên nhau." Hứa Ý 17 tuổi cùng với Hứa Ý 14 tuổi vẫn giống nhau, vẫn cười sáng lạn ôn nhu như cũ.
Chỉ là Hứa Kiều 14 tuổi không bao giờ có thể giống như lúc 11 tuổi cười đến thiện lương được nữa.
Hứa Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cũng không biết mình đang xem cái gì, chỉ là cảm thấy không thú vị gì cả, từ khi 14 tuổi cô cùng với Hứa Ý bắt đầu đối chọi nhau, gây ra mâu thuẫn, chán ghét nhau, nhìn thấy nhau như nhìn thấy cục phân vô cùng ghê tởm.
Thẳng đến năm 19 tuổi đó, cô vào đại học, rời nhà đi, bắt đầu từ lúc ấy, cô liền rất ít khi quay về nhà, thậm chí ngày lễ, ngày tết cô không phải ở nhà Lục Chi Ưu thì lại là ở nhà A Nguyễn, cẩn thận tính toán lại một chút cô cũng không biết mình đã bao lâu rồi không về nhà.
Hứa Kiều cứ như vậy ở trong tiệm ngồi suốt một buổi chiều, suốt thời gian một buổi chiều đó, cô không nói qua một câu, nhưng lại uống rất nhiều cà phê, cô cũng không đi WC một lần.
Bánh ngọt trong tủ đều đã bán hết, cửa tiệm cũng nên đóng cửa, mà Hứa Kiều như cũ vẫn chống cằm, tiếp tục phát ngốc.
Tất cả mọi người đều đem ánh mắt không hẹn mà cùng đặt ở trên người Chu Nguyễn, cuối cùng Chu Nguyễn cũng chỉ có thể không phụ sự mong đợi của mọi người tiến về phía Hứa Kiều.
"Chị ơi?"
Hứa Kiều phản ứng lại, cô nhìn Chu Nguyễn đang đứng trước mặt mình.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi.
"Chị, chị đến nhà em ăn cơm đi, em kêu mẹ hầm canh gà mà chị thích nhất cho chị nhé."
Hứa Kiều cười cười, cô nhìn xung quanh, cô đưa mắt đến nhìn các nhân viên khác mọi người iền nhanh chóng tản ra, tầm mắt cô dừng ở tủ trưng bày đã trống không.
"Lần sau đi, hôm nay không đi đâu, hôm nay mọi người cũng đều vất vả rồi, nên sớm trở về nghỉ ngơi đi." Cô nói, sau đó từ ghế ngồi đứng lên.
"Chị đi về trước, phần còn lại trong tiệm làm phiền em rồi." Hứa Kiều vỗ vỗ bả vai cô ấy.
Chu Nguyễn nhìn Hứa Kiều lấy túi xách rồi đi ra cửa, cách cửa kính nhìn bóng dáng cô độc của cô, Chu Nguyễn không khỏi nhấc chân đuổi theo.
"Chị, nếu cảm chị thấy vất vả thì về nhà đi, em và mẹ đều ở nhà."
Bóng dáng Hứa Kiều lập tức liền ngừng lại.
"Đứa nhỏ ngốc này." Cô cười nói, sau đó dẫm giày cao gót rời đi.
Hứa Kiều không chút để ý đi vào trong tiểu khu, đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng. Vóc dáng không cao, dáng người tinh tế, tóc cột đuôi ngựa, áo thun trắng, quần jean, mang giày màu trắng.
Ẩn ẩn cảm thấy có chút quen mắt, lúc này cô vừa lúc đi đến trước mặt cô gái đó, cô nhìn đến sườn mặt của cô ấy.
Ân Duyệt?
Vậy mà là Ân Duyệt, khó trách cô cảm thấy quen mắt như vậy.
Chẳng lẽ, Ân Duyệt cũng ở tại tiểu khu này?
Cô đang chuẩn bị chào hỏi cô ấy, lại thấy các cô cùng đi vào một tòa nhà.
Xem ra là thật sự đúng rồi, các cô không khỏi ở cùng một tiểu khu, hơn nữa là ở cùng một tòa nhà, cô ấy đi lên, từ trong túi xách móc ra chìa khóa điện tử, quẹt một cái.
