Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 46: Nguy cấp




Đám người Đỗ Minh đáp xuống bên cạnh một đệ tử Phi tinh tông môn vẫn còn có chút lý trí. Khải Du vội vàng lên tiếng hỏi:

- Huynh đệ, chuyện gì đã xảy ra thế này?

Nam tử áo tím ngẩng đầu nhìn những người vừa xuất hiện. Giọng nói yếu ớt mang theo tuyệt vọng đâm thẳng vào lòng người:

- Tơ của Bách mục ma chu chứa kịch độc. Giải độc đan chỉ có thể cầm cự chứ không trị tận gốc. Hết cách rồi.

- Huynh đệ, chúng ta có thể giúp gì cho đệ. Đỗ Minh mở miệng, cảm giác không nỡ nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.

Nam đệ tử Phi Tinh Tông môn lắc đầu rồi tiếp tục tập trung điều tức, cầm cự được bao lâu hay bấy lâu.

Lúc này, tiếng chém giết từ hang động bên dưới mặt đất truyền lên. Kèm theo đó là một âm thanh bén nhọn đầy ác độc của yêu thú ma chu:

- Thứ nhân loại yếu ớt mà cũng muốn tiêu diệt ta à. Hôm nay, chính các ngươi sẽ làm mồi cho con cháu của ta. Ở lại đây đi.

Âm thanh vừa dứt, cửa hang động có vài bóng người từ dưới lao ra. Nhìn đồng phục màu xanh đen, không khỏi đoán được đây là người của Hắc Nguyệt Phái.

- Lão tam, đệ tấn công bên trên. Lão Tứ cẩn thận, đừng chạm trực tiếp với tơ nhện. Các huynh đệ, vì sự bình yên của Tây Phương Thành, chúng ta xông lên.

Người vừa lên tiếng là thuộc hạ của Hắc Nguyệt Phái. - lão đại Thiết Quân Hàn.

Tuy nhiên, lời nói vừa kết thúc, hắn chưa kịp vận khí lao tới thì mặt đất rung chuyển dữ dội, một con nhện đen lù lù xuất hiện. Thân mình to lớn của nó che đi ánh sáng mặt trời chiếu xuống cả một khu vực. Tám cái chân tựa cột đình, cái nào cũng dài hơn năm thước, phủ đầy gai nhổm lên cao, khoe cái bụng no tròn có cả trăm khe hở đang khép lại, tựa như những con mắt nhắm nghiền.

- Thảo nào, nó xưng là Bách mục ma chu. Đại sư huynh, những khe hở đó có thể bắn ra tơ nhện. Huynh nhìn những thứ thon dài, sắc nhọn óng ánh trên mặt đất thử xem. Nếu đệ đoán không lầm, cũng là tơ của nó đó, kích thước y chang nhau. Ghê thật!

Nghe được tiếng nói của hắn, con ma chu đang tập trung đối phó đám người Hắc Nguyệt Phái bỗng dưng quay lại. Hai con mắt đỏ lòm, to như quả cà chua phát ra muôn nghìn tia hiểm ác. Nó khoái trá gầm lên:

- A, lại đến thêm vài người nữa. Xem ra, hôm nay ta thật may mắn mà.

Các con đâu, có đồ ăn rồi. Mau đến đây.

Hưởng ứng tiếng gọi của nó, bán kính mấy mươi dặm quanh khu vực này không ngừng phát ra âm thanh sột soạt.

Từ bốn phương tám hướng, lũ nhện con xuất hiện ngày càng nhiều. Cặp càng trên đỉnh đầu va vào nhau lạch cạch. Tám con mắt trên đầu phản xạ tia sáng từ khắp nơi. Ngay sau đó, chúng tập trung lại từng khu vực, tấn công những người đang có mặt, ngoại trừ mấy đệ tử phi tinh tông môn cả người xụi lơ, hôn mê bất tỉnh.

- Các sư đệ cẩn thận. Đỗ Minh chỉ kịp hét một tiếng rồi vội vàng xuất bảo kiếm Thanh Long Khiếu ra chống đỡ.

Đệ tử Vô Cực Kiếm Phái chiến đấu với đám nhện con vô cùng vất vả. Con này bị chém chết thì con khác tiến lên. Chúng thậm chí còn tàn nhẫn ăn thịt đồng bọn của mình nếu bị cản đường, không xông lên được.

Phía bên kia, Bách mục ma chu tập trung truy kích mười thuộc hạ của Hắc Nguyệt Phái. Cả trăm con mắt nó bắn ra các mũi tên trắng cực nhanh về phía trước.

Đệ tử Hắc Nguyệt phái được xưng là những người bạo tàn nhất trong số những đệ tử tham gia Giao lưu hội. Thế nhưng, giờ phút này, bản thân họ lại bị vây khốn giữa muôn trùng hiểm nguy, làm thế nào cũng không thể tiến gần đối thủ. Mặc khác, chỉ cần một giây sơ ý, bị tơ của nó cắm vào người thì không chết vì độc cũng chết vì bị tê liệt rồi bị bọn chúng xé xác ăn.

Cuộc đời như thể trò hề. Người ăn thịt yêu thú, yêu thú ăn thịt người, có vay, có trả.

………………………………………………………………………

Lúc nhóm người Hiểu My tới điểm hẹn thì gặp phải tình cảnh mà họ không hề mong đợi.

