Bạn Tôi Tình Tôi

Chương 15




Sáng thứ Sáu đó, trong văn phòng của giám đốc thời sự, Audrey đã nhận được một thông tin mà đã khiến cô điên lên vì sung sướng. Tòa soạn của kênh truyền hình, do rất mãn nguyện về công việc của cô, đã quyết định tăng tầm quan trọng cho chủ đề ấy. Để hoàn chỉnh phóng sự của mình, cô sẽ phải đến tận thành phố Ashford, nơi một phần cộng đồng Pháp đã đến định cư. Cách tốt nhất để thực hiện những cuộc phỏng vấn sẽ là tới gặp gỡ các gia đình, trưa thứ Bảy ở cổng các trường học. Audrey cũng nhân dịp này để đi quay lại một số hình ảnh không thể sử dụng được do một chuyện mà giám đốc thông tin chẳng hiểu mô tê gì cả. Trong cả đời làm việc của mình, ông ta chưa bao giờ nghe nói về trường hợp “ống ngắm máy quay làm lệch cảnh quay” cả, nhưng vạn sự đều có khởi đầu nan của nó mà... Một cameraman chuyên nghiệp sẽ gặp cô ở London. Cô chỉ còn đủ mỗi thời gian chạy về nhà để soạn vali, tàu của cô sẽ khởi hành trong ba giờ đồng hồ nữa.

Cửa mở ra, nhưng Mathias lại cho là chẳng việc gì phải rời khỏi phòng phía sau tiệm; vào giờ này trong ngày, phần lớn khách hàng là các bà đến đợi đón con ở cổng trường, họ vào cửa hiệu của anh chỉ để lật vài trang cuốn tạp chí nào đó, rồi lại ra ngay sau dăm ba phút mà chẳng mua bán gì cả. Và chỉ đến khi anh nghe thấy một giọng nói có âm sắc hơi khàn khàn hỏi anh có cuốn Lagarde et Michard thế kỷ XVIII không thì anh mới bỏ rơi cuốn sách và chạy bổ ra cửa hiệu.

Họ nhìn nhau, người này ngạc nhiên vì hạnh phúc được gặp lại người kia; với Mathias thì sự ngạc nhiên này là tuyệt đối. Anh ôm cô trong vòng tay mình và lần này thì chính cô suýt bị chóng mặt. Cô sẽ ở lại đây trong bao lâu?... - Tại sao đã nói đến chuyện ra đi trong khi cô chỉ vừa mới chân ướt chân ráo đến vậy?... - Bởi thời gian đối với anh mới như dài làm sao... Bốn ngày ở đây... Ngắn quá... Cô có làn da thật mịn, anh thèm muốn cô... - Trong túi áo bạt của mình, cô có chìa khóa căn hộ ở Brick Lane... Đúng thế, anh sẽ tìm ra cách để nhờ người trông con gái, Antoine sẽ đảm nhận việc này. - Antoine à?... - Một người bạn, chính là người mà bọn anh đã vừa mới đi nghỉ cùng ấy... Nhưng mà nói thế là đủ rồi! Anh quá đỗi sung sướng được gặp lại cô, chính giọng nói của cô anh mới muốn nghe... - Cô cần phải thú thật với anh một chuyện, cô hơi xấu hổ..., nhưng bởi hết sức khó khăn để liên lạc với anh khi anh ở Scotland... điều này thật khó nói ra... ô, nhưng mà cứ phải nói, cô rút cuộc đã tin rằng anh đã có gia đình và rằng anh đã nói dối cô... tất cả những mẩu tin nhắn đều luôn luôn đến trước bữa ăn tối, và sau đó là sự im lặng của những đêm dài... cô rất tiếc, nhưng đó là do những vết sẹo của quá khứ... - Đương nhiên là anh không giận cô vì chuyện ấy rồi... ngược lại thì có, bây giờ tất cả đã rõ ràng hết, tốt hơn nhiều khi mọi chuyện đều minh bạch. Đương nhiên là Antoine có biết chuyện của hai người bọn họ, trong đợt đi nghỉ họ không ngừng nói chuyện về cô... Và hắn rất muốn được gặp và làm quen với cô... có thể không phải cuối tuần này vì thời gian rất gấp đối với họ... anh chỉ muốn được ở riêng với cô. - Cô sẽ quay lại vào đầu buổi tối, còn bây giờ cô có một cái hẹn ở Pimlico với một cameraman mà cô sẽ dẫn tới Ashford. Đúng thế, đáng buồn thật, cô chắc sẽ phải vắng mặt ngày mai, và có thể cả Chủ nhật nữa, đúng thế, họ chỉ còn mỗi hai ngày thôi nếu trừ đi những ngày kia... Cô thật sự phải đi ngay bây giờ, cô đã bị muộn rồi. Không được, anh không thể theo cô đến Ashford được, kênh truyền hình đã yêu cầu phải có một tay máy chuyên nghiệp... Anh chẳng có bấy kỳ một lý do nào để hờn ghen cả, đồng nghiệp của cô đã có gia đình và sắp có con... Anh phải để cô đi thôi, cô sẽ lỡ cuộc hẹn mất... Cô cũng thế muốn hôn anh nữa. Cô sẽ gặp lại anh ở quán bar của Yvonne... vào khoảng tám giờ tối.

