Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 43: Thiên Huyền Vũ




Tối đến, khi mặt trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên đầu ngọn cây, lãnh địa của Huyết Mãng vương xà đột nhiên hiện dị tượng.

Hơn trăm cột sáng từ dưới mặt đất bắn thẳng lên tinh không, soi sáng không gian bốn phía. Từng tiếng rít gào liên tục vang lên. Âm thanh tuy đanh thép, chói tai, nhưng lại mang theo cảm giác sung sướng, giống như một tù nhân được giải thoát sau vô tận năm tháng bị gông xiềng trói buộc.

Từ xa quan sát tràng diện, Hiểu My thật sự động phách kinh tâm. Quá đỉnh rồi. Vừa hoàng tráng lại vô cùng huyền ảo. Thậm chí, cho dù là lễ hội pháo hoa quốc tế của thế kỷ XXII cũng chẳng thể sánh bằng.

Giờ khắc ấy, toàn bộ mọi sinh vật sống trong ma lâm sơn mạch đều ngẩng đầu lên trời. Đáy mắt hiện lên vô hạn mông lung, mờ mịt. Tất cả đều cố đoán xem chuyện gì đang xảy ra. Có người cho là bảo vật xuất thế, có kẻ nghĩ tới thần dược trưởng thành… Riêng đám yêu thú cấp thấp thì cúi rạp người bái lạy, thành kính tôn thờ như thể những cột sáng ấy là thần thánh tối cao.

Sâu trong một hang động ở trung tâm Ma lâm sơn mạch, đôi mắt màu vàng đang khép chặt bỗng mở ra, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đất đá và màn đêm sâu thẳm, ngước nhìn về vùng sáng chói loà.

- Cuối cùng cũng tới.

Giọng nói thấp trầm mang nhiều hoài niệm vang lên rất khẽ.

Chưởng môn bốn phái bên ngoài Ma Lâm sơn mạch cũng chứng kiến một màn kinh điển này.

Vuốt bộ râu trắng dài trước ngực, âm thanh Vô Cực Tử run rẩy, kích động:

- Tổ tiên phù hộ, cuối cùng, chúng ta đã đợi chờ được người mang thiên mệnh. Huyền Thiên đại lục, được cứu rồi.

Vô Tâm đại sư nhíu mày: Đừng quên, đám người Hắc Nha Lang vẫn còn ở đó. Chỉ hi vọng đám đệ tử chúng ta đủ khôn ngoan, bằng không…

Câu nói bỏ lại giữa chừng. Bầu không khí lại lâm vào trầm mặc.

Lãnh Nguyệt Công Tử đứng lên, bước dài ra cửa, giọng nói nhàn nhạt vang lên: Đã là người mang thiên mệnh, sẽ không đễ chết như vậy. Ngồi đây lo lắng suông ích gì. Chi bằng trở về, đánh một giấc cho thật đã. Vạn sự tuỳ duyên.

- Ha ha ha, người trẻ tuổi quả nhiên phóng khoáng. Ta cũng phải về tiếp tục nghiên cứu mấy món bảo bối của ta. Các vị, hẹn gặp lại.

Hà Nguyên đại sư ha hả cười, sau khi nói lời từ biệt cũng vận khinh công bay đi mất. Đông Phương Nhược thấy vậy, uyển chuyển hành lễ, cáo lui. Cả đại sảnh thoáng cái vắng lặng rất nhiều.

Vô Cực tử quay lại, nhìn người bạn già khuôn mặt lúc nào cũng chứa chấp u sầu, không xua tan được, thở dài nói:

- Vô Tâm lão đệ, lẽ nào đến giờ không thông suốt được sao? Thời gian không đợi người a.

Vô Tâm đại sư nhắm mắt lại, một bóng dáng thân quen lập tức hiện lên, rõ ràng đến từng đường nét ngũ quan trên gương mặt. Thì ra, không thể từ bỏ là vì đã quá khắc sâu. Không chấp nhận được chính bản thân mình thì lấy đâu ra dũng khí mà đối diện. Vô Ưu. Vô Ưu, ta nợ muội, quá nhiều.

