Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 73: 73: Gặp




Tố Nhu nhìn bà vui sướng nở nụ cười, thanh mai trúc mã trước đây từng làm bạn bây giờ cô muốn người bạn đấy là chồng tương lai.

Mọi người trong gia đình hắn lại rất đón tiếp Nhu Nhu, cả Lục phu nhân đại tiểu thư.

Biết vậy sớm tiến triển kế hoạch làm dâu nhà họ Lục,

" Tối nay qua nhà chính cùng ăn cơm với mọi người mày không đến tao lập tức..." Bà nói chuyện với hắn qua điện thoại một phần đe dọa.

" Được rồi con sẽ đến" Tiếng nói đầy mệt mỏi phát ra,

Hắn không muốn đi đến một chút nào, chắc có lẽ bận việc công ty hoặc việc khác.

Hắn đang bận họp nói xong câu trả lời liền cúp máy tiếp tục công việc.

" Nó nói sẽ đến" Bà nhìn Tố Nhu dịu dàng, vỗ nhẹ vai cô.

Biết là tối hắn đến Nhu Nhu vui thầm còn rất háo hức chờ hắn đến, cùng với Nhã Ngọc đi mua sắm đồ.

Trở về là trên tay hai chị em đầy ắp những túi đồ to nhỏ cầm không hết một số còn lại đang ở cốp xe.

Mua nhiều như vậy để gặp mặt người đàn ông mà Nhu Nhu mong ước trang hoàng bản thân thật đẹp.

Dù gì đã bao năm xa cách, đến việc gặp mặt phải chỉn chu,

Tố Nhu mặc trên mình chiếc váy trắng thiết kế đơn giản, điểm nhấn của bộ váy là một chiếc nơ thắt gọn chính giữa ngực, nhìn mình trong chiếc gương lớn thấy được tổng thể cả mình.

Nhu Nhu quay qua soi kĩ không để được sơ hở mọi thứ phải được hoàn hảo.

" Chị...!em mặc chiếc này có hơi hở không? Em sợ anh ấy không thích con gái mặc đẹp quá"

" Em mặc đẹp mà nó không chê đâu" Lục Nhã Ngọc đặt điện thoại xuống đệm đi đến cạnh Nhu Nhu chỉnh lại sợi tóc mái không yên phận.

" Hoàn hảo Nhu Nhu xinh nhất tối nay luôn" Nhã Ngọc rạng rỡ hai mắt khóe miệng nở nụ cười, giơ một ngón tay cái chỉ hành động rất tuyệt.

Cuối cùng Nhu Nhu xoay tròn ngắm mình trong gương, nở nụ cười cười hài lòng đẹp như vậy chắc chắn hắn nhìn vào sẽ không thể rời mắt.

Hai chị em xuống lầu,

Giữa sảnh chính hắn ngồi sofa ngay lúc Nhu Nhu bước xuống, hắn còn cảm thấy ngạc nhiên sao cô ấy lại ở đây.

Hắn đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời nhìn từ đầu tới cuối,

Hắn và Tố Nhu cách nhau chỉ hai tuổi, là thanh mai trúc mã thời ấu thơ.

Mãi mãi vẫn là không thể quên được những kỉ niệm khi còn nhỏ.

" Nhu Nhu sao em lại ở đây?" Hắn nhìn cô gái xinh đẹp, giọng nói nhỏ nhẹ.

" Em ghé thăm bác và chị nên mới ở đây" Tố Nhu vòng qua cánh tay ôm rất lâu.

" Đúng là mùi hương này rồi đã lâu không gặp em nhớ anh lắm"

Thấy đôi nam nữ thắm thiết Lục phu nhân cười tủm tỉm cùng Nhã Ngọc mặc kệ hai đứa nó để có không gian riêng tư.

Tố Nhu dịu dàng cư xử rất như đối đãi đặc biệt với riêng hắn vậy, những năm xa cách hắn có nhiều điều muốn hỏi cô.

Ôn lại kỉ niệm đẹp của thời thơ ấu của họ, hỏi thăm hiện tại.

" Em nghe nói anh là hoa có chủ rồi thì phải" Tố Nhu nhắc đến người phụ nữ của hắn càng phấn khích nghe câu trả lời của hắn.

" Làm gì có? Hoa có chủ gì lại nghe đồn linh tinh đúng không? Anh vẫn độc thân mà" Hắn dứt khoát phủ nhận mọi chuyện.

Mối quan hệ giữa hắn và Bạch Lan Hương chỉ là chủ nợ với con nợ, cho luôn cái mác là tình nhân của hắn.

Công dụng của người phụ nữ đó làm ấm giường cho hắn, giải thích những chuyện đó với Nhu Nhu chơi cô gái đó là qua đường.

Đến khi chơi chán sẽ cắt đứt quan hệ hắn làm rõ mọi chuyện không để Tố Nhu hiểu lầm.

Tố Nhu quàng hai tay trên cổ hắn cố tỏ ra thân mật, chuyện đàn ông chơi qua đường hay thỏa mãn nhu cầu cô rất thoáng.

Hiện tại Nhu Nhu sẽ dành hắn lại như vậy chuyện hắn chơi qua đường với mấy loại phụ nữ cô ta cho rằng không tốt sẽ không còn.

" Nếu vậy em muốn được thử chuyện yêu đương với anh" Giọng nói này điệu ngọt ngào thầm vào lỗ tai hắn,

Bàn tay không chủ được vuốt ve khuôn mặt từng chút một tiến gần đặt lên môi hắn nụ hôn ngọt.

" Ưm..."

Hắn đẩy nhẹ Nhu Nhu, thân mật quá rồi.

Hắn chùi lại môi không tin được vài giây ngắn ngủi bị cưỡng hôn.

" Nhu Nhu em..." Hắn ngượng ngùng nhìn cô gái,

Sao lại tùy tiện hôn người đàn ông khác vậy? Bình thường Nhu Nhu mà hắn biết sẽ chào hỏi xã giao bằng cách này sao?

" Em xin lỗi chỉ tại lâu rồi em nhớ anh nên mới..." Dáng vẻ uất ức, đáng thương của Nhu Nhu nhỏ bé như khiến hắn muốn ôm vào trong lòng giỗ.

Hai hàng nước mắt rưng rưng sắp khóc,

Bình thường Tố Nhu luôn bày ra vẻ yếu ớt trước mặt người khác sao, làm hắn cảm thấy có lỗi nhìn cô gái nhỏ này mà thương.

" Thằng ranh mày bắt nạt Nhu Nhu đúng không?" Lục phu nhân tức giận ôm Nhu Nhu đáng thương bị hắn từ chối vào lòng, miệng dọa nạt hắn còn thêm vài cái đánh vai.

Bà ôm Tố Nhu dịu dàng coi như con gái mình, không để thằng con trai bắt nạt.

" Bác ơi không phải anh ấy bắt nạt cháu bác đừng trách ảnh"

Tố Nhu nói vậy bà cũng không trách hắn nữa, mọi người vào vấn đề chính cùng ngồi xuống ăn cơm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.