* * *

Audrey leo lên một chiếc taxi còn Mathias thì hấp tấp vồ ngay lấy điện thoại. Antoine đang bận họp, chỉ cần McKenzie báo cho cậu ấy biết phải chuẩn bị bữa cho lũ trẻ tối nay và nhất là đừng có đợi anh làm gì. Chẳng có gì nghiêm trọng cả, một người bạn ở Paris ghé qua London và đã dành cho anh một sự bất ngờ khi bước vào hiệu sách. Vợ hắn vừa mới bỏ hắn, và cô ta muốn được quyền giữ các con. Bạn anh đã rất đau khổ, anh sẽ đến an ủi hắn ta tối nay. Anh đã tính đến chuyện đưa hắn về nhà mình, nhưng đó thật không phải là một ý tưởng hay lắm... do có bọn trẻ. McKenzie hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Mathias, đó hẳng sẽ là một ý tưởng thật sự tồi tệ! Anh ta thật sự lấy làm buồn cho người bạn của Mathias, sao mà buồn thế nhỉ... Thế còn những đứa trẻ, những đứa con của bạn anh tiếp nhận chuyện đó thế nào?

- Chuyện ấy thì, McKenzie này, tôi sẽ hỏi cậu ấy tối nay và ngày mai tôi sẽ gọi điện kể hết cho anh nghe nhé!

McKenzie húng hắng ho trong điện thoại và hứa sẽ nhắn lại cho Antoine. Mathias gác máy trước.

* * *

Audrey tới trễ cuộc hẹn. Tay cameraman lắng nghe xem cô chờ đợi gì ở anh ta và hỏi ngay liệu có thể hy vọng được trở về nhà ngay tối hôm đó hay không.

Audrey cũng chẳng muốn phải ngủ lại ở Ashford hơn anh ta, nhưng công việc là trên hết. Ngày mai, cuộc hẹn được ấn định trên sân ga, vào lúc khởi hành chuyến tàu đầu tiên.

Khi quay lại khu phố, cô rẽ qua đón Mathias. Có ba nữ khách hàng trong hiệu sách của anh; từ ngoài phố, cô ra hiệu cho anh rằng cô sẽ đợi anh trong quán Yvonne.

Audrey đến ngồi bên quầy rượu.

- Tôi giữ cho cô một bàn chứ? Bà chủ quán hỏi.

Audrey vẫn chưa biết liệu cô có ăn tối ở đây hay không. Cô muốn được đợi ở quầy bar hơn. Cô gọi đồ uống. Quán vắng khách nên Yvonne ngồi gần lại cô để trò chuyện và giải sầu.

- Cô đúng là nữ phóng viên đang điều tra về chúng tôi phải không? Yvonne nói và đứng lên. Lần này thì cô ở lại bao lâu?

- Chỉ vài ngày thôi.

- Vậy thì, cuối tuần này chớ để lỡ ngày hội hoa lớn ở Chelsea nhé, Sophie, người vừa đến ngồi cạnh cô, nói.

Sự kiện này, chỉ diễn ra một lần trong năm, giới thiệu nhiều sáng tạo mới của những nhà làm vườn và phụ trách vườn ươm lớn nhất trên khắp cả nước. Tại đó, người ta có thể xem và mua các loại hoa hồng và phong lan mới lai tạo.

- Ở phía bên này biển Manche cuộc sống dường như nhẹ nhàng nhỉ, Audrey nói.