………………………………………………………………………..

Lại nói đến đoàn người của Hiểu My lúc này, sau khi dị tượng biến mất, ai nấy trở về lều trại của mình, thẫn thờ một lát rồi quăng tất cả ra sau đầu, làm bạn với Chu công.

Lữ Tuấn cùng Hiểu My tuy hiểu biết đại khái tình hình, nhưng thấy chưa rõ ràng nên cũng không đánh động sư đệ, sư huynh. Cả hai giả ngây giả dại, hàm hồ rủ nhau đi dạo trước cái nhìn tò mò, tinh nghịch của đồng môn.

- Trường An, xem ra đệ nên đổi cách xưng hô với nhị sư huynh là vừa. Tỷ Phu, Tỷ phu. Nghe được đó.

Khải Kỳ nháy mắt mấy cái với Tiểu Phong Tử, trêu ghẹo Trường An. Tuy nhiên, tên sư đệ này chẳng đáp chẳng rằng, chỉ cúi đầu trầm mặc.

Bên đây, Lữ Tuấn cùng Hiểu My đi càng lúc càng xa. Ánh trăng rọi lên mặt đất hai bóng dáng ngã dài.

- Nơi này có vẻ thích hợp.

Vén mấy sợi tóc bay bay bên má vào mép tai. Hiểu My nghiêng ngó xung quanh, lầu bầu trong miệng.

- Hiểu My, muội vừa nói gì?

- Nhị sư huynh, muội đang đoán xem, Huyết vương mãng xà có xuất hiện ở đây hay không thôi.

- À, ra thế. Vậy mà sư huynh tưởng muội thật sự muốn hẹn hò với huynh chứ. Mừng hụt rồi. ai….

- Sư huynh, dạo này muội phát hiện huynh càng ngày càng thích nói đùa nha. Không vui chút nào.

Hiểu My xụ mặt xuống làm Lữ Tuấn có chút lúng túng. Đang muốn nói lời xin lỗi thì một giọng nói khàn khàn bất chợt vang lên. Phá vỡ bầu không khí có chút ám muội giữa đôi nam nữ.

- Xem ra, đến không đúng lúc.

- Ai?

Lữ Tuấn lập tức rút kiếm hét lớn. Hiểu My cũng triệu hồi Như Ý côn từ giới chỉ trên tay, cảnh giác nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Mặt đất nứt toát, bóng dáng to lớn từ dưới vọt lên. Tình huống có chút quen thuộc, nhưng thay vì thân ảnh đỏ rực của Huyết Vương mãng xà thì bây giờ là một Bạch Xà với đôi mắt xanh màu biển cả. Trên đỉnh đầu tam giác có hình một mảnh trăng non.

- Đây là Huyết Liên Hoa của hai người.

Hiểu My kinh ngạc nhìn đại xà há to miệng, một bông hoa sen đỏ tựa máu tươi từ từ bay ra khỏi cổ họng nó. Cánh hoa phát ra ánh sáng mờ mờ.

Đón lấy Huyết Liên Hoa, Lữ Tuấn xuất ngay hộp bạch ngọc cất giữ rồi bỏ vào không gian giới chỉ.

- Huyết Vương mãng xà, không phải ngươi có màu đỏ sao?

- Ta cùng đồng loại, vốn dĩ màu trắng. Và cũng không gọi Huyết Vương mãng xà từ lúc đầu.

Trong vũ trụ này, từ thuở hồng hoang đã bắt đầu hình thành những tinh cầu với đầy đủ các điều kiện cho sự sống sinh tồn, phát triển. Chúng phân tán rải rác khắp nơi. Tuy nhiên, khoảng cách giữa chúng lại rất xa. Xa đến nỗi khiến cho loài người ở mỗi nơi đều nghĩ rằng, nơi họ đứng đã là trung tâm của dải ngân hà. Khiến họ lầm tưởng, bản thân đã là chúa tể trên con đường phát triển, tu luyện.

