Dương Nhược Hy đứng bên cạnh theo dõi cuộc nói chuyện của hai người.
Họ đều có nỗi khổ tâm của riêng nhau, nhưng nỗi khổ ấy được phơi bày cũng sẽ khiến họ nhẹ nhõm phần nào.
Cô nhận thấy sắc mặt của Hạ Dực không được tốt.
Là do “tin dữ” như vừa rồi à?
Cô nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Hơi ấm từ lòng bàn tay cô khiến anh khẽ rùng mình vì dễ chịu.
Hạ Dực nhìn Dương Nhược Hy với đôi mắt sâu.
Giống như anh chưa thể tin được những gì xảy ra không phải là thật vậy.
Hạ Dực mững rỡ nhìn Lâm Tịnh Y.
- “Tịnh Y, cô nói thật không? Nói thật không? Tất cả đều là thật phải không?”
- “Tôi mà lại đi lừa anh chắc.”
Nhìn thấy khuôn mặt chắc như đinh đóng cột của cô, ánh mắt anh không ngừng sáng rỡ.
Hạ Dực chồm qua ôm chặt lấy Dương Nhược Hy, cứ như sẽ sợ tuột mất cô vậy.
- “Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”
Nếu đó là sự thật, vậy anh đến với Dương Nhược Hy là quá tốt rồi sao.
…
Hạ Dực ở lại trò chuyện với hai người một lúc rồi rời đi vì chuyện của công ty.
Khi thấy anh đứng lên ra về, Dương Nhược Hy cũng chạy theo sau muốn tiễn anh một đoạn.
Men dọc theo lối hành lang của bệnh viện, Dương Nhược Hy ngắm nhìn bầu trời trong xanh.
Ngày hôm ấy, bầu trời bỗng đẹp đến lạ.
Hạ Dực chú ý thấy cô cứ mải nhìn lên trời, liền xoay người ôm cô vào lòng.
Bất ngờ bị ôm như thế, Dương Nhược Hy theo phản xạ mà đẩy anh ra.
Thấy cô phản ứng, Hạ Dực liền nhíu mày không vui.
- “Ngoan nào, để tôi ôm em một lát thôi.”
- “…”
- “Em suy nghĩ xem, chúng ta có đến được với nhau không?”
Nghe đến thế, cô vùng vằng muốn thoát khỏi anh.
Hiện tại cô chưa thể trả lời anh được.
Anh và cô đều thích nhau, họ đến với nhau là quá tuyệt vời rồi.
Nhưng…cô chưa sẵn sàng.
…
Dương Nhược Hy tiễn Hạ Dực xuống tới cổng bệnh viện, cô chào tạm biệt anh rồi đi lên phòng bệnh.
Hạ Dực nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
Khi nãy anh ôm cô mà cô lại vùng vằng thoát khỏi anh như vậy, khiến anh hơi hụt hẫng.
Nhưng dù sao anh cũng không bỏ cuộc đâu.
Anh sẽ theo đuổi cô, cho đến khi cô đồng ý.
…
Suốt quãng đường từ bệnh viện đến công ty, Giang Chẩn nhìn qua gương thấy Hạ Dực cứ luôn nhìn vào một điểm mà đăm chiêu suy nghĩ cái gì đấy.
- “Boss, anh đang suy nghĩ gì sao?”
Giang Chẩn thấy anh không phản ứng lại, liền gọi thêm mấy lần nữa.
Phải đến lần thứ năm, Hạ Dực mới kịp phản ứng lại.
- “Trợ lí Giang vừa gọi tôi sao?”
- “Haha, anh suy nghĩ gì mà tập trung thế.”
Hạ Dực suy nghĩ một chút, rồi quay qua hỏi Giang Chẩn: “Này, cậu đã từng yêu đương chưa?”
Thấy sếp hỏi câu riêng tư như vậy, trợ lí Giang cũng hơi ngại ngùng gật đầu.
- “Vậy cậu với cô gái đó yêu nhau như thế nào? Ý là cậu theo đuổi cô ấy như thế nào?” - Hạ Dực hỏi trợ lí Giang với vẻ mặt nghiêm túc, bây giờ chỉ có cậu ấy mới giúp được anh thôi.
- “Ayda, boss hỏi tôi như vậy thật khó trả lời quá. Mỗi người đều có cách riêng mà…”
Giang Chẩn trả lời lại với giọng nói ngán ngẩm, muốn từ chối ý hỏi này của anh.
- “Gấp hai lần tiền thưởng!”
Thế mà chỉ vì câu nói quyền lực “tăng thưởng” kia của Hạ Dực mà cả tối hôm ấy anh phải ngồi soạn cả một tập cách theo đuổi người yêu cho ông sếp.
Quả là đồng tiền thật có sức mạnh!!
…
Qua hơn ba ngày chữa trị, sức khoẻ của Lâm Tịnh Y cũng đã ổn định trở lại.
Trong ba ngày ấy, cô luôn mong mỏi Dương Minh sẽ đến thăm cô dù chỉ một chút.
Lời nói của anh ngày hôm ấy đã hằn in vào tim cô, nhưng cô vẫn cố chấp yêu anh.
Vì cô nghĩ rằng thời gian sẽ xoá nhoà mọi chuyện.
Nhưng cô càng mong đợi, thì anh lại càng bỏ xa cô.
Hôm nay đến ngày cô xuất viện.
Lâm Tịnh Y cứ đứng ở hành lang mà nhìn xuống phía cổng, chờ đợi bóng dáng quen thuộc ấy bước vào.
Vậy mà…anh ấy lại không xuất hiện.
Bỗng xuất hiện một chiếc xe Rolls-Royce màu trắng quen thuộc được lái vào sân bệnh viện.
Khá dễ dàng để Lâm Tịnh Y nhận ra đó là xe của Dương Minh.
Cô nhảy cẫng lên vui sướng, nghĩ rằng anh thật sự đến tiễn cô xuất viện rồi.
Thế mà niềm vui ấy chỉ kéo dài cho đến khi một cô gái lạ bước xuống từ xe anh.
Mặt của Lâm Tịnh Y tối sầm lại.
Chẳng nhẽ…đó là bạn gái của anh sao?