Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 145: Vòng thi đấu đầu tiên




Tại nơi tổ chức đại hội, Trần Hiểu my nhận thấy mọi người đều mặc đồng phục theo nhiều màu sắc khác nhau. Ví như ba người Tam Kiếm Thánh trước đây chọn trang phục màu tím violet đầy mộng mơ. (0^0) Đội của cô thì nhất loạt màu lam nhạt như đồng phục của Vô Cực Kiếm Phái tại đại lục Huyền Thiên. Những đội khác thì trắng, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím… làm cho hội trường trông như một phường nhuộm, loèt loẹt hết chỗ chê.

Mỗi đội tham gia đại hội giao lưu sẽ cử ra một đội trưởng. Người này nhất định phải là dược sư. Vì vậy mà Hồ Phượng Nhi được đề cử. Vị dược sư còn lại là Ngọc Tam Lang. Ngoài ra, còn có một người nữa là thân đệ đệ của cô - Hồ Hoài An.

Sau khi đăng ký danh sách, mỗi đội được bố trí một căn phòng rộng để làm căn cứ, chuẩn bị các loại thảo dược trân quý, tham gia vòng thi đấu đầu tiên. 

Lúc đoàn người Trần Hiểu My hướng về phòng của mình, đi ngang qua một nhóm khác mặc trang phục màu đỏ tươi. Một phần vì bọn họ quá chói mắt, thu hút sự chú ý của nhiều người. Phần khác là do một vị nam tử trong đoàn này cố tình khiêu khích, châm chọc Hồ Phượng Nhi. Lời lẽ của hắn rất rất khó nghe, làm cho vị nữ nhân nhìn chững chạc, bình đạm như Hồ Phượng Nhi vô cùng tức giận. 

- Hồ chưởng quầy. Tùy tiện tìm đại một nhóm người tham gia thi đấu, không phải là biện pháp sáng suốt đâu nha. Hơn nữa, không phải cô nói là không muốn kết giao tùy tiện với người khác phái hay sao? Trong đoàn của cô, hình như có tới ba nam tử xa lạ vừa xấu, vừa gia. Thật không nghĩ, mới một thời gian không gặp mà khẩu vị của cô lại xuống cấp đến mức độ này.

- Trương Cao Nghĩa. Ngươi đừng quá khinh người. 

Người lên tiếng đáp trả là Hồ Hoài An. Khi hắn nói câu này, Hiểu My nhìn thấy gân xanh trên trán hắn cũng nổi ra. Chứng tỏ tức giận không nhỏ.

Trương Cao Nghĩa – tên nam tử áo đỏ vừa tuông ta những lời thối nát đó, nhìn thấy sự kích động của đối phương thì thái độ càng đáng ghét hơn. 

Hồ Phượng Nhi tuy huyết khí xung thiên nhưng trên mặt vẫn thờ ơ, giang tay kéo lấy đệ đệ đang định xông lên, nhỏ giọng răn dạy:

- Đệ đệ. Cứ xem như chó điên ngoài đường đang sủa bậy là được. Trọc giả tự trọc, thanh giả tự thanh. Đệ tức giận để làm gì.

Đám người Hiểu My nghe được lời này thì không nén nổi bật cười. Không ngờ một người trầm tính, điềm đạm như Hồ chưởng quầy, khi mắng chửi người cũng thú vị ghê a.

Trương Cao Nghĩa cùng đồng đội của hắn nhìn thấy Hồ Phượng Nhi lôi kéo đệ đệ bỏ đi thì đen mặt nhìn theo. Vừa tính mở miệng tiếp tục công kích đối phương, đã bị một luồng gió bất chợt hất tung. Bảy người ngã chổng chơ, mắt trợn to kinh ngạc.

Những kẻ gần đó thấy vậy cười ầm.

- Làm không tệ.

Trần Hiểu My nhìn sang Đại Kim tay áo còn đang lay động, hơi hơi khen tặng. Đại Kim thích chí, ngữa mặt lên trời hắc hắc cười.

- Chó không bỏ được thói ăn phân. Chừng nào vào Ngải Lâm, chúng ta chỉ cần né tránh chúng một chút là được.

Hồ Phượng Nhi bất đắc dĩ lên tiếng. Tuy nhiên, ý kiến của cô lại không được sáu người còn lại hưởng ứng. 