Trước đây, bộ tộc của ta là Ngân Nguyệt Xà, hộ vệ của thần tại Thiên Huyền Vũ. Đó mới thật sự là trung tâm của vũ trụ, linh khí dồi dào, tài nguyên phong phú, thiên đường để bất cứ ai muốn nhập đạo, tu tiên. Vì thế, Thiên Huyền Vũ không thiếu những người chạm đến đỉnh cao tiên đạo. Họ tự xưng là thần.

Lúc thịnh vượng nhất, Thiên Huyền Vũ có tới ngàn vị thần. Họ phát triển thế lực, thu nhận giáo đồ, đệ tử, gây ra chiến tranh, loạn lạc khắp nơi.

Trận chiến thần và thần vô cùng tàn khốc, thảm thiết, vượt qua tất cả mọi giới hạn mà loài người có thể hình dung được. Nó kéo dài mấy trăm vạn năm và kết thúc vào hai vạn năm trước. Khi đó, Thiên Huyền Vũ còn lại đúng 4 vị thần. Tà thần, Minh Thần, Yêu Thần và Hoan Hỉ thần.

Bởi vì thế lực của Hoan Hỉ thần yếu nhất, lại là nữ nhân tâm kế không sâu nên thế lực dần dần thu hẹp.

Không cam lòng thần phục dưới trướng ba vị kia, Hoan Hỉ thần quyết liệt tự bạo, để thần hồn chuyển kiếp, luân hồi. Đợi ngày phục thù, rửa hận. Nhưng trước đó, Thần đã tách rời lãnh địa còn lại của mình ra khỏi Thiên Huyền Vũ, để nó trôi dạt vô định trong dải ngân hà. Và phần lãnh địa đó được gọi là Huyền Thiên đại lục.

Bộ tộc Ngân nguyệt xà nhận trách nhiệm trông giữ Huyết Liên Hoa, chẳng qua là để đợi chờ chuyển kiếp của thần xuất hiện.

Hai vạn năm chịu phong bế. Hai vạn năm đau khổ đợi chờ. Trong ấn tượng của họ, sự dằn vặt, tra tấn mỗi mùa trăng không lớn bằng sự hi vọng một ngày Hoan Hỉ thần quay lại. Đó cũng là lúc toàn thể bộ tộc, thoát đi danh gọi Huyết Mãng Vương Xà, lại trở về là Ngân Nguyệt Xà, thần thú hộ vệ của Hoan Hỉ thần cao cao tại thượng.

Vùng hoang mạc này, vốn dĩ không phải nóng như lửa đỏ, mà phải là êm dịu như nước, chảy dưới lòng bàn chân. Bầu trời này, lẽ ra không phải một màu máu đỏ tươi, mà phải lấp lánh nguyệt ngân, lung linh huyền ảo.

Người có thể lấy được Tinh Nguyệt thạch, thức tỉnh năng lực của Ngân Nguyệt xà chính là kiếp sau của Hoan Hỉ thần. Hoặc chí ít, phải là đại sư trận pháp dưới trướng của thần, cũng là một trong mười hai chiến tướng, theo thần tung hoành ngang dọc khắp Thiên Huyền Vũ ngày xưa.

Mới đầu, nhìn thấy Hiểu My muốn mang đi Huyết Liên Hoa, Ngân Nguyệt Xà chỉ muốn thách đố cô mà thôi. Nào ngờ đâu, Hiểu My lại chính là người mà bộ tộc Thần Thú Hộ vệ này đã mỏi mòn trông đợi.

Thời gian vùn vụt bóng câu

Sông san, biển cạn biết đâu mà tìm.

Thế nhân, vận mệnh nổi chìm

Lòng trung chẳng đổi, nỗi niềm tỏ phân.

Thiên không mỏi cánh côn bằng

Hai hàng huyết lệ, bóng trăng đổ về.

Ngân Nguyệt Xà nhìn Hiểu My bằng ánh mắt sâu xa. Sau đó, trước sự khẩn trương chời đợi của hai người Lữ Tuấn và Hiểu My, giọng nó khàn khàn, dõng dạc tuyên bố:

– Cô là người mà chúng ta chờ đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.