Anh không thích kinh doanh.
Anh thích vẽ.
Nhưng bố anh lại phản đối việc anh làm theo sở thích của mình.
Ngay từ khi còn bé, anh luôn trốn vào nhà kho vẽ tranh.
Mỗi khi bị bố của anh - Dương Bác Đại biết chuyện, chúng sẽ bị đem đi đốt cho bằng sạch.
Ông cho rằng anh là niềm tin của cả nhà, không được lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ ấy.
Dương Minh phải lao đầu vào học, có khi học đến ngất xỉu.
Nhưng trong mắt Dương Bác Đại, điều đó vẫn là chưa đủ.
Khi anh thi đại học, ước mơ của anh là thi đỗ vào trường mỹ thuật.
Dương Bác Đại sao có thể đồng ý chuyện đó.
Cuối cùng, anh phải theo học ngành mà mình không hề thích suốt 5 năm - ngành quản trị kinh doanh.
Sau khi ra trường, Dương Bác Đại buộc anh phải lên đảm nhận nhiệm vụ ở công ty trước, nhưng anh hết mực từ chối.
Chẳng biết rằng tương lai sẽ ra sao, anh có bị ép tiếp quản công ty một lần nào nữa không.
Nhưng hiện tại, chưa ai ép buộc được anh cả.
Anh từng lấy cái chết ra để doạ cha mình, rằng nếu càng muốn ép buộc anh, anh sẽ ch.ết.
Thương con, Dương Bác Đại cũng không lên tiếng nữa.
Vì thế mà bây giờ anh không có công ăn việc làm, sống nhờ vào tiền của cha mẹ.
Nhưng thi thoảng anh vẫn vẽ tranh để bán trên các trang mạng điện tử, đó cũng là ước mơ của anh.
Dương Minh luôn cảm thấy nhạy cảm mỗi khi ai đó nhắc đến chuyện của bản thân mình. Anh cho rằng họ cũng giống bố của anh, luôn ép anh sống theo lý tưởng của họ.
…
Khi nãy anh cứ tưởng rằng Lâm Tịnh Y có ý mỉa mai mình, nên mới to tiếng như thế.
Nhưng thật sự mà nói, anh không thích Lâm Tịnh Y một chút nào.
Cô ta là người yêu của Hạ Dực, hơn nữa còn là người yêu của bạn thân nhất. Nhưng cô luôn tìm cách bắt chuyện, thậm chí luôn sáp lại anh.
Điều này khiến Dương Minh không thoải mái.
Càng lúc anh càng thấy Lâm Tịnh Y thật sự quá quắt.
Ngày nào cũng vậy, cô luôn gửi tin nhắn chào buổi sáng cho anh. Rồi đến đêm cũng chúc ngủ ngon.
Một vài hôm đầu, Dương Minh vẫn lịch sự đáp lại cô.
Nhưng dần dần, những hành động ấy của cô khiến anh phiền phức.
Mật độ tin nhắn vẫn ngày một nhiều, nhưng anh chẳng trả lời lại nữa, thậm chí cũng không muốn xem.
Dương Minh vẫn cố nghĩ trong đầu rằng: “Phải cố gắng tránh càng xa càng tốt.”
Anh không muốn dây dưa với hoa đã có chủ, nhất là với bạn thân anh.
…
Còn về Lâm Tịnh Y, cô không nghĩ rằng chỉ một lời nói bông đùa của cô lại khiến Dương Minh tức giận như thế.
Cô cố tình trang điểm thật đẹp, mặc chiếc váy thật xinh để có thể gặp anh.
Nhưng cuối cùng lại nhận lại được sự ghét bỏ…
Cô buồn chứ, cô buồn nhiều lắm.
Nhưng cô không thể khóc.
Khóc sẽ làm trôi đi lớp make up…sao cô dám nhìn anh.
Dương Nhược Hy nhìn vẻ mặt của Lâm Tịnh Y buồn thiu, cô cũng đoán được vấn đề.
- “Cô Lâm, cô đừng buồn. Chắc hôm nay anh ấy có chuyện gì thôi. Cô đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Tịnh Y không nói gì, nhưng cô cũng thừa biết Dương Nhược Hy nói như thế chỉ để an ủi cô mà thôi.
Ban nãy chính anh vẫn cười đùa vui vẻ với mọi người, nhưng lại chỉ cọc cằn với mình cô?
Cô cố nuốt nước mắt vào trong, cười gượng gật đầu với Dương Nhược Hy.
Cô cũng không muốn Dương Nhược Hy nhìn mình bằng ánh mắt thương hại ấy.
- “Dương Nhược Hy, cô đi đưa cơm cho Hạ Dực đi, tôi đi xuống sảnh đợi cô.”
- “À…ờm…được.”
…
Dương Nhược Hy đi theo sơ đồ chỉ đường của tầng 28, đến được phòng của tổng giám đốc.
Cô lịch sự gõ cửa, tránh làm phiền đến người ở bên trong.
- “Vào đi.”
Một giọng nói ấm áp quen thuộc phát ra từ bên trong căn phòng.
Dương Nhược Hy cũng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Hạ Dực ngồi ở bàn làm việc, hai tay anh vẫn luôn bận rộn không ngừng nghỉ.
- “Anh Hạ, nghỉ tay ăn cơm chút đi.”
Dương Nhược Hy nhẹ nhàng đặt khay cơm xuống bàn.
Cô cẩn thận sắp xếp mọi thứ hết ra.
Mặc dù công việc vẫn chất đống thành núi, nhưng Hạ Dực vẫn bỏ qua mà ngồi xuống ăn cơm với cô.
- “Tôi nhớ là anh có dặn rằng có cả anh Dương Minh đến đây, nên em làm dư cơm lên. Lát nữa anh gọi anh ấy qua ăn luôn nhé!”
- “Ừm, tôi biết rồi.”
Lúc này Dương Nhược Hy mới để ý thấy quầng thâm mắt của Hạ Dực đã rõ dệt hơn rồi.
Là do anh làm việc quá độ hay sao.
Mấy ngày gần đây, cô thấy anh trở về phòng ngủ khá muộn
Nhiều khi hơn nửa đêm cô thức dậy đi uống nước, vẫn nhìn thấy phòng sách vẫn sáng đèn.
Lo lắng cho sức khỏe của anh không ổn định, nhưng cũng không thể nói anh rằng đừng như vậy được.
Vì cô không có tư cách…
Cô chỉ là người làm, hết hợp đồng cô sẽ rời đi.
Mục đích ban đầu của cô đến đây, chỉ để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Quả thật…tư cách đứng cùng anh, cô hoàn toàn không có.
Khi cô nghe thấy Lâm Tịnh Y kể ra mọi chuyện, cô vui lắm.
Vui vì anh thật sự chưa có người khác, nhưng nghĩ lại…liệu cô có xứng đáng đứng vào vị trí ấy không?