- Mọi sự còn tùy vào đó là ai thôi, Yvonne trả lời. Nhưng tôi phải thú nhận rằng khi người ta đã bén rễ ở khu phố này, thì người ta chẳng muốn rời đi nữa.

Yvonne nói thêm, trước sự vui sướng lớn lao của Sophie, rằng cùng với thời gian, những người định cư tại Bute Street đã trở thành gần như một gia đình.

- Dù gì đi nữa, các vị ở đây có vẻ như đã tạo thành một nhóm bạn thật là hay, Audrey nói thêm trong lúc ngó nhìn Sophie. Các vị sống ở đây được lâu chưa?

- Ở tuổi tôi, người ta chẳng tính đếm gì nữa, Antoine đã mở hãng của mình ở đây một năm sau khi sinh con trai và cửa hiệu của Sophie xuất hiện ít lâu sau đó, nếu như trí nhớ của tôi còn tốt.

- Tám năm rồi đấy! Sophie nói tiếp trong lúc hút ống hút trong cốc của mình. Còn Mathias là người đến sau cùng, cô kết luận.

Yvonne bực mình vì gần như đã quên hẳn anh.

- Đúng là anh ấy mới chỉ đến đây ít ngày thôi, Sophie biện giải cho điều đó.

Audrey đỏ bừng mặt.

- Mặt cô biến đổi lạ quá, tôi đã nói điều gì đó không phải à? Yvonne hỏi.

- Không, chẳng có gì đặc biệt cả. Thực ra, tôi cũng đã có dịp phỏng vấn anh ấy, và tôi thấy anh ấy có vẻ như sống ở Anh từ lâu lắm rồi.

- Hắn đã cập bến tại đây chính xác là ngày mùng 2 tháng Hai, Yvonne khẳng định.

Không bao giờ bà có thể quên được ngày này. Ngày hôm đó, John đã chính thức về nghỉ.

- Thời gian cũng là tương đối thôi, bà nói thêm, Mathias chắc phải có cảm giác chuyển nơi ở từ lâu lắm rồi. Hắn đã trải qua một số những thất vọng khi đến sống ở đây.

- Những thất vọng gì vậy? Audrey kín đáo hỏi.

- Hắn sẽ giết tôi mất nếu tôi nói về những chuyện ấy. Ôi, vả lại dù sao đi nữa, hắn ta là người duy nhất không biết cái mà những người khác đều biết.

- Cháu nghĩ là cô nói đúng đấy Yvonne ạ, Mathias sẽ giết cô mất thôi! Sophie nói chen vào.

- Có thể thế, nhưng tất cả những loại bí mật mà ai cũng đi guốc vào này làm tôi bực mình, hơn nữa hôm nay tôi muốn nói thẳng ra, bà chủ quán nói tiếp trong lúc tự rót cho mình một ly rượu Bordeaux. Mathias chưa bao giờ hoàn hồn lại được từ sự chia tay với Valentine... mẹ của con gái hắn. Và mặc dù hắn sẵn sàng thề rằng không phải thế, hắn đã đến đây, một phần lớn, là để chinh phục lại cô ấy. Nhưng hắn đã không gặp may, cô ấy đã chuyển về Paris đúng vào lúc hắn tới thành phố này. Hắn sẽ còn giận tôi hơn nữa vì đã nói điều này ra, nhưng tôi nghĩ rằng cuộc sống đã giáng cho hắn một vố đau đấy. Valentine sẽ không quay lại đâu.

- Giờ thì cháu nghĩ rằng anh ấy sẽ bực cô thật sự đấy. Sophie nhắc lại để cắt lời Yvonne. Tất cả những chuyện này chẳng khiến cô đây quan tâm chút nào đâu.

Yvonne nhìn hai người phụ nữ ngồi ở quầy bar của mình và nhún vai.

- Chị nói hẳn có lý đấy, vả lại tôi cũng có việc phải làm.

Bà cầm ly của mình và quay vào trong bếp.

- Nước cà chua là của nhà mời, bà nói trong lúc đứng lên.

- Tôi xin lỗi, Sophie bối rối nói. Yvonne thường ngày ít khi tào lao... trừ khi cô ấy buồn. Và, nhìn phòng ăn như thế này, buổi tối chẳng báo hiệu gì là sẽ đông khách.

Audrey trầm ngâm. Cô đặt ly của mình lên mặt quầy.

