Âu Vũ đưa cô đi thăm quan nhà. Nói cho cô biết những thứ Hạ Dực thích và ghét.
Những điều đó, cô đều ghi lại vào một quyển sổ, định sẽ học thuộc hết.
Xong xuôi hết, cô trở về phòng thay một bộ đồ thoải mái hơn. Cô sẽ đi chợ và nấu cơm cho anh ăn.
Bỗng dưng lại nhớ đến cảnh tượng hồi nãy, cô bất giác đỏ mặt.
Anh đẹp như một pho tượng đã được gọt đẽo hoàn chỉnh.
Thân hình cường tráng, cùng với khuôn mặt đẹp không tì vết.
Phải nói rằng người đàn ông ấy thật hoàn hảo!
…
Còn về Hạ Dực, anh đang bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề.
Anh đang cảm thấy rối bời khi đang bắt buộc bản thân mình lựa chọn giữa một và hai.
Anh rất yêu “Gió Thu”, nhưng cũng cảm thấy Dương Nhược Hy rất đặc biệt.
Cô đặc biệt vì cô đem đến cho anh một cảm giác rất thân thuộc, cứ như là họ đã từng quen biết nhau rất lâu rồi vậy.
Anh sẽ không thể nào quên được “Gió Thu” - mối tình đầu của anh.
Nhưng Dương Nhược Hy thì sao?
Anh sẽ không thể nào phản bội “Gió Thu”, càng không thể nào yêu một lúc hai người.
Tình thế loạn, nó bắt anh phải lựa chọn một trong hai.
“Thôi, mình sẽ coi Nhược Hy là một người bạn, một người bạn hơi đặc biệt.”
…
Hạ Dực ở trong thư phòng, nhìn xuống cửa sổ.
Anh thấy Dương Nhược Hy đi đâu đó về, trên tay cầm theo bịch đồ rất to.
Cô lúi húi mãi không sao mở được cổng. Cô không biết rằng cổng này được mở bằng công tắc bên trong.
Hạ Dực gọi vọng xuống.
- “Cổng đó không phải mở như vậy đâu, đồ ngốc ạ.”
Dương Nhược Hy lúc này mới biết mình đã mở sai, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
“Quê quá đi.”
Hạ Dực bước xuống lầu một, bấm điều khiển mở cửa cho cô vào.
Thấy cô xách đồ nặng, anh liền chủ động giúp đỡ, xách giúp cô túi đồ vào bàn bếp.
Điều tưởng chừng như bình thường với người khác, nhưng trong nhà anh lại là bất bình thường.
Hạ thiếu gia nổi tiếng đó giờ là không bao giờ gần nữ sắc.
Vậy nên từ đó đến nay, anh vẫn chưa có một mối tình vắt vai.
Anh cũng đã từng dính phải tin đồn hẹn hò với Chu Uyển Ân - đại tiểu thư của Chu gia. Nhưng cũng rất nhanh thôi, tin đồn đó chẳng tồn tại được lâu.
Họ chỉ biết đến một Hạ Dực tổng tài cao cao tại thượng, nhưng sẽ chẳng ai biết được một Hạ Dực luỵ tình đến mức nào.
Anh vẫn chưa chịu yêu ai, vì anh vẫn đang chờ đợi mối tình đầu của anh trở về.
…
Đám người hầu trong nhà của anh sau khi thấy sự xuất hiện của Dương Nhược Hy thì không ngừng bàn tán.
Kẻ thì ganh ghét đố kị, kẻ thì cảm thấy may mắn cho cô khi được ông chủ để mắt tới.
Trong số đó có một người tên Vu Tiểu Anh.
Cô ta tới đây làm giúp việc đã được 3 năm, cũng đồng nghĩa với việc cô ta đã thích thầm Hạ Dực 3 năm.
Lúc nào cô ta cũng nuôi trong mình hy vọng sẽ được trở thành Hạ thiếu phu nhân. Đường đường chính chính trở thành vợ của anh - người đàn ông mà cả xứ Trung Hoa này ao ước.
Và tất nhiên với sự xuất hiện của Dương Nhược Hy càng thêm cô ta chướng mắt.
Cô ta cho rằng chính Dương Nhược Hy là con kì đà cản đường cô.
Hận không thể bóp chết.
Trớ trêu thay, quản gia Âu Vũ lại sắp xếp cho cô hướng dẫn Dương Nhược Hy về khoản nấu ăn.
Vì ở đây, Vu Tiểu Anh là rành về bếp núc nhất.
Trong lúc nấu ăn, cô ta cố tình làm đổ nước sôi lên tay của Dương Nhược Hy, hại cô bị bỏng đỏ cả một mảng to.
Nén nhịn cơn đau, Dương Nhược Hy vẫn muốn nấu cho Hạ Dực một bữa ăn hoàn chỉnh.
Cô muốn bữa ăn đầu tiên anh ăn khi cô nhận việc là do chính tay cô nấu.
Nấu nướng xong xuôi cũng vừa kịp giờ cơm. Cô lên lầu gọi Hạ Dực xuống.
Cô lên tầng 3, bước đến trước cửa phòng anh.
Cô gõ một hồi mà không thấy anh mở cửa.
“Anh ấy đi đâu rồi.”
Vu Tiểu Anh đứng đằng sau liền chướng mắt.
- “Đồ ngu. Ông chủ không có ở đây thì là ở phòng sách.”
Nói xong cô ta dắt Dương Nhược Hy đến phòng sách.
Vu Tiểu Anh gõ cửa, thì liền có người ra mở.
- “Ông chủ~Bữa trưa đã sẵn sàng, mời anh xuống dùng bữa ạ~”
Thái độ của cô ta trái ngược hoàn toàn với khi nãy.
Nhưng tiếc rằng Hạ Dực vẫn không mảy may đến.
Ánh mắt của anh đã chú ý đến bàn tay bỏng đỏ của Dương Nhược Hy đang núp phía sau.
Anh lao đến, cầm lấy tay cô.
- “Tay cô bị sao vậy?”
- “À…không sao hết. Chỉ bị bỏng nhẹ thôi. Tôi bôi thuốc rồi sẽ khỏi ngay.”
Vu Tiểu Anh đứng bên cạnh thì vô cùng sợ hãi. Cô ta sợ rằng Dương Nhược Hy sẽ nói rằng vết bỏng là do cô ta làm, lúc đó thì cô ta chết chắc.
Hạ Dực vẫn không ngừng lo lắng cho Dương Nhược Hy. Anh kéo tay xuống phòng khách, tìm hộp y tế rồi bôi thuốc bỏng cho cô.
Nhìn vết thương đang phồng rộp lên thế kia, anh không ngừng đau xót.
Dương Nhược Hy cảm thấy bản thân mình đang được anh quan tâm thì không ngừng vui sướng.
“Bị bỏng đau như thế nhưng lại được anh quan tâm đến, vậy cũng đáng!”