Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 94: 94: Cố Quên




Bạch Lan Hương trên đường đi, mỗi bước đi như nặng nề giống tâm trạng cô lúc này

Nhiều điều phiền muộn suy nghĩ hết đoạn đường dài cũng không thể giải quyết đống rắc rối trong lòng đã dối như tơ vò

Tất cả là tại hắn

Cái thế gian rộng lớn này tại sao không phải người khác mà cứ nhất thiết là cô

Hắn tóm lại nhìn trúng cô điểm nào?.

||||| Truyện đề cử: Sở Thích Của Sùng Ninh |||||

Cô đau khổ chật vật nội tâm nặng trĩu một mình.

Yêu hắn cô đau lắm

Hai tuần qua,

Hắn không còn liên tục đến chỗ cô nói chuyện hay làm phiền cứ thế trôi qua một cách nhẹ nhàng

Cũng tốt không còn thấy bản mặt hắn Bạch Lan Hương cô sẽ nhanh chóng quên được

Đứng bên cạnh Yên Yên tại chỗ làm việc, mấy ngày hôm nay tìm thêm vài công việc bán thời gian

Cô cố gắng thích nghi dần với cuộc sống khi không có chỗ dựa

Trong đầu tràn lan mấy suy nghĩ mơ hồ đến quên mất cô đang làm việc, tập trung nhìn một khoảng không nhất định bàn tay còn đang mở lọ đồ uống đóng chặt

Dạo gần đây thiếu ngủ, còn thêm trằn trọc không phải việc của người đàn ông đó cũng là việc tiền long.

Cố gắng chi trả tiền phí các khoản nhất định cô dành toàn bộ thời gian rảnh tìm việc làm

Vất vả,

Cô chuyển đi căn nhà thuê của ba mẹ tìm một khu cho thuê phòng cùng Yên Yên hai người ở chung

Cũng tiện cho gần trường nơi làm việc

"Cô ơi ly đó của tôi được chưa?"

Vị khách đứng quầy chờ phản hồi

"Được...được rồi xin lỗi bạn đã chờ lâu"

Hai tay đưa đồ uống, miệng liên tục xin lỗi khách

Nhanh chóng trên hệ thống hiện đánh giá của người khách mới nãy, dòng chữ tức giận thái độ phục vụ hời hợt

Tan giờ làm,

Cô xin phép về trước vẫn là bao nhiêu công việc bán thời gian đã lên kế hoạch trước

Bận rộn,

Đến tầm tối thời gian mệt mỏi nhưng còn đối mặt với bao khoản chưa được chi trả đủ thì phải cố gắng

Ba mẹ đã chuyển lại về quê ở còn em gái vẫn đang học tập ở thành phố cùng cô

Lo được bao nhiêu thì lo ba mẹ bảo hàng tháng làm bao nhiêu gửi lên trên trển cho hai con gái ăn học.

Cô từ chối lắc đầu không cần dùng số đó để lại,

Cạch

Bạch Lan Hương cô kéo xe đẩy vào trong phòng khách sạn của một vị khách đã đặt trước

Mặc trên người đồng phục của nhân viên dọn dẹp khuôn mặt che nửa bởi chiếc khẩu trang, thân hình nhỏ mặc bộ đồ rộng rãi nhiều người lầm cô là bà cô già nua

Căn phòng khách sạn lớn,

Toàn bộ đang cần dọn dẹp qua lại trước khi vị khách vip sắp tới.

Căn phòng dành riêng cho một vị khách vip nên mọi thứ trong phòng cần sắp xếp gọn gàng,

Vài thao tác nhẹ từ trong đã sạch gọn hơn cô vươn nhẹ một cái cuối cùng công việc làm thêm hôm nay đã kết thúc rồi việc cần tiếp đây chính là được về nhà nằm ngủ trên chiếc giường yêu thích

Cánh cửa lần nữa mở ra

Người đàn ông lịch lãm vẻ ngoài thư sinh đang đứng trước mặt

Còn chưa kịp quẹt thẻ trên khóa cửa

Đẩy lại chiếc xe đựng dụng cụ dọn dẹp cô cúi gầm xuống đẩy khỏi phòng

Cô vẫn không thể không nhận ra người vừa nãy là ai.

Là hắn cô đang trong bộ dạng thấp hèn như vậy hắn không nhận ra là đúng rồi

Hắn sao lại đến khách sạn? Đến để giải quyết việc đó sao?

Tóm lại hắn đến đó có phải cùng phụ nữ...!á á chết mất cô lại đang suy nghĩ cái gì thế này

Cô và người đàn ông đó đã sớm kết thúc rồi mà còn để ý đến chuyện đó sao

Hắn làm gì hay qua lại với ai cô mặc xác quan tâm

Đẩy xe dụng cụ trên hành lang chưa được bao lâu từ đằng sau có tiếng gọi

"Dì gì đó ơi"

Cái khoảnh khắc này cô giật mình nỡ bị hắn nhìn ra thì đối mặt kiểu gì đây

Mà hắn có thể nhìn ra kiểu gì đến gọi còn sai e rằng cô giấu sau bộ dạng này không bị phát hiện nha

Bả vai run rẩy cô tự trấn an bản thân,

"Anh gọi tôi" Cô chỉ vào mình

Hắn liếc qua một hồi, nhận ra giọng nữ trẻ chứ không phải là dì gì đó hắn vừa gọi

Biết mình lầm hắn ngượng cười

"Tôi gọi cô.

Tôi muốn gọi thêm mấy chai rượu 97"

Cô ngó vào kệ trong phòng, tủ kính chứa rượu không còn chai nào nữa

Vừa rồi dọn dẹp cũng nhiều chai rượu rỗng

"Xin lỗi anh tôi không có phục vụ cái đó tôi chỉ đến dọn dẹp phòng"

Vẫn giữ được bình tĩnh trước đôi mắt lạnh sắc bén không chút thiện cảm làm cô rén

Đứng gần thôi có cần tỏa ra khí chất ngời ngời đó không

Nhìn thẳng vào đôi mắt dài và hẹp của hắn chỉ dám bước vào tầm nhìn thẳng khoảng vài giây ngắn cô cúi đầu thu ánh mắt xuống mũi dày da của hắn

"Nhưng tôi muốn cô mang rượu" Hắn đứng tựa vào chiếc cửa,

Cô lắc đầu từ chối

Làm ơn tha cho tôi đi mà

Điều bây giờ cô muốn chạy về nhà thật nhanh đánh một giấc tới sáng

Khóc thầm trong lòng còn cầu xin hắn hãy tha cho mình

"Tôi nói là tôi không phục vụ mấy cái đó" Cô khó xử giải thích

Cô cảm thấy vô lí,

Hắn không cố ý làm vậy thì cũng chẳng tốt đẹp gì

"Tôi nhận ra em rồi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.