- Có gì không ổn à? Sophie hỏi. Người chị tái nhợt đi kìa.

- Chính tôi mới phải xin lỗi, đó là tại tàu đấy mà, tôi bị say tàu trong suốt chuyến đi, Audrey nói.

Audrey phải dốc kiệt cả đáy lòng mình để giấu đi cái sức nặng đang đè chặt lên ngực cô lúc này. Không phải là tại Yvonne đã hé lộ cho cô lý do Mathias rời bỏ Paris. Mà là khi nghe thấy cái tên Valentine, cô đã cảm thấy như bị tống cho một quả bởi một sự thật mà cô vẫn chỉ là một kẻ ở ngoài rìa và cú đó làm cô rúng động.

- Tôi hẳn phải có vẻ mặt ghê lắm hả?

Audrey hỏi.

- Không, chị đã lấy lại thần sắc rồi, Sophie trả lời. Đi đến đây với tôi đi, chỉ vài bước chân thôi mà.

Cô mời Audrey tới phòng phía sau tiệm của mình để giải khát.

- Đấy, bây giờ thì gần như không còn gì nữa, Sophie nói. Chắc phải có một loại virus nào đó trong không khí, tôi cũng thế, từ sáng nay tôi đã cảm thấy buồn nôn.

Audrey không biết phải cảm ơn cô như thế nào. Mathias bước vào cửa hiệu.

- Em ở đây à? Anh đã đi kiếm em khắp nơi

- Anh lẽ ra phải bắt đầu từ đây chứ, em lúc nào chẳng ở chỗ này, Sophie trả lời.

Nhưng Mathias lại chỉ nhìn Audrey.

- Em đến đây để ngắm hoa trong lúc đợi anh, Audrey trả lời.

- Mình đi chứ? Mathias hỏi, anh đã đóng cửa hiệu sách rồi.

Sophie nín thinh, ánh mắt cô hết nhìn Audrey lại chuyển sang Mathias rồi lại từ Mathias chuyển sang Audrey. Và khi cả hai người đi khỏi, cô không thể ngăn mình nghĩ rằng Yvonne đã nhìn đúng sự việc. Nếu như một ngày nào đó Mathias nghe phong thanh được cuộc hội thoại của bà, thì anh chắc sẽ thực sự muốn giết sống bà mất.

Xe taxi đi ngược lên đại lộ Old Brompton Road. Ở chỗ rẽ vào đường Clareville Grove, Mathias đưa tay chỉ ngôi nhà mình.

- Nó có vẻ rộng đấy nhỉ, Audrey nói.

- Nó khá duyên dáng.

- Hôm nào anh mời em đến thăm nhà chứ?

- Ừ, một hôm nào đó..., Mathias trả lời.

Cô dựa đầu mình vào cửa kính. Mathias vuốt ve bàn tay cô, Audrey trầm ngâm.

- Em chắc chắn không muốn đi ăn tôi thật chứ? Anh hỏi. Em trông có vẻ gì lạ lắm.

- Em bị chóng mặt, nhưng nó sẽ qua thôi.

Mathias đề nghị xuống đi bộ, không khí buổi tối sẽ làm cô khỏe hơn. Xe taxi thả họ dọc theo sông Tamise. Họ ngồi trên một chiếc ghế băng, ngay đầu con đê chắn sóng. Trước mặt họ, những luồng ánh sáng của tòa nhà cao tầng Oxo phản chiếu dưới lòng sông.

- Tại sao anh lại muốn đến đây? Audrey hỏi.

- Bởi vì, kể từ cái dịp nghỉ cuối tuần của chúng mình, anh đã quay lại đây nhiều lần. Đây cũng gần là nơi của chúng mình vậy.

- Đó không phải là điều mà em muốn hỏi anh, nhưng cái ấy chẳng còn quan trọng nữa.

- Có chuyện gì không ổn hả em?

- Chẳng gì cả, em đảm bảo với anh mà, những thứ xuẩn ngốc vụt đến trong đầu em, nhưng em đã xua chúng đi rồi.

- Vậy thì em đã muốn đi ăn rồi chứ?

Audrey mỉm cười.

- Anh cho rằng một ngày nào đó anh có thể lên được trên cao kia không? Cô hỏi và ngẩng đầu lên.

Ở tầng trên cùng, những khung cửa sổ nhà hàng rực rỡ ánh đèn.

