Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 76: Khởi hành




Thời gian ở Bạch Nhật Thành vùn vụt qua mau. Nhoáng cái đã sắp mười ngày.

Lữ Tuấn cùng năm vị trưởng lão không ngừng cố gắng, lấp đầy các lỗ hỏng và sửa chửa sai sót trong truyền tống trận tại mật thất Lữ Gia. Đây là con đường sinh tử chứ không phải một đại lộ đầy hoa như nhiều người tưởng tượng.

Cùng lúc đó, Hiểu My, Lạc Vô Trần ráo riết tăng cường sức chiến đấu của bọn người Trần Đại Uy. Kim Phượng lẫn Hùng A Đại không ngại hi sinh, hoá về bản thể giao chiến với họ. Hai mươi lăm nam tử, luyện tập từ lúc sương sớm chưa tan đến khi trăng treo trên đỉnh đầu mới được nghỉ ngơi, thư giãn.

Cường độ huấn luyện cao như thế, nhưng chẳng ai mở miệng than van. Họ khao khát muốn trở thành một thanh bảo đao, lợi kiếm, giúp lão đại càn quét khắp đại lục Huyền Thiên. Cái giá bỏ ra, dĩ nhiên không nhỏ.

Hơn nữa, trong quá trình huấn luyện ma quỷ đó, các vị lão sư tuy nghiêm khắc nhưng cũng dốc hết tâm huyết truyền đạt cho họ những bài học kinh nghiệm vô cùng hữu ích, đảm bảo cho họ có thể bảo toàn sinh mạng trong điều kiện khắc ngiệt, tràn ngập nguy cơ.

Tiểu Bạch nằm trên tay Hiểu My, thỉnh thoảng cũng ham hố đùa vui, hoá thành Ngân Nguyệt Xà thân dài cả trượng, to như cột đình, đuổi theo đám người binh đoàn Thần Võ. Sau đó, nó lại biến thành vòng bạch ngọc, hớn hở nhìn cả đám đàn ông nhao nhác tìm kiếm con thần thú biến thái ở khắp mọi nơi. Nó đắc ý, nhướng cặp mắt xanh biển lên, hắc hắc cười.

Trường An thì gần như mười hai canh giờ mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng để luyện đan, luyện dược. Từ sau đại hội Giao lưu, hắn đã bắt đầu truy cầu con đường đan đạo. Mặt dù thành tựu không bằng dược đạo mà hắn tìm hiểu đã lâu, tuy nhiên, tiến bộ nhanh chóng vẫn rất đáng để tự hào.

Người nhàn rỗi nhất lúc này, không ai khác ngoài vị tuyệt sắc mỹ nam- Lãnh đại gia vẫn nhàn nhã dạo chơi, dưỡng bệnh.

Lúc thì bóng dáng của hắn xuất hiện tại thao trường của bọn Trần Đại Uy, cho bọn họ thêm chút kích thích, chông gai. Lúc lại biến mất vô tung rồi đột nhiên chễm chệ trên bàn cơm trong đại sảnh, cùng mọi người nâng ly đánh chén.

- Quả nhiên là thần long, danh bất hư truyền. Hiểu My tặc lưỡi lắc đầu.

Mọi người đều khẩn trương, hận mình không có được ba đầu sáu tay để hoàn thành tất cả nhiệm vụ. Cuối cùng, cũng đến một ngày, Lữ Tuấn hối hả chạy đến báo tin, truyền tống trận đã sửa chữa xong, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành, xuất phát.

…………………………………………………………………………

Đêm nay, Hoa viên Lữ Gia rực rỡ hoa đăng. Châu bá cho người bày ra mười bàn đại tiệc để tiễn đưa gia chủ.

Lữ Tuấn nâng bát rượu trên tay, kính một vòng ngũ đại trưởng lão và những nhân vật trọng yếu của Lữ Gia đang có mặt.

- Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, hỗ trợ ta trong suốt thời gian qua. Chuyến này ta đến Bờ bắc tìm linh dược cho Thái Thiếu Nam sư đệ. Toàn bộ sự vụ tại gia tộc sẽ giao cho năm vị trưởng lão toàn quyền giải quyết. Tin tưởng mọi người sẽ không làm ta thất vọng.

