Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 7: 7: Khó Chịu H




Bạch Lan Hương đôi mắt nheo lại cảm giác ở vùng thân dưới đau quặn lại.

Nỗi đau giường như không dừng lại nó còn đau rất lâu.

Bạch Lan Hương mở hai đôi mắt nhỏ đã đẫm lệ từ lâu.

Bên dưới có vật thể lạ đang len lỏi vào trong cô rất khó chịu.

Là...!hắn nhìn theo hắn đang đưa côn th*t vào nơi tư mật của mình.

Bỉ ổi.

Nhớ lại lúc còn ở quê mẹ mình nhắc nhở cô gái cái thứ quan trọng nhất của đời con gái là trinh tiết phải giữ gìn cho chồng mình hoặc người mình yêu.

Máu chảy bên đùi thấm vào ga giường trắng.

Bạch Lan Hương hoảng hồn hắn đây là đang xâm phạm cô.

"Dừng...!lại...!á...!huhu" Cơn đau dữ dội hơn hẳn là không nghe thấy lời cô gái.

Lục Tấn Ngạo siết chặt eo thon đưa ** *** lớn tiến vào trong cô

"Đau...!đau quá á...!anh...mau...!dừng lại..

ưm"

Giọt nước mắt rơi lả tả ướt đẫm bộ váy Bạch Lan Hương đang mặc.

Mặc sức dãy dụa của cô hắn càng làm mạnh hơn..

"Khít quá"

Đôi tay bị hắn dùng xích giam hai bàn tay nhỏ lại.

Cả đôi chân muốn di chuyển bị hắn nắm lấy giữ chặt.

Không thể phản kháng hay làm gì ngoài khóc lóc thảm thiết cô gái nhỏ tội nghiệp bị hắn ra vào kịch liệt hoàn toàn không có cảnh dừng.

Hắn nghe tiếng khóc của cô cứ như tiếng rên lại thêm phấn khích.

Giọng nói vì khóc nhiều đến nỗi khàn cả giọng khóc không ra tiếng đọng lại trong cổ họng là tiếng kêu rên nhỏ.

"Ưm...!ư...ưn"

Cả cơ thể hắn to lớn hơn thú vật đè lên người nhỏ bé như cảm giác một trăm hòn đá nặng đè lên người.

Hắn chỉ giải quyết nhu cầu thì quan tâm gì đến mình nữa.

Càng giác ở vùng dưới đau giữ dội, hắn tấn công vào trong *** ***** nhỏ yếu ớt là chất dịch trong.

Bên dưới cô như hàng trăm hay hàng ngàn con kiến đang cắn nát hay lúc nhúc dữ dội vào da thịt mềm mịn.

Hắn nhìn cô đẫm lệ không một chút thương xót chỉ là nỗi chán ghét phụ nữ ghê gớm.

Hắn có thù với nữ nhân nào gặp cũng xấu xa?

Từ nay sẽ có vật để dùng phát tiết.

Quan hệ sau lần hắn sẽ phải dùng biện pháp.

Mệt đi mà ngất lịm.

Trong căn phòng to lớn nhưng lại tối đen chỉ có duy nhất một thân thể nhỏ bé ấy nằm cô đơn trên chiếc giường rộng rãi.

Sau cuộc ân ân ái ái nỗi đau như chết đi sống lại cứ bám diết lấy cô không buông.

Đã rất lâu từ khi hắn rút chiếc súng to lớn ra ngoài tha cho cô.

Lần đầu tiên của cô bị một người xa lạ không thân, không quen cướp mất.

Sâu trong đáy lòng đã là nước biển,cô không biết làm gì ngoài khóc xin tha.

- Bản thân mình lại rất vô dụng.

Biết mình bị hại, bị cưỡng hiếp lại chỉ dùng chút sức lực yếu đuối như gãi ngứa làm sao đấu lại con gấu hung tàn đó hả?

Hắn...có thể đối xử với cô thế nào cũng được cớ sao lại dày vò cô bằng cách bỉ ổi này.

Bạch Lan Hương - Cô biết hắn đã làm một lần thì sẽ có lần thứ hai ba.

Rồi dần dần sẽ là thói quen của hắn.

Cô sợ lắm, sợ hắn lại đưa vật to lớn như cánh tay vào trong cô.

Nó đau lắm.

Bạch Lan Hương không bao giờ rửa hết nỗi nhục nhã và bẩn thỉu hắn đem lại cả cơ thể dơ dáy độc mùi hương của hắn để lại.

Cô mới là lần đầu tiên.

Đau khổ trước số phận của mình cô chỉ biết cách chấp nhận mà sống.

Cô không nghĩ dại khờ mà kết liễu cuộc đời mình.

Cuộc đời của mỗi người đâu phải ai cũng biết nó lúc nào cũng màu hồng.

Phải trải qua những chuyện nhỏ nhất là buồn hay bị tổn thương thì phải biết đứng dậy để vượt qua.

Hắn đối xử với Lan Hương như thế khao khát được ra ngoài càng nhiều lớn hơn.

"Một thời gian nữa...!khi hắn chán sẽ bỏ mình.

Mình sẽ tự do "

Càng nói để an ủi chính mình nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn.

...!

Cả đêm Bạch Lan Hương không thể chợp mắt được.

Cô trằn trọc cả đêm xoay qua xoay lại càng khó ngủ.

Kết quả đến sáng dậy dưới mắt để lại quầnh thâm như gấu trúc.

Khuôn mặt ủ rũ vốn dĩ rất trắng trẻo và đầy sức sống nay đã trắng toát.

Không còn một chút dưỡng khí nào.

Cả đêm cô đã suy nghĩ thật kĩ rồi.

Cô sẽ mặc kệ hắn có hành hạ dày vò thì cô sẽ lơ đi.

Sống cuộc đời của mình mà sự tự do nằm trong tay người khác.

Cô vốn giống chú chim nhỏ bé khao khát được bay trên không trung rộng lớn tha hồ mà sải cánh.

Nhưng lại bị giam trong chiếc lồng sắt.

Một con chim nếu bị nhốt trong lồng quá lâu sẽ mất khả năng bay lượn trên bầu trời.

Cô gái nhỏ tội nghiệp cũng giống con chim bị giam cầm trong chiếc lồng sắt chờ đến ngày tự do để bay lượn.

Không biết tương lai sẽ có chuyện gì.

Cô nắm lấy hi vọng cuối cùng để tỏa sáng cho con đường đã hỏe lánh lại còn tối đen.

Phải tự là chính mình soi sáng cho con đường đen như mực đó.

Toàn thân ê ẩm giữa hai chân đau đớn cực điểm.

Có phải cô đã dại khi chọc tức hắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.