- Một ngày nào đó, có thể, Mathias trả lời vẻ nghĩ ngợi.

Anh kéo Audrey về phía con đường đi dạo dọc theo bờ sông.

- Câu hỏi mà em muốn đặt ra cho anh là thế nào thế?

- Em tự hỏi tại sao anh lại đến sống ở London nhỉ.

- Anh hình dung là để được gặp em, Mathias trả lời.

Vừa bước vào căn hộ ở Brick Lane, Audrey kéo ngay Mathias vào phòng ngủ. Trên một chiếc giường được sửa soạn vội vàng, họ nằm đó hết cả phần còn lại của buổi tối, quấn chặt lấy nhau; thời gian càng trôi đi bao nhiêu, thì dấu ấn về khoảng thời gian bực mình ở quán của Yvonne càng được xóa nhòa đi bấy nhiêu. Vào nửa đêm, Audrey thấy đói, tủ lạnh trống không. Họ mặc quần áo vội vàng và chạy nhanh xuống khu Spitalfields. Họ ngồi sâu trong một trong những nhà hàng mở cửa suốt đêm. Khách hàng ở đây thì hỗn tạp. Ngồi cạnh bàn những nhạc sĩ, họ cũng tham gia vào cuộc hội thoại. Và trong lúc Audrey hừng hực ủng hộ việc chống lại ý kiến của những người khác rằng Chet Baker từng là một nhạc công chơi kèn trompet lớn hơn nhiều so với Miles David, thì Mathias nhìn như muốn nghiến ngấu lấy cô.

Những con hẻm nhỏ của London thật đẹp, khi cô khoác tay đi bên anh. Họ lắng nghe âm thanh những bước chân của họ, đùa rỡn với những cái bóng của họ đổ dài trên mặt đường lát đá giăm trong ánh sáng của ngọn đèn đường. Mathias đưa Audrey về tận ngôi nhà xây gạch đỏ, anh lại để mặc cho mình bị kéo vào nhà cô và chỉ ra về khi bị cô xua đi khỏi đó, khi đêm đã rất khuya. Trong vòng mấy tiếng đồng hồ nữa, cô sẽ phải lên tàu và một ngày làm việc dài đang chờ đợi cô. Cô không biết khi nào sẽ từ Ashford trở về. Ngày mai cô sẽ gọi điện cho anh, hứa như vậy.

Khi trở về nhà, Mathias bắt gặp Antoine vẫn đang làm việc trong phòng.

- Cậu làm gì mà vẫn còn ở đây vậy?

- Emily bị một cơn ác mộng, tớ thức dậy để dỗ nó và không sao ngủ lại được nữa, vậy là tớ ngồi làm bù cho phần việc bị chậm.

- Con bé ổn chứ? Mathias hỏi, giọng lo lắng.

- Tớ đâu có nói rằng nó bị ốm, mà tớ chỉ nói với cậu là nó mơ thấy ác mộng. Các người đã tự đi tìm chúng mà, những chuyện ma quỷ ấy.

- Này, chắc cậu cũng không quên là tại sao bọn ta lại đến Scotland chứ?

- Kỳ nghỉ cuối tuần sau, tớ sẽ bắt đầu công việc ở nhà cô Yvonne.

- Cậu đang làm việc đó đấy hả?

- Với cả những thứ khác nữa!

- Cậu cho tớ xem với được không? Mathias vừa nói vừa cởi áo vest ra.

Antoine mở cặp các-tông đựng các bản vẽ và trải chúng ra trước mặt anh bạn. Mathias cảm thấy mê li.

- Chắc phải đẹp tuyệt vời đấy nhỉ; cô ấy sẽ hài lòng lắm đây!

- Cô ấy sẽ!

- Chính cậu sẽ lại thanh toán những chi phí à?

- Tớ không muốn cô ấy biết điều đó, chỉ chúng ta biết thôi nhé, rõ chưa?

- Việc này có đắt lắm không?

- Nếu không tính tiền công của hãng thì có thể nói tớ sẽ mất một khoản bằng tiền lãi của hai công trình khác.

- Thế cậu đủ khả năng chi trả chứ?

- Không.

- Vậy tại sao cậu lại làm?

Antoine nhìn Mathias rất lâu.

- Điều cậu làm tối nay rất tốt, đi củng cố tinh thần cho một anh bạn vừa bị vợ bỏ, trong khi cậu cũng khổ sở không kém vì chính sự ly thân của mình.

