Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 139: Thì ra là các ngươi…




Sư phụ của Lộc Nhĩ Khang… lời nói của lão tổ tông Lộc gia vừa thốt ra, mọi người đều không tự chủ, liếc mắt nhìn về phía thiếu niên một thân cẩm phục cuối đầu đứng một bên. Trong lòng họ không ngừng thét gào? Không biết tự bao giờ mà địa ngục Thâm Uyên xuất hiện nhân vật lợi hại như thế này. Thậm chí, xét về mặt phá giải tâm ma, còn cao tay hơn cả Vô Danh tiền bối.

Lộc Phá Thiên nghe nhắc đến sư phụ của mình, lòng rất tự hào. Tuy hắn vẫn khiêm tốn cúi đầu, nhưng mà khóe môi cong cong, không giấu được tâm trạng vui vẻ. Hắn có một sư phụ tốt, lại là một cao thủ về Luyện đan và Dược liệu. Sống, không uổng kiếp này rồi a!

Vừa mới xác định được thân phận của đối phương, Tiêu Ương càng thấy tức giận với hành vi của Tiêu Mộng Nhi và phụ thân của ả. Tuy nhiên, mọi chuyện đã đi đến nước này, dày mặt thêm một chút cũng không sao. Vì thế, lão vuốt vuốt hàm râu, mặt tươi cười, nịnh nọt, hướng về phía lão tổ tông của Lộc gia lên tiếng: 

- Lộc lão ca, chẳng hay chúng ta có may mắn được diễn kiến sư phụ của Lộc thiếu gia để nhờ người chỉ giáo?

- Chuyện này, chuyện này….

Lão hồ ly Lộc Phá Thiên giả vờ ấp úng, khó xử vô cùng. Ngọc Vũ Lâu và Cát Đông Lai cũng chen đến một chân, góp vui cho đủ mặt.

Lần này thì bên phía Lộc gia muốn chối từ cũng khó. Đều là đồng đạo trên giang hồ với nhau. Cho dù không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật. Thế cho nên, Lộc Phá Thiên mới nhìn sang hướng tôn tử của mình, giọng ôn tồn hạ lệnh:

- Bá Nhân, ngươi đi thỉnh Trần công tử đến đây. Nói rõ tình hình, nếu ngài không nguyện ý đi cùng, cũng không được làm khó hay có lời vô lễ.

- Dạ.

Vị gia chủ hiện tại của Lộc Gia ngoan ngoãn vâng lời, quay ra trước sự ngạc nhiên của khách nhân có mặt.

Giỡn a. Lộc Nhĩ Khang chỉ là một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu của Lộc gia. Thế nhưng sư phụ của hắn lại để cho gia chủ là Lộc Bá Nhân đích thân đi mời, điều này đủ để chứng minh, vị Trần công tử này có địa vị quan trọng đến cỡ nào.

Tuy nhiên, hơn một khắc sau, khi Trần Trường An chính thức xuất hiện trước mặt mọi người thì đám khách nhân tại sảnh đường mới thêm phần ngạc nhiên, ngoài sức tưởng tượng. Bộ trường bào màu xanh nhạt càng làm nổi bật mái tóc bạch kim và đôi tai nhọn, không phải của nhân loại bình thường. Đôi mắt tím sẫm, trong veo và thẩm sâu như bảo thạch, ngũ quan tinh mỹ đủ khiến cho người được xưng là mỹ nhân cũng phải ghen tỵ, ước ao.

Từ bao giờ mà một á nhân cũng có thể lợi hại và được trọng vọng đến mức độ này.

Hơn nữa, nhìn phong thái ung dung, hững hờ của hắn, đám người Tiêu Ương càng thêm suy xét, không dám vội vã võ đoán, lại càng không để ra nửa điểm khinh nhờn vì khác tộc với Trần Trường An.

Đi sau lưng hắn là hai người Lạc Vô Trần và Lãnh Đại Gia. Một người trường bào đen tuyền, mặt nạ bạch ngọc lấp lánh ngân quang. Người còn lại áo trắng tựa mây, phong thái xuất trần, tuấn nhan nghiêm nghị.

Cả ba đồng thời xuất hiện. Dẫn đến một hồi oanh động nho nhỏ trong lòng của Tiêu Ương lẫn hai nhân chứng Cát – Ngọc tại đại sảnh. Bởi lẻ, trên người của đám Trần Trường An, không hề nhận ra dấu hiệu nào cho thấy họ là cựu nhân tại địa ngục Thâm Uyên.

Nhưng mà Tiêu Mộng Nhi sau khi nhìn thấy ban am tử vừa đến, một bộ dáng háo sắc đã không thể kìm chế từ bên trong. So với bọn họ, tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch Lộc Nhĩ Khang nào có đáng chi. Nếu như có thể thu được một người trong ba vị ấy vào hậu cung. Xem như giờ đến cuối đời, ả không cần bất cứ ai cũng được.