- Hồ tỷ tỷ. Lời này của tỷ sai rồi. Đã biết chó hư thì ta phải dạy lại. Ngải Lâm rất nguy hiểm. Ai biết được bọn chúng có thể may mắn mà lành lặn ra khỏi đó hay không?

- Ặc. Quá phúc hắc rồi. Nhưng mà ta thích. Ha ha ha.

A Thủy và Bàn Ngâm nhìn mỗ nữ nhân khóe môi cong lên đầy gian xảo, bất giác bật cười.

Ngọc Tam Lang cảm kích nhìn bốn người bọn họ, lời cảm kích giấu tặng đáy lòng. Chỉ có ánh mắt lóe lên thể hiện cảm xúc hiện tại.

Có trời mới biết, vừa nãy, hắn cũng muốn ra tay đánh người đến độ nào. Nhìn thấy người trong lòng bị người khác xúc phạm vậy. Hắn có cảm giác muốn giết người đến nơi. Nếu không phải vì Phượng Nhi lôi kéo hắn, ánh mắt van xin. Có lẽ giờ này đôi bên đã đánh đến kẻ chết người bị thương, chứ không thể nào nhẹ nhàng mà bỏ qua như thế.

Ngọc Tam Lang cũng có dự định, vào Ngải Lâm thì tranh thủ cơ hội báo thù. Nhưng nếu hắn làm việc này một mình, chắc hẳn rất khó thành công. Bây giờ có nhóm người Hiểu My cùng chung ý tưởng. Ha ha. Đám người Trương Cao Nghĩa, tốt nhất là tự cầu nhiều phúc đi thôi.

……………………………………………………………………

Trong căn phòng được bố trí riêng cho đội thi đấu đến từ Dược Phong Cư.

Năm nam hai nữ ngồi quanh một bàn tròn lớn. Hồ Phượng Nhi mang thùng dược liệu được chuẩn bị chu đáo, mở ra. Bên trong có hơn mười hộp bạch ngọc khác nhau. Mỗi hộp đều chứa một loại thảo dược được cho là tốt nhất được tuyển chọn từ gia tộc.

Hiểu My nhìn thấy trong mười loại này, có 5 loại là phần dược liệu mà cô bán cho họ sau khi đi ra từ Ngải Lâm. Sở dĩ chúng được chọn đem ra dự thi, bởi lẽ là do chúng chỉ tồn tại ở khu vực mê cung chướng khí ở Ngải Lâm, không phải ai cũng có thể vượt qua, sưu tập được.

Năm loại khác là Hồ Phượng Nhi chuẩn bị đã lâu. Hao phí không ít nhân công, tiền của, sưu tầm trên khắp Việt quốc. Thậm chí, hai trong năm loại đó còn là đổi được từ nước phụ cận kế bên.

Tuy theo đánh giá của tỷ đệ Hồ Gia cùng Ngọc Tam Lang, chỉ nhiêu đây cũng có thể so đấu với các đối thủ khác. Phần thắng có thể không cao, nhưng cũng không thua thảm hại.

Hiểu My nhìn mớ thảo dược sắp xếp theo thứ tự trên bàn, cau mày đánh giá một hồi, sau, mới nhìn sang Hồ Phượng Nhi, lên tiếng hỏi:

- Hồ tỷ. Theo tỷ, phần dược liệu này có thể đủ chèn ép các đối thủ khác hay chưa?

- Tóm lại, khả năng chiến thắng trong vòng đầu khoảng năm mươi, năm mươi mà thôi. – Hồ Phượng Nhi trầm lặng trả lời.

- Theo ta là không thể nào chiến thắng được.

Bàn Ngâm tuổi già, kinh nghiệm nhiều. Vì thế, hắn nói năng có chút chẳng kiêng dè. Nhưng đây đều là sự thật.

Bàn Ngâm từng đi lại nhiều nơi trên khắp đại lục Phong Linh. Không chỉ có Việt quốc, Nam Quốc, Chiêu quốc… mà còn một số quốc gia khác. Nhờ thế, đã thấy được nhiều loại dược liệu tốt hơn. 