Mathias không trả lời gì, anh cúi xuống những bản vẽ của Antoine và ngắm thêm lần nữa cái chẳng bao lâu sẽ là phòng ăn nhà hàng.

- Có bao nhiêu ghế tất cả hả? Anh hỏi.

- Cũng bằng số bộ đồ ăn, bảy mươi sáu chiếc!

- Một chiếc ghế thì giá bao nhiêu?

- Để làm gì? Antoine hỏi.

- Bởi vì tớ muốn tặng chúng cho cô ấy, tớ...

- Cậu có muốn ra vườn hút xì-gà không? Vừa nói, Antoine vừa đặt tay lên vai Mathias.

- Cậu đã nhìn giờ chưa hả?

- Cậu sẽ không bắt đầu lại đấu khẩu với tớ theo hướng ngược lại đấy chứ, giờ này là giờ tốt nhất đấy, trời sắp sáng rồi, đi chứ hả?

Ngồi trên bức tường nhỏ, Antoine lôi hai điếu Monte Cristo ra khỏi túi mình. Anh hít hà bên ngoài điếu thuốc trước khi châm chúng dưới ngọn lửa của một que diêm. Khi cho rằng điếu xì-gà của Mathias đã bén lửa, anh tắt diêm, đưa điếu thuốc cho bạn rồi lo châm điếu của mình.

- Ông bạn đang gặp chuyện buồn của cậu là ai vậy?

- Tay David ấy mà.

- Chưa bao giờ nghe nói! Antoine trả lời.

- Cậu chắc chứ? Cậu làm tớ ngạc nhiên đấy... Tớ chưa bao giờ nói chuyện với cậu về David à?

- Mathias... cậu có vết trên môi đấy! Cậu còn qua mặt tôi nữa thì tôi sẽ dựng lại vách ngăn đấy.

* * *

Audrey ngủ vùi trong suốt chặng đường đi. Khi tới Ashford, anh chàng cameraman phải lay để đánh thức cô dậy trước khi tàu vào ga. Ngày làm việc không ngơi nghỉ, nhưng họ rất hợp ý nhau. Khi anh ta yêu cầu cô tháo chiếc khăn quàng cổ ra vì nó cản trở anh ta chọn điểm ngắm, thì cô có một ham muốn điên rồ là ngừng cảnh quay lại và chạy bổ về phía điện thoại di động của mình. Nhưng hiệu sách luôn có tín hiệu bận, Loius đã dành phần lớn buổi chiều trong phòng phía sau tiệm để ngồi trước máy vi tính. Nó trao đổi mail với Châu Phi và Emily chữa cho nó tất cả các lỗi chính tả. Đối với cô bé đấy là cách tốt nhất để làm dịu sự nôn nóng đang xâm chiếm nó từng giờ, và đây là lý do...

... Buổi tối, xung quanh bàn, cô bé thông báo tin vui. Mẹ đã gọi điện cho cô, mẹ sẽ đến muộn vào lúc đêm khuya và sẽ thuê phòng ở khách sạn phía bên kia Bute Street. Mẹ sẽ đón cô vào sáng mai. Đó sẽ là một Chủ nhật tuyệt vời, và họ chỉ ở riêng hai người với nhau.

Vào cuối bữa ăn, Sophie kéo Antoine ra trao đổi riêng và đề nghị với anh được dẫn Louis đến dự hội hoa Chelsea. Con trai anh đang cần một khoảnh khắc tâm đầu ý hợp với phụ nữ. Khi có mặt ông bố, cậu ít thổ lộ hơn hẳn. Sophie đọc thấy điều đó trong mắt cậu bé rõ như trong một cuốn sách đã được mở rộng vậy.

Cảm động, Antoine cám ơn cô. Thế lại tốt, anh sẽ tranh thủ để đến hãng làm việc cả ngày. Như vậy anh sẽ giải quyết tất cả những công việc chậm trễ đã tích tụ lại thành đống của mình. Mathias không nói gì. Rút cuộc thì người nào người ấy thu xếp chương trình của mình và quên phắt anh đi luôn, nhưng anh cũng có chuyện của anh chứ!... Với điều kiện là Audrey phải từ Ashford trở về đã. Tin nhắn cuối cùng của cô đã nói rõ: Tệ lắm là vào ngày mai, cuối giờ chiều.

