Hạ Dực thấy Dương Nhược Hy đang trong tình cảnh đó thì vội vàng núp sau cửa.
Cảnh tượng vừa rồi thật khiến người ta đỏ mặt.
- “Dương Nhược Hy, cô mặc áo vào đi.”
- “Tôi…tôi mặc rồi.”
- “Vậy tôi vào nha.”
- “Được.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Anh bước vào phòng, thấy cô đang đỏ mặt ngồi đó, còn Phàm Vũ Vũ thì khúc khích cười.
Dương Nhược Hy thấy Phàm Vũ Vũ cứ cười suốt, cô lên tiếng trách móc.
- “Tiểu Vũ, em cười cái gì vậy hả??”
- “Hihihi em đâu có cười.”
Hạ Dực đứng đó xấu hổ, chắc hẳn là chuyện khi nãy đây.
Anh liền nói sang chuyện khác, nhằm đánh trống lảng.
- “À…ờmm….vết thương khi nãy của cô đâu, cho tôi xem.”
- “Dạ đây thưa ông chủ.” - Phàm Vũ Vũ lên tiếng.
Phàm Vũ Vũ vạch phần áo ở vai của cô xuống, để lộ ra vết hằn sâu và nhuốm đỏ.
Hạ Dực đưa tay chạm vào vết thương.
- “Tôi gọi bác sĩ cho cô nhé.”
- “Không cần đâu, Tiểu Vũ đã sơ cứu cho tôi rồi.”
Hạ Dực khá ngạc nhiên khi thấy cô gọi Phàm Vũ Vũ là Tiểu Vũ.
“Không ngờ họ lại có thể kết thân nhanh như thế.”
- “Chắc cô chưa ăn gì đâu nhỉ, để tôi đi lấy đồ ăn cho cô.”
Phàm Vũ Vũ thấy vậy thì lên tiếng.
- “Ông chủ à, để tôi đi lấy cho. Anh đỡ cô ấy về phòng đi ạ.”
- “Được rồi.”
Dương Nhược Hy thầm mừng trong lòng, cái cô Tiểu Vũ thật biết đặt cơ hội mà.
…
Hạ Dực dìu cô về phòng, còn Phàm Vũ Vũ thì xuống lầu bưng cơm cho Dương Nhược Hy.
Thấy Phàm Vũ Vũ đi xuống, đám người hầu vây lại hỏi.
- “Này, ông chủ có nói gì không?”
- “Ông chủ có tức giận không?”
- “Hồi nãy ông chủ có nói gì bọn tôi không?”
Biết đám người này hẳn là đang sợ chuyện lúc nãy, cô liền thêm dầu vào lửa.
- “Ông chủ đang rất là tức giận, anh ấy nói sẽ xử lí từng người các cô một đấy. Chuẩn bị sẵn tinh thần đi là vừa.”
Đám người đó thấy Phàm Vũ Vũ bưng khay đồ ăn lên lầu, liền tranh nhau bưng lên để ghi công.
Ai ngờ Hạ Dực lại đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này.
- “Mấy người định làm loạn trong nhà của tôi đấy à?”
Đám người hầu đó nghe thấy giọng của anh, liền hốt hoảng đứng nghiêm chỉnh lại.
- “Dạ không thưa ông chủ.” - Họ đồng thanh trả lời.
Anh ra hiệu cho Phàm Vũ Vũ bưng cơm lên, còn mình thì ở dưới nói chuyện với họ.
…
Chẳng ai biết Hạ Dực đã nói chuyện gì với họ, nhưng đến sáng ngày hôm sau, khi Dương Nhược Hy thức dậy và xuống bếp làm bữa sáng cho Hạ Dực, mọi người làm đều nhìn cô với ánh mắt kiêng nể.
Họ bắt đầu nấn ná muốn làm thân với cô. Nhưng cô không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy rất vui.
Cô cảm thấy có thể hoà đồng được với mọi người cũng tốt, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
- “A! Chị Hy! Chào buổi sáng.”
Phàm Vũ Vũ bưng thau đồ dơ đi qua thì liền lên tiếng chào hỏi.
- “Chào buổi sáng, Tiểu Vũ. Em đi giặt đồ đó sao.”
- “Dạ, em tranh thủ giặt để lát nữa có nắng phơi cho mau khô.”
Họ nói chuyện với nhau vài câu, rồi cũng việc ai nấy làm.
Cô bắt tay vào làm bữa sáng cho Hạ Dực.
Nghĩ mãi mà chẳng biết nên nấu món gì, nên cô đành làm món tủ của cô - mì xào trứng.
Vu Tiểu Anh đứng ngoài thấy thế, liền lên tiếng chê bai.
- “Ha? Cô đang làm cái quái gì vậy? Mì tôm sao?”
- “Đúng rồi, tôi làm món này ngon lắm đó. Lát nữa tôi làm rồi mời mọi người cùng ăn.”
- “Thôi, chúng tôi chẳng dám ăn thứ cao lương mĩ vị ấy. Mà cô nghĩ sao lại cho ông chủ ăn cái gì không dành cho người thế này chứ.”
- “Cô nói linh tinh cái gì vậy, món này tôi làm rất chỉn chu đó.”
Vu Tiểu Anh bày ra vẻ mặt coi thường, rồi bước ra bên cạnh xào nấu cái gì đó, có vẻ khá lâu.
Cuối cùng món mì xào của cô cũng xong.
Dương Nhược Hy bưng ra bàn, rồi lên lầu gọi Hạ Dực xuống ăn sáng.
Theo thời gian biểu mà quản gia đưa cho cô, với những ngày mà ông chủ đi làm cô sẽ phải đánh thức Hạ Dực lúc 6 giờ 30 phút.
Vừa hay bây giờ cũng vừa đúng lúc, cô bước lên lầu theo như đã định.
…
Vu Tiểu Anh thấy đĩa mì của cô trên mặt bàn, thì mạnh tay rắc tiêu lên đó.
Vì cô ta biết thừa tiêu là thứ gia vị mà Hạ Dực bị dị ứng.
Đã có người vì cho nhầm tiêu vào thức ăn của Hạ thiếu, mà đã bị đuổi việc không thương tiếc.
“Lần này tôi cho cô ra bã….Dương Nhược Hy ạ.”