Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 119: 119: Chọc Giận




Đến chập tối, Bạch Lan Hương uống say tí bỉ được cô bạn thân gọi hắn đến đón.

Hắn dừng xe trước hoa viên biệt thự.

Khung cảnh tối mịt, khi hắn bước vào trong đèn cảm ứng bật sáng

Đặt Bạch Lan Hương xuống ghế sofa nằm say.

Hắn cởi giày, cởi bớt áo cho cô ấy thoải mái.

Rơi vào trầm tư, hắn liếc nhìn bữa tối đã chuẩn bị cho hai đứa đầy ấm áp.

Hôm nay mèo hoang không ngoan ra ngoài uống say, hắn nhìn cô đôi mắt ấy còn đọng chút nước khóe mắt.

"Hôm nay em bị bệnh sao tự dưng đi uống rượu"

Cô gái này có tâm sự gì phải cần đến rượu giải quyết?

Lời phản hồi lúc nãy hồi lâu sau mới lên tiếng "Em thích vậy đó anh cản em?"

Bạch Lan Hương tay bám thành ghế sofa ngồi dậy.

Hai mắt lờ đờ vì cơn say

"Tửu lượng không tốt còn uống"

"Em uống tốt a"

"Đi anh bế em lên phòng"

Cô ngồi an vị trên ghế không có ý định làm theo.

"Anh làm gì có lỗi với em hả? Tại sao lại uống thành ra như vây?" Hắn cau mày hỏi

Bạch Lan Hương chỉ thẳng vào khuôn mặt hắn, cự ly ngón trỏ vào đôi mắt rất gần chỉ thiếu hai mm nữa sẽ chạm "Anh...!ư rất nhiều lỗi nên em mới..."

Ngập ngừng trong câu trả lời cô vẫn còn ngấm chất cồn nên mới tạm nhắm nghiền mắt, tay gõ nhẹ đầu

Hắn lóe lên một ý nghĩ bình thường người say nhất định không nói dối nên hắn muốn hỏi chắc nịch vài điều

"Mèo nhỏ em...!có thực sự yêu tôi không?" Hắn nắm tay cô vào tay mình, đôi mắt đầy sự mong mỏi

"Haha...!thật nực cười vốn ngay ban đầu mục đích là ghét, căm ghét anh nhưng mà em không biết đã yêu anh lúc nào..." Cô rụt tay lại cố ý đấm lên người hắn xả giận

"Đồ xấu xa em phải đánh anh..."

Hắn nhìn không chớp mắt, mặc kệ cho hành động này.

Không có ý muốn dừng lại trong đầu đang suy nghĩ tiếp theo nên hỏi câu gì cho con mèo say mèm trả lời

Rất lâu sau cô gái như mệt mỏi đã nằm lăn ra ngủ, câu vẫn chưa kịp hỏi có chút hụt hẫng.

Cô mới là người không cho hắn nói a, luôn phiên đánh bao nhiêu cái vào ngực tuy hắn không đau nhưng cô mất sức nhiều a

Hắn bế cô lên phòng, đầu cô tựa vào ngực rắn chắc mơ hồ ngủ thiếp

Ý định để cô lên giường ngủ ngon rồi nhưng hắn không nỡ để Bạch Lan Hương ngủ với bộ dạng này.

Nảy ra ý tốt muốn tự tắm cho cô, điều bất đắc dĩ biệt thự không có lấy nổi một người làm là nữ nên phải phiền một người như hắn làm cho rồi.

Khi bước ra trông khuôn mặt của hắn thỏa mãn vô cùng.

Tắm cho cô nhưng lại thành ra hai người cùng tắm chung.

Tại mèo nhỏ gặp nước luôn tay quậy lên chẳng sờ được tí gì khiến hắn có phần bất mãn.

Lựa chọn một bộ đầm ngủ lụa mỏng hai dây hắn mặc cho cô mặc cho hai tay cô phản kháng dữ dội

"Có yên không?" Bàn tay nhỏ nỡ chạm vào khuôn mặt hắn âm thanh Bộp phát giác

A...!đau rát nhưng hắn cố nhịn mặc xong chiếc váy

Xử lý xong con mèo này liền chui vào chăn ngủ

Hắn mặc xong áo choàng ngủ, muốn trèo lên giường ôm lấy cơ thể nhỏ ngủ say

Hắn cố gắng chậm hết sức nỡ như để thức giấc thì toi.

Chưa đi được ba bước, sự va chạm nảy không hề nhẹ

Bịch

Bạch Lan Hương dùng đôi chân dài di chuyển nhanh đạp một cước hắn ngã xuống giường

"Haha..." Cô cười khoái chí

Tưởng cô vẫn còn say sao? Ngấm nước lạnh hắn tắm cho tỉnh say luôn rồi

Mặt hắn xám xịt, đưa trừng đôi mắt gợn sóng về phía cô.

Hắn thì ngồi đau dưới nền nhà lạnh lẽo cô còn ha hả ra cười.

Xem hôm nay tôi giải quyết em ra sao

Hắn đứng bật dậy.

To lớn như thú nóng giận dữ "Em giỏi ghê gớm cái gan của em lấy đâu ra?"

Được khen ngợi cô kiêu ngạo đắc ý.

Vốn lường trước được hắn sắp có ý định gì cô trốn kĩ trong chăn chỉ lộ chiếc đầu

"Anh định làm gì...!anh nói không động vào em khi chưa có sự cho phép...!anh đừng nuốt lời" Cô lục lại trong suy nghĩ câu nói của hắn,

Hắn đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn lớn nhất định phải giữ lời khi hứa.

Như chạm vào điều hắn không thể nào làm trái

Có tác dụng...!hắn tỏ vẻ khó chịu mà tặc lưỡi quay người ra ngoài ban công đứng

Cô còn đang tự hỏi bản thân mình vì sao hôm nay hắn khác lạ thế? Nhưng chẳng đủ thấy người này đang quay lưng làm gì ngoài ban công

Sự tò mò tìm đến cô mò dậy ra ngoài ban công xuất nhanh trước mặt hắn

Lục Tấn Ngạo liền quay người đối điện với chính cô

Phù phù...

Hắn phả ra một làn khói trắng mịt mù

"Khụ...!khụ hơi chết em rồi" Ngửi trúng làn khói trắng cô đoán chắc được hắn hút thuốc

Bây giờ mới bực mình, đóng sầm cửa ban công lại.

"Anh dám làm vậy...!được cho anh ở ngoài ngủ" Cô mặc kệ hắn đập cửa cầu xin nhưng vẫn chưa lung lay

Vô tâm.

Đóng luôn chiếc rèm cửa để khỏi nhìn thấy bản mặt đáng ghét đó

- Đây là kết cục khi chọc giận nóc nhà

Thấy hắn kêu lạnh không thể ngủ, miệng đầy hối hận xin lỗi nhưng vẫn không thể làm gì hơn bởi vì cô rất nhanh không để ý ngủ lúc nào không hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.