* * *

Antoine rời nhà từ rạng sáng. Bute Street vẫn còn đang trong giấc ngủ khi anh bước vào hãng. Anh khởi động máy pha cà phê, mở rộng cánh cửa sổ phòng làm việc và bắt đầu công việc của mình.

Như đã hứa, Sophie ghé qua đón Louis lúc tám giờ. Cậu bé nài nỉ để được diện áo vest màu và Mathias, vẫn còn ngái ngủ, phải kiên nhẫn thắt thật cẩn thận nút chiếc ca-vát nhỏ của nó. Hội hoa Chelsea có phong tục riêng và khi tới đó thường phải rất lịch sự tao nhã. Sophie đã khiến Emily cười phá lên khi cô bước vào phòng khách với chiếc mũ to tướng.

Ngay sau khi Louis và Sophie đi khỏi, thì Emily cũng lên gác chuẩn bị. Cô bé muốn mình thật xinh. Cô bé sẽ mặc quần yếm màu xanh, giày thể thao và áo phông màu hồng; khi cô bé mặc như thế, mẹ bao giờ cũng nói cô xinh quá đi. Có tiếng chuôn cửa reo, cô bé vẫn còn muốn chải tóc, mặc kệ, cô bé sẽ để cho mẹ phải đợi, xét cho cùng thì chính cô đã chẳng phải đợi mẹ từ hai tháng nay rồi đó sao.

Mathias, tóc bù xù, đón tiếp Valentine trong chiếc áo choàng ngủ.

- Gợi tình đấy! Chị vừa nói vừa bước vào.

- Anh nghĩ em sẽ đến muộn hơn.

- Em dậy từ sáu giờ sáng và từ lúc ấy, em cứ đi loanh quanh trong phòng khách sạn. Emily đã dậy chưa?

- Con bé đang diện bộ đồ đẹp nhất, nhưng... suỵt... anh chẳng nói gì với em đâu nhé, nó đã thay đồ đến lần thứ mười rồi đấy, em không thể hình dung nổi nhà tắm đang ở trong tình trạng nào đâu.

- Dẫu sao thì con bé này nó cũng thừa hưởng hai, ba thứ gì đó từ bố nó, Valentine vừa nói vừa cười. Anh pha cho em một tách cà phê được chứ?

Mathias đi về phía bếp và vòng qua sau quầy.

- Nhà của các anh đẹp đấy, Valentine thốt lên trong lúc đưa mắt ngắm nhìn xung quanh mình.

- Antoine kể cũng có khiếu... Sao em lại cười?

- Bởi vì đó là điều anh nói về em với những người bạn đến ăn tối ở nhà chúng ta dạo trước, vừa nói, Valentine vừa ngồi xuống một chiếc ghế đẩu.

Mathias rót đầy tách và đặt nó trước mặt Valentine.

- Anh có đường không? Chị hỏi.

- Em đâu có dùng đường, Mathias trả lời.

Valentine đưa mắt lướt dọc gian bếp. Trên giá, mỗi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp.

- Những thứ mà các anh cùng thực hiện ở đây thật tuyệt vời.

- Em giễu bọn anh đấy à? Mathias hỏi trong lúc tự rót cà phê cho mình.

- Không, em thực sự thấy rất ấn tượng.

- Anh đã nói với em rồi, Antoine góp phần rất nhiều trong chuyện này.

- Có thể, nhưng ở đây thấy rõ dáng vẻ của hạnh phúc, và điều đó thì chính anh phải góp phần rất lớn vào đó.

- Có thể nói anh đã làm hết sức mình.

- Cứ nói cho em yên tâm, dẫu sao thỉnh thoảng các anh cũng có cãi nhau chứ?

- Anh và Antoine mà cãi nhau? Không bao giờ!

- Em bảo anh cứ nói thật cho em yên tâm kia mà!

- Thôi được, đồng ý, ngày nào cũng cãi nhau một chút!

- Anh nghĩ rằng Emily còn phải sửa soạn lâu nữa không?

- Em muốn anh nói gì với em bây giờ nào?... Dẫu gì thì cái con bé này cũng được thừa hưởng hai ba thứ của mẹ nó chứ!

- Anh không thể biết em đã nhớ nó đến mức nào đâu.

- Có đấy. Anh đã nhớ nó suốt ba năm.

- Nó sống vui vẻ chứ?

