Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 352: Bách Lý Tà trổ tài bắt Lam Ngọc Thố




Tụ Linh trận thượng cổ trong Vu Lâm sơn mạch.

La Hạo Nhiên cũng tới gần quan sát. Dĩ nhiên là Tinh Thần Châu. Hèn gì mà Minh Diễm có thể hình thành và tạo ra linh trí. Vốn dĩ khỏa châu này đã bị hắc hóa, không thể sử dụng. Nhưng có lẽ, vì tác dụng của Thanh Liên Thần Hỏa mà nó trở nên hoàn mĩ, tinh khiết vô cùng.

Một chuyến rơi xuống Mộ địa. Dẫu cho nguy hiểm muôn trùng. Nhưng mà, sau cùng lại giúp cho La Hạo Nhiên khôi phục ký ức. Thu được Hỗn độn Tinh Thạch, Thu được Lớp da rắn của Cửu Đầu Xà. Còn có thêm một viên Tinh Thần Châu làm quà đền đáp. Cũng xứng đáng a!

Cửu Đầu Xà bị tiêu diệt, Minh Hỏa biến mất. Mộ địa này bắt đầu rung lắc dữ dội. Đám người Thiên Vũ hốt hoảng, kẻ ôm lấy Hiểu My, kẻ thu lại lớp da rắn của Xà Yêu. Nhanh chóng lao lên. 

Lúc họ vừa vọt lên trên thông đạo tối đen. Mộ địa sau lưng đã hoàn toàn sụp đổ. La Hạo Nhiên cảm khái, nói đùa.

- Không ngờ, mới gặp lại lần đầu sau mấy vạn năm, mém chút nữa lại cùng mọi người bị chôn sống. Duyên phận của chúng ta đúng là không cạn.

Bách Lý Tà liếc xéo hắn, không thèm lên tiếng. 

Ha ha. Đám phu thần của Hiểu My lúc ở chung với nhau đúng là muôn hình muôn vẻ. Thú vị. Thú vị vô cùng.

Đám người Thiên Vũ trở lại Mộng Lâm. Thời gian đây cũng đã là chiều muộn. Hoàng hôn đỏ nhạt, xuyên qua kẽ lá, rót xuống mặt đất những dải sáng mơ hồ. Chưa đầy một canh giờ sau. Ánh sáng tắt hẳn.

Đám người Thiên Vũ lúc này hạ trại trong một khoảng trống giữa trung tâm Mộng Lâm. Xung quanh được bày ra kết giới. Hiểu My nằm trên chiếc giường da thú trong căn lều sang trọng xuất ra từ không gian giới chỉ của Thiên Vũ. Mỹ nam tóc trắng ngồi cạnh bên canh giữ. Nửa bước không rời.

La Hạo Nhiên và Bách Lý Tà ngồi bên đống lửa đỏ bên ngoài. Tâm sự chuyện đời, chuyện người sau nhiều năm xa cách.

Thật lâu sau, khi mọi chuyện đã dần vơi. La Hạo Nhiên nhìn Bách Lý Tà, hứng thú hỏi.

- Huynh định xử lý phần da của Cửu Đầu Xà thế nào?

- “Ta định luyện nó thành thần khí. Lớp da này cứng rắn hơn cả huyền thiết. Giờ lại có thêm Hỗn độn tinh hạch, Dưỡng hồn thạch cùng Tinh thần châu. Kết hợp với vài nguyên liệu sẵn có từ chỗ Thiên Vũ và Hiểu My. Ta tin tưởng mọi chuyện sẽ thuận lợi.

Có được một pháp bảo mang theo tinh thần và niệm lực của chính mình. Ta muốn lần sau, đối chiến với Yêu Thần, phải khiến cho ả hối hận vì tội ác của mình hai vạn năm về trước”.

- Có cần ta hỗ trợ không?

La Hạo Nhiên chân thành nói. Ai ngờ, Bách Lý Tà nghe xong lại mỉm cười, tựa tiếu phi tiếu trả lời:

- Huynh chỉ cần lo lắng về chuyện ăn uống cho chúng ta là được. Hơn nữa, trong thời gian kế, nếu huynh tìm được tài liệu thích hợp, ta sẽ luyện chế thần khí cho huynh.

- Được. Thành giao.

Cả hai cười vui vẻ.

Đêm nhanh chóng trôi qua.

Sáng sớm hôm sau. Hiểu My thức dậy. Một đêm hôn mê rồi dần chuyển thành ngủ từ lúc nào cũng không biết. Có điều, khi thức tỉnh, tinh thần sảng khoái vô cùng.

- Nàng cảm thấy thế nào? 

Tiếng nói dịu dàng, đầy nam tính của Thiên Vũ vang khẽ bên tai.

