Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 87: Bị chối từ




Đoàn người của Trần Hiểu My lấy Lãnh đại gia làm người dẫn đầu, một đường rong ruổi đuổi ngược lại bờ biển.

Qua một trận chiến với Hạt tử tại Hùng thành, bọn họ cũng đã thu hoạch được không ít quà đáp lễ của bộ tộc thú nhân. Tuy lúc đầu nói là không nhận, nhưng sự nhiệt tình thái quá của bọn họ cuối cùng cũng khiến Hiểu My thoã hiệp. Chỉ là nhận một phần lễ đủ khiến cả hai bên nhất loạt vui mừng. Trong đó, đáng giá nhất phải kể đến là Định thuỷ châu mà tộc trưởng tặng riêng cho Hoan hỉ thần chuyển thế đầu thai. Muốn tìm đến giao nhân tộc, không thể thiếu vật này nha.

Các huynh đệ trong binh đoàn Thần Võ một đường ma luyện, bản lĩnh càng lúc càng phi phàm. Tuy nói bờ Bắc này là vùng lãnh thổ được cai trị bởi các bộ tộc lớn thú nhân. Nhưng mặt khác, rừng rậm liên miên, âm u đại thụ… lại là thiên đường dành riêng cho yêu thú. Chúng xuất hiện ở khắp nơi, tạo thành một giang hồ thu nhỏ, chém giết sinh tồn.

Yêu thú ở nơi này còn lợi hại gấp nhiều lần đám yêu thú ở Ma Lâm sơn mạch. Có con riêng lẻ, có con thì sống tập trung với bầy đàn. Các loại thuộc tính phô thiên cái địa, chẳng kém cao thủ nhân loại bao nhiêu.

Đám người Trần Đại Uy trải qua hơn ngàn cuộc chiến, số lượng tinh hạch mà họ có được nếu gom lại một chỗ có thể tạo ra một ngọn núi to. Người nào người nấy mặt mày hớn hở, vui mừng. Với phần tài sản này, lão đại đã hứa khi nào về tới đại bản doanh của binh đoàn, sẽ nhờ Phi tinh tông môn và Hà Nguyên đại sư chế tạo thành bảo giáp, bảo khí, trang bị lại cho mỗi huynh đệ, phần còn dư thì để dành cho thế hệ tiếp theo của binh đoàn hiện còn đang bồi dưỡng, huấn luyện phía bên kia.

Hơn nữa, Hiểu My dọc đường cũng thu hoạch rất nhiều loại dược liệu quý. Có một đệ đệ cao siêu ở lĩnh vực này, cộng thêm Tiểu Bạch không ngừng chỉ điểm bên tai. Các giới chỉ trên tay cô gần như đều đầy ấp. Nào là tinh thạch, tinh hạch, linh dược cùng thiên tài địa bảo các loại…. hahaha, đại phát tài rồi. Mỗ nữ thích ý cười lên.

Lữ Tuấn nhìn cô vui vẻ, lòng cũng đặc biệt nhẹ nhàng. Hắn biết, dù Hiểu My không nói nhưng gánh nặng muội ấy gánh trên vai đặc biệt nhiều. Vừa phải phụ trách một đại binh đoàn, vừa hi vọng đóng góp cho Tứ thần sơn cùng kiếm tìm thân nhân hiện còn nơi đâu chưa rõ. Con đường trước mặt không mấy dễ dàng.

Cũng may, Hiểu My không chỉ có một mình. Bên cạnh cô luôn có hắn âm thầm bảo vệ. Các phu thần khác cũng xuất hiện, tình nguyện sẽ chia. Dù đó là biển lửa, núi đao, hắn cũng muốn vì cô đi trước mở đường, không một lời oán than, e sợ.

So với tình cảm sâu đậm của Lữ Tuấn. Lãnh đại gia nhìn có vẻ phóng khoáng hơn. Dù thế, mỗi lần ánh mắt hắn âm thầm dừng lại trên bóng dáng sinh động của nữ nhân thì trong lòng lại dâng lên thật nhiều phức tạp. Chuyện kiếp trước, kiếp này cứ chồng chéo, đan xen. Hiểu My lại hoàn toàn không nhớ gì về một Nguyệt phu thần trước kia. Trong mắt cô hiện tại, chỉ có Lãnh chưởng môn của Hắc Nguyệt phái. Dù trong cách nói chuyện vẫn gần gũi, thân thiết nhưng vẫn có sự khách sáo vô hình.

Thời gian còn dài, chỉ mong con đường này có thể gắn kết mọi người lại với nhau chặt chẽ hơn.

………………………………………………………………………….

Thời gian hối hả trôi qua. Gần mười ngày sau, đoàn người của Hiểu My đã có mặt tại bờ biển.