Cô nhìn cô ấy đi đến tầng năm, đang chuẩn bị kêu cô ấy lại, đột nhiên nhìn thấy cô ấy mở cửa nhà 503 ra, sau đó đi vào.
Cô sửng sốt một chút, Ân Duyệt vào nhà 503?
Nhà 503?
Ân Duyệt?
Thẩm Lạc Dương?
Cô có chút ngốc, Ân Duyệt như thế nào lại vào nhà Thẩm Lạc Dương, chẳng lẽ Ân Duyệt cùng Thẩm Lạc Dương đang ở bên nhau sao?
Cô đột nhiên nhớ tới, ngày đó lúc ở lớp huấn luyện, Thẩm Lạc Dương chỉ nhàn nhạt liếc mắt quét cô ấy một cái, cô ấy liền lập tức an vị như học sinh tiểu học, ngoan đến không thể tưởng được.
Qua vài giây, Hứa Kiều như nghĩ tới chuyện gì đó giống vậy, cô kinh ngạc dùng tay che miệng lại, sau đó "Đạp đạp đạp đạp" chạy lên lầu.
Ân Duyệt đi vào cửa mà Thẩm Lạc Dương đã mở sẵng cho cô ấy.
"Đại ca, cha bảo em mang đồ vật cho anh...Ôi, Nhị ca, Tam ca, các anh sao cũng ở chỗ này vậy?" Vừa vào cửa, Ân Duyệt liền hướng vào bên trong nhà Thẩm Lạc Dương nói.
Kết quả lời mới nói được một nửa, cô liền nhìn thấy Thẩm Trường An cùng Thẩm Ngọc Luân cư nhiên cũng ở đây, bọn họ đang ngồi trên sô pha, mà Thẩm Lạc Dương đang ở phòng bếp nấu cơm.
Ân Duyệt có chút kinh ngạc nhìn bọn họ.
Nhìn biểu tình Ân Duyệt rõ ràng kinh ngạc, Thẩm Ngọc Luân cảm thấy có chút buồn cười, "Bọn anh như thế nào không thể ở chỗ này, đại ca chuyển đến nhà mới, bọn anh tự nhiên muốn tới xem một chút, hơn nữa anh còn muốn hỏi, em sao lại đến đây?"
"À, em đến đưa đồ cho Đại ca, lần này tới Ninh Hạ, cha kêu em mang qua mà em đã quên mất." Ân Duyệt chạy nhanh đem túi đồ trong tay đặt lên bàn trà.
Thẩm Trường An và Thẩm Ngọc Luân tuy rằng đều có chút tò mò, nhưng hai người cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có vươn tay mở ra, bởi vì được giáo dục rất tốt, hai người sẽ không làm ra hành vi không lễ phép như vậy.
Lúc này, Thẩm Lạc Dương đã làm xong cơm chiều, anh đem đồ ăn mang tới đặt ở trên bàn cơm, Thẩm Trường An cùng Thẩm Ngọc Luân đều quay đầu nhìn anh.
"Muốn ăn cơm thì tự lấy chén." Thẩm Lạc Dương đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lãnh đạm nói.
Ân Duyệt cũng không kịp ăn cơm liền tới đây cũng may tới đây đúng giờ cơm, đã lâu rồi cô chưa ăn đò ăn Đại ca làm.
"Em như thế nào lại đến đây một mình, Chi Ưu đâu sao không cùng tới?" Thẩm Lạc Dương còn chưa biết Lục Chi Ưu hiện tại đã ở Hoành Điếm.
Thẩm Trường An uống một ngụm canh, sau đó không vội chậm rãi nói: "Cô ấy hiện tại đang ở Hoành Điếm đóng phim, gần đây không thể trở lại."
"Khó trách, anh thấy hôm nay sao em lại rảnh như vậy cùng với tên kia đến đây nhờ cơm mà không cùng ăn với bạn gái thì ra là không có bạn gái bên cạnh thì không có hứng nấu ăn à?"
Thẩm Trường An, "..."
Thẩm Lạc Dương nói lời này khiến anh không thể không thừa nhận.
"Meo~".