Dương Minh nhìn thấy Lâm Tịnh Y bỗng ngất lịm đi như vậy.
Anh vội vàng nhấn nút gọi bác sĩ đến xem xét cho Lâm Tịnh Y.
Nhìn khuôn mặt trắng bệnh không một chút sức sống của cô khiến Dương Minh cảm thấy rùng mình.
Vừa hay, Dương Nhược Hy đi mua cháo về.
Nhìn thấy Lâm Tịnh Y đang gục đầu vào lòng Dương Minh, cô hốt hoảng chạy đến đỡ.
- “Anh Dương, cô ấy bị sao vậy?”
- “Chúng tôi đang nói chuyện…bỗng dưng…cô ấy ngất…”
- “Bỗng dưng?”
Dương Nhược Hy biết rằng chắc hẳn Dương Minh đã nói gì đó khiến Lâm Tịnh Y rất sốc nên cô mới như vậy.
Vì chỉ lúc nãy, khi cô đi mua cháo thì có tiện đường ghé qua lấy thuốc cho Lâm Tịnh Y.
Cô tình cờ gặp vị bác sĩ đã khám cho Lâm Tịnh Y ở đó, cũng tiện hỏi vài chuyện.
- “Chào bác sĩ, tôi là người nhà của bệnh nhân Lâm. Cảm ơn bác sĩ đã giúp đỡ chúng tôi.”
- “Ày, việc nên làm mà. Với cả…tôi cũng phải nói với cô một chuyện….”
- “Có chuyện gì sao?”
- “Cô Lâm đây bị như vậy là do sát thương tâm lý tạo nên, cô ấy đã từng gặp một trường hợp tương tự như vậy trong quá khứ, nên việc này khá nhạy cảm. Trường hợp của cô Lâm đây rất đặc biệt, tuy chỉ vì sợ hãi mà đến độ hôn mê sâu như vậy cũng là lần đầu tiên tôi gặp. Vì thế người nhà phải hết sức chú ý, nếu cô ấy còn phải chịu thêm đả kích tâm lý nào nữa sẽ khiến cho cô ấy rơi vào trường hợp tương tự.”
- “…Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Lâm Tịnh Y ngất đi khi ở trên sân thượng là do quá sợ hãi với sự lộn xộn xung quanh.
Vì vậy tâm lý của cô ấy vẫn chưa ổn định hoàn toàn.
Bây giờ còn vì lời nói của Dương Minh mà ngất đi một lần nữa…
Thật sự…cô ấy sẽ ra sao.
…
Các bác sĩ khám tổng quát cho Lâm Tịnh Y một lượt, may mà cô không có vấn đề gì.
Chỉ là bị sốc nhẹ, cộng thêm cơ thể không khoẻ nên mới xảy ra như vậy.
Dương Nhược Hy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn Dương Minh…liệu anh có áy náy vì lời nói của mình không?
Dĩ nhiên….là không!
Thậm chí anh còn càng thêm ghét bỏ cô gái này.
Anh cho rằng cô đang cố tình làm vậy để nhận lại sự thương hại của anh.
Anh cảm thấy cô là một kẻ tâm cơ, lăng loàn.
Khi vẫn còn đang trong mối quan hệ yêu đương với Hạ Dực, mà cô ta vẫn nhắn tin tán tỉnh anh.
Thật không vừa mắt!
Đợi sau khi cô khoẻ lại hoàn toàn, anh nhất định sẽ nói rõ ba mặt một lời.
…
Sau một hồi bất tỉnh, Lâm Tịnh Y cũng dần tỉnh lại.
Nhìn thấy Dương Nhược Hy ngồi bên cạnh gọt táo cho cô, mà hai khoé mi bỗng đẫm lệ.
Nhìn thấy cô vừa tỉnh dậy đã khóc, Dương Nhược Hy lo lắng hỏi han.
- “Cô sao vậy? Mệt ở đâu à?”
- “Không…hức…chỉ vì tôi cảm động quá. Đây là lần đầu tiên, có người ở cạnh bên tôi khi tôi bệnh đấy…hức…”
- “….Sao lại….là lần đầu tiên….”
Gia thế của Lâm Tịnh Y thật sự không phải tầm thường, người giúp việc và bảo mẫu luôn vây quanh mọi lúc mọi nơi.
Vậy tại sao lại chưa bao giờ có một ai ở lại bên cạnh cô khi cô ốm cơ chứ?
Lâm Tịnh Y kể rằng từ khi còn nhỏ, Vu Tiểu Anh luôn nói với mọi người rằng Lâm Tịnh Y là một phù thủy.
Cô mang trong người một chất độc sẽ phát tán ra ngoài khi cô bị ốm.
Đã có lần khi cô bị ốm, cô đã ói ra máu màu đen.
Điều này càng khiến mọi người tin vào lời của Vu Tiểu Anh rằng cô thật sự mang độc trong người.
Cha mẹ của Lâm Tịnh Y tối ngày chỉ biết kiếm tiền, họ chưa bao giờ quan tâm rằng con cái của họ cần gì.
Họ chỉ nghĩ rằng kiếm thật nhiều tiền thì chúng sẽ thấy hạnh phúc.
Chính sự thờ ơ ấy đã khiến Lâm Tịnh Y dần thu mình lại với mọi người xung quanh.
Mỗi khi cô ngã bệnh, chẳng có ai vây lại chăm sóc cô cả.
Vì họ sợ…bị dính độc.
Đã có một lần, Lâm Tịnh Y bị bệnh nặng đến mức thập tử nhất sinh.
Ngay cả đến thở cũng khó khăn với cô.
Cô chẳng thể gọi một ai đến cả, vì có gọi…họ cũng chẳng đến.
Cô cứ như vậy mà nằm chờ chết trên giường.
Thời gian chứ chầm chậm trôi qua, cái chết đến cận kề khiến Lâm Tịnh Y cảm thấy sợ hãi.
Nỗi sợ bao trùm lấy cô.
Dần dần xung quanh cô chỉ còn là một màu đen kịt.
Cô ngất đi mà không ai hay biết…
Đến khi tỉnh lại, bản thân cô lại đang nằm trong bệnh viện…nhưng xung quanh cũng chẳng có ai.
Kể từ lúc ấy, cái chết đối với Lâm Tịnh Y là một nỗi sợ vô hình.
Nó dần trở thành một đả kích lớn trong cô.
Vì vậy khi đối mặt với cú sốc vừa rồi, Lâm Tịnh Y mới sợ hãi mà hôn mê đến vậy.
Khi tỉnh dậy lại thấy Dương Nhược Hy ngồi bên cạnh, cô thật sự cảm động lắm.
- “Cảm ơn cô, Dương Nhược Hy!”