Lữ Nho sảng khoái uống cạn, ha hả đón nhận trọng trách được giao:

- Gia chủ cứ yên tâm giải quyết công việc của mình, trên dưới Lữ Gia đồng lòng, sẽ là hậu thuẫn vững chắc để người xông xáo khắp Huyền Thiên đại lục.

Mọi người đồng loạt nâng bát, tiếng ừng ực truyền vang. Ai nấy đều phấn khởi, vui mừng. Chỉ có Lữ Ngọc Nhi man mác buồn rầu, đôi mắt to tròn thỉnh thoảng nhìn về đại thiếu gia cùng nữ nhân áo lam rạng rỡ bên cạnh.

Lữ Khải vuốt đầu cháu gái của mình, nhẹ giọng an ủi.

- Đừng nuối tiếc những thứ không thuộc về mình. Đại thiếu gia đã trưởng thành. Người không chỉ thuộc về Lữ Gia hay những phàm nhân như chúng ta. Rồi con sẽ tìm được người thật lòng yêu quý, xem con như trân bảo.

- Dạ, gia gia.

Lữ Ngọc Nhi thỏ thẻ đáp lời. Thật ra, không cần gia gia lên tiếng, ngay từ lúc thấy ngọc bội phỉ thuý đeo bên hông Trần Hiểu My, cô đã biết mình không còn cơ hội. Từ nhỏ lớn lên bên cạnh đại thiếu gia. Sao cô lại không hiểu vị nam tử ngoài mặt ôn hoà nhưng nội tâm lại tràn ngập cô đơn, lạnh lẽo này.

Nếu ở bên cạnh Trần cô nương, đại thiếu gia thật cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ. Cô cũng sẽ âm thầm chúc phúc, nguyện cầu cho họ mãi bên nhau.

Trần Hiểu My đang nói chuyện với Kim Phượng, vô tình ngẩn lên thì bắt gặp ánh mắt của tiểu mỹ nhân nhìn cô đầy tâm sự. Cô nhoẻn miệng cười.

- Ngọc Nhi muội muội. Lần này bọn ta đến Bờ Bắc, muội có muốn tìm một thú sủng đặc biệt nào đó không?

- Đa tạ Trần tỷ tỷ. Nếu có thể, muội muốn một tiểu hồ ly khả ái làm đồng bạn, được không?

Lữ Ngọc Nhi không khách sáo nói ra yêu cầu của mình. Ha ha. Dù sao cứ xem như quà gặp mặt của đại tẩu tương lai là được.

Không khí buổi tiệc càng lúc càng lên cao. Các huynh đệ Thần Võ Binh đoàn cũng quẩy hết mình. Bất luận tương lai thế nào, đã chọn con đường này, họ tuyệt không hối hận.

Sớm hôm sau.

Dưới sự hỗ trợ của các trưởng lão, mật thất Lữ Gia được mở ra. Lữ Tuấn dẫn đầu, đoàn người chậm chậm tiến vào, đối diện cùng một đại trận quy mô chưa từng thấy.

Hồ Phi Tiếu chặc lưỡi hít hà: Quá vĩ đại. Hèn gì có thể giúp chúng ta xuyên một đường thẳng đến bờ bên kia.

Lãnh đại gia quan sát truyền tống trận duy nhất ở bờ nam đại lục Thiên Huyền, gật gù tán thưởng.

- Tại nơi không có linh khí mà vẫn xây dựng được đại trận cỡ này. Quả nhiên là phong phạm của Lữ tướng quân.

Tiếp theo đó, vô số tinh thạch, tinh hạch yêu thú được Lữ Tuấn cùng các trưởng lão xuất từ không gian giới chỉ, bố trí khắp các vị trí trọng yếu và các mắt trận nơi đây.

Hùng A Đại nhìn thấy bọn họ vung tay đầy khí khái, ngưỡng mộ thốt thành lời.

- Quả nhiên là Đại thế gia. Số tinh hạch dùng trong lần này có thể khiến cho cả bộ tộc Hắc Viên ta dùng trong hai năm có lẻ. Bội phục.

Lạc Vô Trần vỗ vai hắn: - Vậy có muốn đầu quân vào Lữ Gia không? Ta nghĩ họ sẽ không từ chối một đại hán như huynh làm người gác cổng. Đảm bảo không bạc đãi nhân tài a.