Cao Y Y quỳ trên đất, nước mắt giọt ngắn giọt dài. Trước mặt cô là Thái Thiếu Nam đang đau đớn, quằn quại. Khuôn mặt chuyển sang xanh. Môi cũng bắt đầu thâm tím, cả cơ thể run rẩy, co giật liên hồi.

- Thái sư đệ. Tiểu Phong Tử hét lên rồi ào tới. – Thái sư đệ, đệ thế nào?

- Đã uống giải độc đan, nhưng không ngăn chặn được. Cao Y Y lên tiếng.

- Đáng chết. Võ Thường Phong nện một quả đấm xuống đất, bàn tay lún sâu gần cả tấc.

Hiểu My kéo đệ đệ đến bên cạnh: - Trường An, đệ mau xem thử. Có cách nào cứu Thái sư huynh không?

Trong lúc Trường An kiểm tra tình hình của Thái Thiếu Nam, Lữ Tuấn nhìn sang Cao Y Y, nghi ngờ hỏi:

- Y Y sư muội, Thiếu Nam tại sao trúng độc, đại sư huynh và những người khác đâu?

Cao Y Y lau nước mắt trên mặt, nhỏ giọng mang toàn bộ sự việc trình bày thật rõ ràng.

- Muội cũng không biết Thái sư huynh bị trúng độc thế nào. Bọn muội đang nói chuyện thì huynh ấy bất ngờ ngã xuống. Khi đó, đại sư huynh đã dẫn theo hai người còn lại tiến vào sâu bên trong. Có đánh nhau, đại sư huynh sợ là Nhị sư huynh cùng mọi người gặp nạn.

- Chết thật. Muộn một bước rồi. Lữ Tuấn nghe được, càng thêm nôn nóng.

Giữa lúc này, tiếng Trường An vang lên: Đã phát hiện nguyên nhân. Tơ nhện màu trắng chứa kịch độc, mọi người quan sát kỹ, chớ chạm vào.

Nghe Trường An cảnh giác, mọi người lập tức tự kiểm tra bản thân và mọi thứ xung quanh. Tuy nhiên, khi nhìn thấy những cành cây khu vực này đều vương mấy sợi tơ trắng tưởng như vô hại, lòng họ báo động không ngừng.

Trường An bày thật nhiều dược liệu ra trước mắt rồi quay qua, nói với tỷ tỷ của mình.

- Bây giờ, đệ lập tức điều chế thuốc giải. Nhưng muốn giải độc hoàn toàn, cần có thuốc dẫn. Tỷ, chính là máu của tỷ.

- Cái gì? Lữ Tuấn tiến tới, xăng tay áo lên cao, để lộ cổ tay trắng ngần trước mặt Trường An, hạ lệnh: Hãy lấy máu của ta. Đệ muốn bao nhiêu cũng được.

Hiểu My cảm động, nhưng ngoài mặt lại cau có nhăn mày: Nhị sư huynh, đệ đệ muốn lấy máu của muội tất có lý do của đệ ấy. Huynh giành giật cái gì? Xê ra nào, đừng chậm trễ thời gian cứu người chứ.

Mọi người nhìn nhị sư huynh vội vã khác thường, ai cũng hiểu trong lòng. Chỉ là tình thế nguy cấp nên không tiện cười đùa, chế nhạo.

Trường An lấy một tiểu đao và một chén ngọc, kề tới bên Hiểu My, giọng nói có chút đau lòng: tỷ chịu khó chút.

Nhờ có máu của Hiểu My, quá trình điều chế thuốc giải diễn ra thuận lợi. Sau khi cho Thiếu Nam uống thuốc, Lữ Tuấn cùng Thường Phong vận nội công, giúp đệ ấy ép độc ra ngoài.

Nhìn đám cỏ trên mặt đất, nơi máu độc phun ra, trở nên úa vàng, khô quắc, mọi người đều tặc lưỡi, hít hà.

Thái Thiếu Nam giải độc xong, lập tức hôn mê, được Trường An và Y Y ở lại bảo vệ. Những người khác cấp tốc phi thân theo hướng của đại sư huynh.

Khi Hiểu My đến nơi, đã thấy Đỗ Minh, Khải Du cùng Trương Hàn Kiệt, ba người thương tích đầy mình, dốc toàn lực giao chiến với đàn nhện đen sì, lổm ngổm tràn đầy mặt đất. Ba người trông như ba chiếc thuyền nhỏ bấp bênh trên biển mà đám yêu thú này cứ liên tục xông lên. Thậm chí, sắc mặt cả ba cũng bắt đầu xanh tái, chứng tỏ độc tính đã tràn khắp lục phủ ngũ tạng. Nguy hiểm thập phần.

Cô lớn tiếng hét lên:

- Đại sư huynh, mọi người bay lên, càng cao càng tốt.

Ba người Đỗ Minh nghe tiếng, ngước lên nhìn thấy Hiểu My đang xoay tròn Như Ý công trong tay, lập tức hiểu ra vấn đề. Họ nhanh chóng tập trung toàn bộ sinh lực, vận khí bay lên cao.

- Thiên Long cửu khúc, đi!

Chính trong thời khắc đó, vô số vòng lửa xoáy quét tới biển nhện đen thùi. Lửa do Như Ý côn phát ra vốn chẳng thể dùng nước thường mà dập tắt được. Đàn nhện con bị thiêu đốt, chúng gào rít điên cuồng, đánh động Bách mục ma chu đang giao chiến với đám người Hắc Nguyệt phái. Nó gầm lên đầy tức giận:

- Kẻ nào to gan dám hoả thiêu con cháu của ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.