Có một cô gái trẻ lạ mặt bước xuống từ xe của Dương Minh, thử hỏi xem làm sao mà cô không sốc cho được cơ chứ.
Lâm Tịnh Y vùng vằng chạy xuống tìm anh để nói chuyện cho ra lẽ, nhưng cô bỗng khựng lại.
Nếu bây giờ cô làm vậy, anh sẽ lại ghét bỏ cô thêm một lần nữa.
Nhưng đâu thể cứ nhắm mắt làm ngơ như vậy chứ.
Cô đang đứng bồi hồi suy nghĩ, thì Dương Nhược Hy xách túi đồ đi lên.
Nhìn thấy Lâm Tịnh Y ăn mặc phong phanh còn đứng ngoài gió, cô liền không vui nói:
- “Thời tiết này mà chị còn không chịu ở trong phòng, đứng đây để ốm thêm à?”
Mấy ngày này đều là Dương Nhược Hy ở lại chăm sóc cho Lâm Tịnh Y.
Mọi việc trong biệt thự đều bàn giao lại cho người khác.
Chính vì sự ân cần và chu đáo của Dương Nhược Hy mà mối quan hệ của họ dần trở nên thân thiết hơn.
Lâm Tịnh Y lớn hơn Dương Nhược Hy một tuổi.
Vì giữ phép tắc nên Dương Nhược Hy gọi Lâm Tịnh Y là chị.
Khi nãy cô chỉ vừa xuống dưới lấy thuốc và làm thủ tục xuất viện, vậy mà bây giờ đi lên lại thấy Lâm Tịnh Y đứng đó.
- “Chị còn không vào phòng đi sao. Trời hôm nay lộng gió lắm đấy.”
Cô nhắc lại một lần nữa để Lâm Tịnh Y tự giác bước vào.
Nhưng cô ấy lại cứ đứng lì ở đó mãi.
Tức giận và lo lắng, Dương Nhược Hy chạy ra kéo tay Lâm Tịnh Y vào phòng.
Lúc này cô mới để ý thấy Lâm Tịnh Y đang khóc.
- “Chị, chị bị sao vậy? Sao lại khóc?”
- “Huhu…hình như Dương Minh…anh ấy có bạn gái rồi…huhu…chị vừa nhìn thấy anh ấy….dắt cô gái kia vào bệnh viện….huhu”
Dương Nhược Hy hiểu được vấn đề, cô liền an ủi Lâm Tịnh Y.
- “Nè, chị bình tĩnh đi, lỡ như họ chỉ là bạn bè thì sao?”
- “Bạn…bè sao?”
Khi nãy chứng kiến cảnh vừa rồi, Lâm Tịnh Y quả thật chưa suy nghĩ đến trường hợp đó.
Nếu họ là bạn bè, vậy thì quá tốt rồi.
Nhưng chẳng phải khi nãy, Dương Minh còn dìu cô ta vào bệnh viện với dáng vẻ rất ân cần sao.
Lâm Tịnh Y bình tĩnh lại, cô cũng không còn khóc nữa.
Cô hạ quyết tâm rồi, cô sẽ không để vụt mất Dương Minh đâu.
Nếu anh độc thân, cô sẽ theo đuổi
Nếu anh có bạn gái, cô sẽ đợi đến khi anh độc thân.
Còn nếu anh kết hôn….thì phải buông bỏ rồi.
Nhưng chắc chắn cô sẽ khiến anh chỉ có thể kết hôn với một mình cô mà thôi.
…
Hoàn thành thủ tục xuất viện, Dương Nhược Hy dìu Lâm Tịnh Y xuống cổng bệnh viện để đợi xe.
Sáng nay Hạ Dực có cuộc họp cổ đông quan trọng nên không thể đến đón hai người, vì thế anh đã kêu Giang Chẩn lái xe đến.
Không may lên cao tốc thì bị tắc đường, họ phải đứng đợi khá lâu.
Cùng lúc ấy, Dương Minh dìu cô gái khi nãy ra xe.
Anh nhìn thấy Dương Nhược Hy, liền lớn tiếng chào hỏi.
- “Êy, cô Dương, chào buổi sáng. ”
Nghe thấy giọng nói quen quen, hai người cùng quay đầu nhìn lại.
Dương Nhược Hy cũng chào lại anh theo phép lịch sự.
Còn Lâm Tịnh Y thì chỉ rụt rè đứng bên cạnh mà vẫy tay.
Lâm Tịnh Y ghé sát tai Dương Nhược Hy thì thầm: “Hy Hy à, chúng mình qua đó chào hỏi đi.”
- “Chào hỏi gì chứ, chị không ngại à.”
- “Ngại gì chứ, em qua đó trước rồi chị theo sau, dù sao cũng muốn xác nhận cô gái kia là ai mà.”
Hết cách, Dương Nhược Hy cũng tiến đến gần chỗ Dương Minh chào hỏi.
- “Anh Dương Minh đến bệnh viện làm gì vậy? Anh không khoẻ à?”
- “Không có, anh đưa cô ấy đến khám định kỳ thôi.”
Vừa nói, anh vừa khoác tay lên vai cô gái kia.
Lâm Tịnh Y đứng đó thì vô cùng nóng máu, nhưng cô vẫn giữ đủ bình tĩnh để ngoắc tay ra hiệu cho Dương Nhược Hy.
Nhận được tín hiệu, Dương Nhược Hy cũng hỏi cô gái đó là ai.
- “Vị tiểu thư này là ai vậy nhỉ? Bạn gái anh Dương Minh sao?”
Cô gái kia bật cười, nhẹ nhàng đáp lại.
- “Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi. Tôi là Chu An Lạc, rất vui được gặp hai cô.”
Biết được mối quan hệ của Dương Minh và cô gái đó là gì, tâm tình của Lâm Tịnh Y cũng nhẹ đi.
Cô vui vẻ đáp lại Chu An Lạc theo phép tắc, rồi kéo tay Dương Nhược Hy ra cổng.
- “Tốt quá rồi, họ không phải là một đôi Hy Hy ơi.”
- “Haiz, chị toại nguyện rồi chứ?”
- “Ừm ừm ừm.”
Đợi thêm một lát, xe cũng đã đến đón hai người.
Suốt quãng đường từ bệnh viện về đến nhà, Lâm Tịnh Y không ngừng vui vẻ.
Cô cứ líu lo ca hát suốt.
Giang Chẩn nhận thấy sự vui vẻ của cô, liền lên tiếng hỏi:
- “Lâm tiểu thư có vẻ vui quá nhỉ. Không khí trong bệnh viện ngột ngạt lắm sao?”
- “Đúng là vậy, nhưng tôi vui không phải vì được xuất viện đâu.”
Niềm vui này là của riêng cô thôi.
Và cũng ước gì, lúc nào cô cũng vui vẻ như thế này..