Hiểu My để đám người Trần Đại Uy ở lại trên bờ biển, nếu có gì còn kịp thời tương trợ. Sau đó, cô lấy ra Định thuỷ châu, cầm trên tay rồi cùng hai mỹ nam bên cạnh chầm chầm thẳng tiến. Một quả cầu không khí bao lấy ba người bên trong. Tính luôn cả Tiểu Bạch trên tay Hiểu My đang ngẩng cao đầu nhìn mênh mông biển nước.

Ba người một xà di chuyển rất lâu. Tiểu Bạch lẫn Lãnh đại gia đều có ký ức kiếp trước dẫn đường. Vì thế, đường đến Thuỷ cung cũng dễ dàng tìm được.

Hiểu My nhờ quả cầu không khí phát ra ánh sáng mà nhìn rõ được cảnh sắc ở đáy biển trong bán kính hai dặm xung quanh. Quả nhiên tuyệt đẹp nha. Hơn rất nhiều so với nhìn thấy trên ti vi hay du lịch trên tàu đáy kính ở hiện đại trước kia. Càng nhìn càng ngẩn ngơ, mê mẩn.

Rất lâu sau đó, trước mắt họ, bóng dáng một toà cung điện hùng vĩ hiện ra. Cổng thành vút cao, khảm thật nhiều tinh thạch chiếu ra ánh sáng tựa mặt trời. Chỉ là đẹp hơn, huyền ảo hơn và cũng không mang theo nhiều nhiệt lượng.

Trước cổng thành, hai hàng binh sĩ thẳng tắp đao gươm. Nhìn ba nhân loại ung dung đi tới. Người chỉ huy của họ nhíu chặt cặp mày, trầm trọng lên tiếng:

- Nhân loại từ đâu đến? Cớ sao muốn thâm nhập Thuỷ cung?

Hiểu My không giỏi ngoại giao, Lãnh Nguyệt công tử thì bộ dáng lãnh đạm, cho nên, nhiệm vụ đối ngoại lại rơi trên người Nhị sư huynh.

Lữ Tuấn nhìn những lính canh trước mặt, bô dáng ôn hoà, không kiêu ngạo, không siểm nịnh lên tiếng:

- Chúng tôi được Tộc trưởng Hùng tộc giới thiệu, xin cầu kiến tộc trưởng tộc Giao nhân.

Nói xong, hắn còn hợp thời lấy ra tín vật của tộc trưởng Hùng tộc, giao cho đội trưởng vệ thành.

Tên đội trưởng nhìn bộ dáng đoan chính của nhóm người trước mặt, lại quan sát kỹ tín vật tộc trưởng Hùng sư trên tay. Hắn khẽ gật đầu, bảo bọn họ đợi chờ rồi nhanh chóng quay vào trong bẩm báo.

Không lâu sau, cổng thành rộng mở, tên đội trưởng lăng xăng bước ra. Cùng đi với hắn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Hiểu My vừa nhìn thoáng qua cũng đã bị hớp hồn. Đến dị giới đã mười mấy năm, bản thân cô đã gặp qua không ít người, nhưng ai ai cũng nguyệt thẹn hoa nhường, nghiêng thùng đổ nước (ý của cô nàng là Khuynh quốc khuynh thành đó mà). Haiz. Thật tự ti quá đi thôi.

Người phụ nữ vừa xuất hiện nhìn quả cầu không khí bao bọc ba thân ảnh đối diện mỉm cười lịch sự, hoà ái mở lời:

- Ta là Tú Cơ - trưởng lão của Giao nhân tộc. Hoan nghênh các vị đến với Thuỷ cung. Mời vào.

- Đa tạ.

Nhóm Hiểu My hoan hỉ trả lời rồi theo Tú Cơ trưởng lão vào trong. Khi họ qua khỏi cổng thành, vị trưởng lão Giao nhân tộc đang dẫn đường phía trước ngoái lại nhìn. Đáy mắt mang theo một tia tiếu ý.

- Bên trong Thuỷ cung, mọi người không cần sử dụng Định Thuỷ châu cũng được.

Hiểu My nghe thế, ngại ngùng cất viên ngọc trên tay đi. Quả nhiên, cung điện này hoàn toàn tách biệt với bốn phía đại dương. Không những không ngập nước mà không khí còn đầy ấp ô xi, mỗi lần hô hấp tựa hồ vô cùng khoan khoái, dễ chịu.

Tú Cơ đưa các vị khách thẳng một đường đến Lam Băng điện. Đây là nơi Giao nhân tộc dùng tiếp đón bằng hữu và thượng khách viếng thăm.