- Em biết rõ mà, ngày nào mà em chẳng gọi điện cho nó.

Valentine vừa vươn vai vừa ngáp.

- Em muốn một tách nữa không? Mathias hỏi trong khi quay lại chỗ máy pha cà phê.

- Em chắc phải cần thêm tách nữa đấy, đêm vừa rồi của em ngắn tẹo.

- Hôm qua khuya em mới tới à?

- Cũng bình thường thôi, nhưng em ngủ rất ít... nóng lòng muốn gặp con gái. Anh chắc là em không thể lên để hôn con được à? Thật cứ như là tra tấn ấy.

- Nếu muốn sổ toẹt đi niềm vui của nó, thì lên đi, nếu không thì cố cưỡng lại và để nó tự đi xuống. Nó đã chuẩn bị áo quần từ hôm qua, lúc đi ngủ.

- Dù sao đi nữa, em thấy anh thật khỏe khoắn, ngay cả trong áo choàng ngủ, vừa nói Valentine vừa đặt tay lên má Mathias.

- Anh khỏe, Valentine, anh khỏe mà.

Valentine chơi trò lăn tròn cục đường trên mặt quầy.

- Em lại chơi đàn guitar, anh biết chưa nhỉ?

- Rất tốt, thì anh vẫn luôn nói rằng em chẳng nên bỏ đàn là gì.

- Em đã nghĩ rằng anh sẽ đến gặp em ở khác sạn tối qua, anh đã biết số phòng rồi...

- Anh sẽ không làm thế nữa, Valentine...

- Anh có ai đó rồi à?

Mathias gật đầu.

- Và chuyện ấy nghiêm túc đến nỗi khiến anh chung thủy ư? Vậy là anh thực sự thay đổi rồi... Cô ấy có diễm phúc đấy.

Emily chạy nhanh xuống cầu thang, băng qua phòng khách và nhảy ào vào vòng tay mẹ nó. Mẹ và con gái quấn chặt lấy nhau trong một cơn lốc những nụ hôn, Mathias nhìn họ, và nụ cười nở trên môi anh cho thấy rằng, bao năm tháng qua đi vẫn chẳng thay đổi gì những khoảnh khắc đã ghi lại giữa hai người.

Valentine cầm tay con gái. Mathias tiễn họ. Anh mở cửa nhà, nhưng Emily lại quên túi đeo lưng của nó trong phòng. Trong lúc con bé chạy lên kiếm túi, Valentine đợi nó trên thềm cửa.

- Em sẽ đưa con về tầm sáu giờ, được chứ?

- Đi picnic với con gái, em muốn làm thế nào thì làm, nhưng bánh mì lát cho con thì anh luôn cắt bỏ đi phần vỏ. Thế còn bây giờ con đi với em, em làm gì thì làm... nhưng nó vẫn thích ăn bánh mì không có vỏ hơn.

Valentine âu yếm đặt tay lên má Mathias.

- Đừng lo, em và con sẽ xoay xở được thôi.

Và cúi xuống trên vai anh, chị kêu Emily phải nhanh chân lên.

- Mau lên con yêu ơi, mình sẽ lãng phí thời gian mất thôi.

Nhưng cô bé đã cầm tay mẹ nó, và kéo về phía vỉa hè.

Valentine quay lại với Mathias và cúi xuống tai anh.

- Em thật mừng cho anh, anh đáng được như thế, anh là một người đàn ông tuyệt vời.

Mathias nán lại vài giây bên thềm cửa nhìn Emily và Valentine đi xa dần vào trong phố Clareville Grove.

Khi vào đến trong nhà, điện thoại di động của anh réo vang. Anh tìm nó ở khắp nơi, mà không thấy đâu cả. Cuối cùng, anh nhìn thấy nó được để trên gờ cửa sổ, anh mở máy đúng lúc tiếng chuông sắp tắt hẳn và nhận ngay ra giọng nói của Audrey.

- Ban ngày, cô nói bằng một giọng buồn bã, mặt tiền ngôi nhà còn đẹp hơn nhiều và vợ anh thực sự rất đẹp.

Nữ nhà báo trẻ tuổi, rời Ashford lúc rạng đông để dành cho người đàn ông mà cô phải lòng một sự bất ngờ, đã cúp luôn máy điện thoại di động và, đến lượt mình, cũng đi khỏi Clareville Grove.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.