Hiểu My quay qua nhìn hắn, mỉm cười, nụ cười thập phần rực rỡ:

- Rất tốt! Ha ha.

- Vậy thì ta yên tâm. Nàng chuẩn bị một chút rồi ra ngoài. Hạo Nhiên đã chuẩn bị điểm tâm, đảm bảo nàng yêu thích.

Thiên Vũ nói xong thì vén lên cửa lều, lui ra.

Hiểu My chuẩn bị cho bản thân một chút. Sau cũng đi theo, ra ngoài chờ mỹ thực.

Trên chiếc bàn bát tiên màu trắng đặt ở bên ngoài. La Hạo Nhiên đã chuẩn bị rất nhiều món ngon. Mùi thơm phiêu đãng, bềnh bồng, tràn ngập không khí.

Hiểu My vừa ngồi xuống, mắt đã híp thành một đường cong, miệng ngọt ngào sủng nịnh.

- Ngày nào cũng được ăn thức ăn của La đại ca. Đây chính là phước đức mà muội tu mấy kiếp a.

- Ha ha. Muội chỉ khéo nịnh. Ăn đi, nguội mất ngon.

La Hạo Nhiên thân thiết nói. Bàn mỹ thực này hắn và Bách Lý Tà chuẩn bị suốt hai canh giờ. Lang Vương săn mồi, hắn chế biến. gì chứ, mấy món ăn dân dã trong Mộng Lâm đầy rẫy xuất hiện. Cuộc sống trong rừng đẹp như mơ, thật khiến lòng người rục rịch.

Sau khi ai nấy đều no căng. Bàn thức ăn bị dọn xuống. Hiểu My lấy ra Đan Liên Trà, loại trà thu được từ Huyết Liên Hoa hồi còn lưu lạc ấy, rót ra mấy chung nhỏ. Kể cả Tiểu Huyễn cũng có phần. Cô nhóc kéo lấy tay áo của Hiểu My, réo rắc hỏi:

- Tỷ tỷ. Kế hoạch chúng ta tiếp theo là gì?

- Bắt Lam Ngọc Thố về nuôi. – Hiểu My đáp hiển nhiên.

- Phải. Ta cũng muốn tìm một chỗ luyện chế da rắn. Nếu Mộng Lâm này không được thì phải tìm đến Hà Lâm hay các cánh rừng khác rồi.

Bách Lý Tà nói ra kế hoạch của mình. Hắn không chỉ luyện chế da rắn, còn muốn luyện luôn mấy cái răng nanh của Cửu Đầu Xà thu được. Do đó, phải chọn một nơi có đầy đủ linh khí lại tương đối yên tĩnh. Không biết phải mất bao lâu đây a.

Hành trình được định ra. Một đoàn năm người nhanh chóng lên đường.

Từ trung tâm của Mộng Lâm, tiến sâu vào trong hơn mười dặm. Dã thú hung dữ xuất hiện liên tục. Đều bị Thiên Vũ và Bách Lý Tà đuổi đi.

Vừa mới đuổi một con báo đen. Bách Lý Tà liền phát hiện được một con Lam Ngọc Thố rất to. Đôi mắt màu hồng của nó dáo dát nhìn đám người Hiểu My đầy cảnh giác. 

Bách Lý Tà thi triển một chiêu Không Gian Tỏa. Giam cầm Lam Ngọc Thố tại chỗ. Sau đó, Lang Vương nhẹ nhàng bắt giữ, giao cho Hiểu My.

Cứ vậy, một đường thẳng tiến. Đến khi họ ra khỏi Mộng Lâm, đã bắt được thêm mười con, to có, nhỏ có. Được Hiểu My thu hết vào không gian bên trong quan tài tinh thạch đen của mình.

Đáng tiếc nhất là, Bách Lý Tà vẫn chưa tìm được nơi thích hợp để luyện chế thần khí của mình.

Đầu bên kia của Mộng Lâm và Vu Đông Thành. 

Ra khỏi bìa rừng, băng qua một cánh đồng cỏ bao la bát ngát, đi qua vài thôn trấn nho nhỏ. Cuối cùng mới tới được thành Vu Đông.

Tòa thành này nằm tiếp giáp với Vu Lâm sơn mạch. Người dân trong thành thường xuyên mang nơi đó ra làm tiền đề, đe dọa đám trẻ con không nghe lời.

Vu Lâm sơn mạch vốn dĩ cũng khá bình thường. Nhưng mà trong sơn mạch này, có một tòa kiến trúc đổ nát, quanh năm sương mù che phủ. Thợ săn hay tiều phu đến nơi này đều phải tránh xa cả dặm. Dần dà, nơi đó trở thành hiểm địa nổi tiếng nhất trong sơn mạch Vu Lâm.