Đối thủ cạnh tranh với Dược Phong Cư cũng có thời gian chuẩn bị suốt bốn năm. Tài lực của họ cũng chả thua kém Hồ Gia. Lý nào lại không đưa ra vài loại quý giá tại Giao Lưu hội.

- Bàn thúc nói đúng. Không thi thì thôi. Đã thi thì phải chuẩn bị thật chu đáo, phong độ phải ở đỉnh cao. Thắng phải thắng áp đảo đối phương, không thể mù mờ ăn may, trông đợi người ngoài cho được.

Trần Hiểu My đút kết kinh nghiệm bản thân mình. Sau đó, hùng hổ nói ra. 

Đại Kim thấy chủ nhân của hắn khí thế bừng bừng cũng lây lan theo một niềm kích động. Vỗ tay tán thưởng ào ào.

A Thủy tuy không nói ra lời nhưng hai mắt hữu thần, cực kỳ sáng rọi. 

- Chúng ta cũng muốn như vậy, nhưng mà gia tộc cũng chỉ có thể chuẩn bị được chừng này. Muốn tốt hơn nữa, lấy đâu mà ra. Với lại, thời gian không cho phép. Chúng ta chuẩn bị thi tới nơi rồi.

- Ha ha. Chuyện này có gì khó. 

Bàn Ngâm mỉm cười, sau đó, cho tay vào vạt áo trước ngực, lấy ra một hộp bạch ngọc, kích thước lớn hơn những hộp có sẵn bày ở đây. Hắn cười hà hà, đắc ý vô cùng.

- Ta có một gốc Túc Anh Thảo – loại thảo dực cực hiếm của Nam quốc. Loại này có tác dụng hồi thần, giúp người sắp chết giữ được một hơi tàn, chờ đợi thời cơ cứu chữa.

A Thủy cũng vờ cho tay vào vạt áo như lão, nhưng sau đó âm thầm triệu hoán thêm một gốc dược liệu từ giới chỉ không gian. Bày ra trước mặt mọi người, nhẹ nhàng giới thiệu.

- Đây là Phù Dung Nhan – Loại thảo dược chỉ có ở đáy biển sâu. Nhựa của nó có thể thoa lên mặt làm biến đổi dung nhan. Hiệu lực cho đến khi tẩy sạch hoàn toàn. 

Đại Kim thấy Bàn Ngâm và A Thủy đều đã góp phần của mình, hắn mà cứ im lặng hoàn toàn thì không đáng mặt đại sư. Chính vì vậy, hắn cũng giả bộ vài động tác, vờ vĩnh một thoáng thì lấy ra một quả màu xanh mướt, hắc hắc cười gian:

- Ta góp một quả Ái Tâm Lang – Người nào ăn phải quả này, có thể sẽ bất tỉnh trong một thời gian ngắn. Nhưng sau đó lại nhớ mãi không quên người đầu tiên gặp gỡ sau khi tỉnh lại. Lợi hại lắm phải không?

- Bàn môn tà đạo. 

Hiểu My không khách khí, đả kích hắn một hồi. Đại Kim không đồng ý chút nào. Loại quả này hắn phải tìm kiếm rất lâu mới có thể đoạt đến tay. Lúc đó, hắn chưa gặp được Trần Hiểu My, còn nguyên bộ dáng Kim Mao Sư, chỉ e tương lai không có cô nàng sư tử Hà Đông nào đồng ý kết bạn trăm năm. Cho nên mới tốn nhiều công sức sưu tầm Ái Tâm Lang, đề phòng bất trắc. (Ặc Ặc. Đúng là cao thủ thì không phân biệt giống loài).

Ba nam tử đi cùng đều đã hào phóng quăng ra bảo vật của mình. Trần Hiểu My đâu thể vờ như không thấy. Vì thế, mỗ nữ nhíu mày suy nghĩ một hồi. Ngay lúc Bàn Ngâm còn tưởng cô nàng quá nghèo. Không có đồ vật quyên góp cho trận thi đấu đầu tiên thì mỗ nữ bắt đầu thò một tay vào tay áo rộng. Sau đó, cô nàng quay sang nhìn biểu hiện tò mò của tất cả mọi người, ngại ngùng lên tiếng.

- Xin lỗi. Là ta đang suy nghĩ là nên lấy ra loại thảo dược nào. Cái này cũng thật khó chọn lựa. Ngại ngùng a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.