Ha ha ha. Mọi người nghe vậy, vui vẻ mở miệng cười.

Lữ Tuấn làm xong việc của mình thì tiến đến cạnh bên Hiểu My, giọng ôn hoà căn dặn:

- Mọi thứ đã sẵn sàng, bây giờ mọi người tập trung tinh thần, nắm chặt tay nhau bước vào truyền tống trận, hi vọng tất cả đều được bình yên truyền tống đến cùng một nơi.

Nhị sư huynh nói xong, nắm lấy tay Hiểu My bước vào chính giữa đại trận. Trường An và mọi người nhanh chóng vào theo. Cơ thể đề phòng cao độ.

Lữ Tuấn lấy một miếng ngọc tròn đỏ thẫm từ giới chỉ, đặt vào bệ đá rồi gật đầu ra hiệu với Lữ Nho.

- Khởi động trận pháp. Lên!

Năm vị trưởng lão đồng thời vận khí, năm đôi tay cùng kết ấn giống nhau. Không gian đại trận hút lấy tinh hoa từ muôn vàn tinh thạch và tinh hạch được chuẩn bị, bắt đầu sáng lên.

Vầng sáng càng ngày càng mạnh, bao trùm toàn bộ mấy mươi nhân thủ bên trong. Thân ảnh họ mờ dần rồi biến mất.

Quá trình truyền tống, Hiểu My mới đầu cảm thấy bản thân một lần nữa như bước vào vân vụ kì bí khi xưa. Nhưng sau đó, cả cơ thể như tan ra rồi từ từ tụ lại. Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại vài lần. Đến lúc dừng hẳn thì mấy chục cao thủ bờ nam Huyền Hải đều choáng váng, nôn mửa. Lã người nằm mọp trên mặt đất. Hâm mộ nhìn Kim Phượng cùng Lãnh Nguyệt tiêu sái, tao nhã đứng thẳng hai chân.

Hai khắc sau, cả đám nam nhân Thần Võ Binh Đoàn mới lục tục ngồi dậy. Trần Đại Uy xoay xoay hai bả vai, lắc lắc cái cổ phát ra những thanh âm răng rắc. Hắn nhìn sang Hiểu My mặt đã hồng hào trở lại, lên tiếng hỏi:

- Chúng ta đã đến nơi rồi hả lão đại?

Hiểu My không trả lời mà đưa mắt nhìn sang Kim Phượng. Kim hộ vệ khẽ gật đầu, sắc mặt hững hờ, nhạt giọng khẳng định.

- Tới bờ bắc rồi, chỉ là đất liền còn ở phía trước một khoảng khá xa.

Nghe Thần Phượng nói thế, mọi người mới nhìn xuống mặt đất dưới chân rồi nhìn bốn phía xung quanh. Mặt cả đám dại ra. Ngẩn ngơ không tin được.

- Ặc. Thì ra bọn họ được truyền tống đến một đảo nhỏ trên Huyền Hải. Nói đảo là nói cho sang, chứ đúng ra là một mỏm đá nhô lên trên mặt nước khoảng hai thước. Hơn ba mươi người bọn họ vừa đủ chiếm hết diện tích hòn đảo. Giơ chân thêm một chút là có thể chạm đến làn nước biển lạnh mát, xanh trong.

Kim Phượng hoá thành một con chim màu vàng kim cỡ bàn tay vô cùng xinh đẹp, bay đi khảo sát tình hình.

Lát sau nó trở lại, thông báo với đám người Hiểu My.

- Bờ đại lục ở phía trước hai mươi dặm. Hướng Đông Nam có một bãi cát trắng tương đối hẻo lánh thích hợp để hạ trại, dừng chân. Mọi người phải bơi lội một phen rồi.

Hồ Phi Tiếu vờ ôm lấy hai cánh tay, lắc đầu, le lưỡi nói:

- Wow. Tinh mơ, tờ mờ đi tắm biển. Phê à nha.

Nói xong, hắn vận khí, dùng nội lực hộ thân rồi nhảy ào xuống Huyền Hải. Những người khác cũng bắt đầu làm theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.