Nhóm người Hiểu My dịch dung vào thành. Sau khi tìm hiểu tình hình thì quyết định. Vào Vu Lâm sơn mạch tìm cơ hội.

Sơn mạch này địa thế phức tạp, liên miên kéo dài. Càng đi vào sâu, La Hạo Nhiên càng kinh hỉ khi phát hiện ra được nhiều loại linh dược và gia vị đặc biệt để nấu ăn.

Năm ngày sau, bọn họ đã tiến nhập hiểm địa duy nhất tại Vu Lâm Sơn Mạch. 

Nhìn tòa thành ẩn hiện trong một lớp sương mù toàn màu trắng. Thiên Vũ vui mừng lên tiếng.

- Không ngờ, là Tụ Linh Trận thượng cổ. Bách Lý Tà. Huynh thấy chỗ này thế nào?

- Rất tốt. Thích hợp cho chúng ta luyện khí. Hơn nữa, ta tin, trong tòa thành này, có thứ hấp dẫn hơn đang chờ đợi. Nhìn tầng linh khí bao xung quanh này là đoán được rồi. Tiểu Huyễn à! Dò đường đi!

Bách Lý Tà trả lời Thiên Vũ. Sau đó mới nhìn sang Tiểu Huyễn ra lệnh.

Cô nhóc ngoan ngoãn. Hóa về bản thể. Cắm sâu bộ rễ vào lòng đất dò đường.

Nhưng mà, chưa được bao lâu. Tiểu Huyễn đã phải thu hết rễ lại, hóa về nhân dạng, vẻ mặt có chút nhợt nhạt, suy yếu lên tiếng.

- Không được. Cả tòa thành bên trong bị phong kín. Muội không thể xuyên vào. 

Nghe được kết luận ngoài mong đợi. Hiểu My có chút suy tư. Sau đó, cô nàng thu lại Tiểu Huyễn vào không gian giới chỉ. Mắt đăm đăm nhìn một khoảng sương mù màu trắng, kiên định nói:

- Xông vào thôi. Cửu Đầu Xà và Minh Hỏa mà ta còn tiêu diệt được. Tụ linh trận Thượng cổ. Đáng trông đợi lắm đúng không?

Dứt lời. Mỗ nữ dẫn đầu mọi người, mạnh bước vào trong.

Lớp sương mù bao xung quanh của đám người Hiểu My là kết quả tạo thành từ linh khí trong đất trời, thiên địa, trải qua không biết bao lâu thời gian. Phàm nhân bình thường vào đây, dĩ nhiên không chịu nổi là chuyện tất nhiên.

Nhưng mà, đối với đám người Hiểu My. Nơi đây chính là thiên đường. Họ cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể đều nở ra, phi thường thoải mái, phi thường dễ chịu.

Bất chợt, dưới chân, một cơn chấn động nhè nhẹ truyền tới. Cảm giác như có loài sinh vật nào đó bò qua.

Cả bốn người cảnh giác quan sát. Không bao lâu sau, manh mối đã xuất hiện.

- Mọi người nhìn rõ không?

- Là tằm. Thất Thải Thiên Tầm. Trời ạ. Đây là báu vật.

Ha ha. Nghe Thiên Vũ và Bách Lý Tà đối đáp. Mấy người còn lại đều kích động. Thất Thải Thiên Tầm Ti là tài nguyên mà họ đang tìm kiếm để luyện lại Ngư Long Chiến Giáp cho Hiểu My. 

Có điều, nơi nào Thất Thải Thiên Tầm Ti xuất hiện thì cũng có Thất Thải Diệp – loại lá dâu bảy màu cùng thiên địch của chúng.

Thiên địch của Thất Thải Thiên Tầm là một loài sâu ẩn dưới lòng đất. Loài này toàn thân của nó có một màu xám tro. Mặc dù sức chiến đấu không cao, nhưng độc tính với Thất Thải Thiên Tầm là trí mạng. Với nhân loại cũng thế. 

Vì vậy, lần theo dấu vết của đám Thiên Tầm, đoàn người Hiểu My phát hiện ra không ít bạch cốt. Có lẽ họ là những thợ săn hay tiều phu xấu số, lỡ bước vào đây.

Tiểu Huyễn rất thích mấy con sâu mập mạp dưới lòng đất. Cô nhóc mãnh liệt đòi chủ nhân cho ra ngoài. Muốn cùng Hiểu My tìm kiếm tơ Thiên Tầm về luyện lại Bảo Giáp.

Một nhóm năm người đi một vòng xung quanh tòa thành cổ. Thu hoạch phong phú vô cùng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.