Vừa bước vào trong, Hiểu My có cảm giác như đang trở về với chính điện của Vô Cực Kiếm Phái trên ngọn Đại thần sơn. Có điều nơi này lấy màu xanh trắng làm chủ đạo. Bốn bề trang trí bằng tinh thạch và các loại ngọc trai xen lẫn san hô, vừa trang trọng lại không mất đi cái tự nhiên, tinh tế.

Tú Cơ trưởng lão mời họ đến đại điện, mời họ an toạ trên những chiếc ghế san hô màu sắc tím hồng rồi ra hiệu cho gia nhân mang trà đến. Bản thân bà cũng ngồi lên chiếc ghế bên trái của vị trí chủ nhân. Xem ra, người này rất tôn trọng quy củ. Có thể kết giao, tin tưởng.

- Không biết lần này mọi người đến Giao nhân tộc là có chuyện gì?

- Không dám giấu trưởng lão, lần này chúng tôi đến đây, muốn tìm Chân long tinh huyết để cứu mạng một vị đồng môn. Nghe tin Giao nhân tộc có nên mạo muội ghé thăm. Chỉ cần quý tộc đồng ý, chúng tôi nguyện ý trao đổi, cảm tạ thật lòng.

Trước câu hỏi của vị trưởng lão tộc Giao nhân, Lữ Tuấn chầm chậm mang mục đích đến đây nói thẳng ra. Giọng nói ôn hoà, uyển chuyển khiến người dễ dàng nảy sinh hảo cảm.

Tú Cơ nhìn ba nhân loại trước mặt, hết sức ngạc nhiên. Chân Long tinh long huyết quả thật đang ở chỗ của họ. Chỉ là bí mật này không ngờ lại bị ngoại giới biết đến thật nhanh. Nhưng nếu như cứ vậy mang linh dược trân quý, có thể cứu mạng thái tử ra trao đổi. Chắc chắn là điều không thể.

Nghĩ vậy, Tú Cơ lập tức phủ nhận. Nhưng bằng sự khôn khéo của mình, bà sử dụng ngôn từ chọn lọc, không gây phản cảm cho người bị chối từ.

- Thật ngại quá. Các vị cũng đã nói, đó là tin tức nghe được, chớ nên tin tưởng hoàn toàn. Chân long tinh huyết gì đó, không phải là thứ thuộc về Giao nhân tộc của chúng ta. Lần này, các vị chắc đã tốn công một phen vô ích rồi. Chi bằng ở lại dạo chơi một hai hôm rồi hãy trở lại. Cũng không phí sự tiến cử của tộc trưởng tộc Hùng Sư.

Thấy đối phương cự tuyệt. Ba người Hiểu My nhìn nhau, ngầm hiểu kế tiếp phải làm gì. Dù sao cũng không bởi vậy mà dễ dàng từ bỏ. Ít nhất phải đợi gặp được tộc trưởng, xác nhận một lần. Biết đâu vẫn còn cơ hội.

Hiểu My nhìn vị trưởng lão đối diện, trước vờ thất vọng, sau, mặt lại vui vẻ nở nụ cười:

- Không tìm được chân long tinh huyết, quả là đáng tiếc. Nhưng có được lời mời này của trưởng lão, ta cũng cao hứng không thôi. Mới vừa đến đây, ta đã bị thu hút bởi phong cảnh như chỉ có trong mơ. Có cơ hội ở lại, dù là một ngày thì ta cũng vui mừng, dày mặt đón nhận a.

Da mặt Tú Cơ có chút run lên. Người ta là mời lơi đó biết không. Mời lơi đó. Ai… Chỉ là lời đã thốt ra khỏi miệng nên không thể chối từ. Đành tiếp tục giả vờ cho trọn vở diễn.

- Được cô nương đây khen ngợi, Giao nhân tộc chúng tôi cũng thấy tự hào. Đa tạ cô nương. Không biết xưng hô với ba vị thế nào?

- Ta là Trần Hiểu My, đây là nhị sư huynh của ta – Lữ Tuấn. Bên cạnh huynh ấy là Lãnh Nguyệt đại ca. Chúng ta đều đến từ bờ nam Huyền Hải không lâu trước đây.

- A, hoá ra mọi người đến từ bờ nam à. Mạo hiểm một đường dài rồi. vậy thì phải hảo hảo nghỉ ngơi, du ngoạn.

Nói xong, vị trưởng lão xinh đẹp ra hiệu cho người hầu ở bên ngoài. Hai tiểu nha hoàn vội vã tiến vào, lĩnh mệnh đưa tân khách xuống dưới.

Đến khi bóng dáng nhóm Hiểu My khuấn sau cánh cửa đại điện to lớn, uy nghiêm. Tú Cơ thở hắt ra một hơi, bà tự nhủ trong lòng.

- Phải mang chuyện này báo cáo với tộc trưởng mới được. Ba kẻ kia tuyệt đối không tầm thường. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn có thể xảy ra a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.