Vì Lãnh Nguyệt mang mặt nạ, Tiêu Mộng Nhi không đoán được nhan sắc thật sự của hắn tốt tới độ nào. Nhưng mà so với hai người còn lại là Trần Trường An và Lạc Vô Trần thì Trần Trường An nhìn thấy thích mắt hơn. Dù cả hai đều có vẻ đạm mạc, cách xa. Nhưng Lạc Vô Trần có thể mang đến cho người đối diện cảm giác lạnh lẽo, cô đơn. Mà Trần Trường An lại khiến họ thấy được cả một mùa đông giá rét.

Khí chất. Cái này mới đúng là khí chất nha. Người với người không chỉ dựa vào ngoại hình mà còn phải dựa vào khí chất để phân biệt hơn thua. Cho dù bộ dáng có tốt tới đâu, nhưng nếu khí chất không ra gì thì cũng như bình hoa trông đẹp nhưng hoàn toàn vô dụng. 

Trong lúc Tiêu Mộng Nhi đang rối rấm, nghĩ cách làm thế nào để đánh chủ ý lên người Trần Trường An thì bất ngờ, giọng nói Tiêu Trường Thịch vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả những người đang có mặt.

- Thì ra là các ngươi.

- Ngươi cũng quen ba vị công tử đây?

Nghe thấy lời nói lạ kỳ phát ra từ miệng của đại trưởng lão Tiêu Gia. Tiêu Ương hơi hơi nâng mắt lên. Giọng nói lạnh lùng khiến Tiêu Trường Thịch vô cùng sợ hãi.

Hắn khom người, bước một bước lên trên. Đứng trước mặt Tiêu lão nhân, cung kính đáp:

- Bẩm tổ gia gia. Nếu ta đoán không lầm, ba vị đây chính là những người mà mấy hôm nay toàn bộ Tiêu Gia trên dưới ra quân, tìm kiếm trên toàn bộ Ngọc Thành. Thậm chí, cả những tòa thành lân cận.

- Hả? Chuyện này lại là thế nào? Không lẽ giữa các ngươi và ba vị ấy có hiểu lầm gì? Nếu không cũng không thể điều động nhân lực rầm rộ đến vậy.

- Dạ, họ là những người đã phế đi nhị công tử Tiêu Phi.

Oanh. 

Tiêu Ương và Tiêu Mộng Nhi vừa nghe được lý do, lập tức cả hai có cảm giác như ngũ oanh lôi đỉnh. Nghiệt duyên mà. Đắc tội cao nhân bậc này, hắn bị phế là đáng rồi. Không cần dùng tới đầu, chỉ cần dùng đầu gối để suy nghĩ, chắc chắn nguyên nhân là do tên heo mập chết tiệt này đặt chủ ý lên đầu người ta rồi.

Càng nghĩ, Tiêu Ương càng đen mặt. Đức hạnh đám chắt chít của hắn thật đúng là tệ hại. Không thể để bộ mặt già nua của lão vào đâu được mà.

- Các vị công tử, là ta không biết dạy dỗ con cháu, để bọn chúng xúc phạm đến mọi người. Ta ở đây xin trịnh trọng xin lỗi, mong ba vị bỏ qua cho.

Trần Trường An thật ra ngay từ đầu đã cùng với hai vị đại ca có mặt ở gần đây. Chứng kiến từ đầu đến cuối trận đấu nội lực của hai vị lão nhân, cũng đồng thời nghe được rành rẽ đầu đuôi mọi chuyện. Nhìn thấy Tiêu Ương đã khép nép, hạ mình xin lỗi, không có lý do gì để hắn tiếp tục làm khó. Dù sao thì bài học hôm nay cũng đã giáo huấn sâu sắc cho toàn bộ Tiêu gia.

- Tiêu lão tiền bối chớ đa lễ. Chuyện đã qua, ta cũng chẳng để trong lòng. Không biết hôm nay các vị tìm ta có chuyện gì? – Giọng nói của Trần Trường An tuy ôn hòa, nhưng mà nghe thật kỹ thì thấy lời lẽ chẳng có chút độ ấm nào. Bởi vốn dĩ con người hắn trước giờ đã vậy.

- Nghe nói Trần công tử có thể hóa giải được tâm ma, còn có thể khiến cho tu vi không bị suy giảm. Chúng ta thật hâm mộ vô cùng. Không biết Trần công tử có thể rủ lòng, cứu giúp gia gia của ta cũng vì nguyên do này mà nhiều năm nay luôn bị hành hạ, đọa đày, sống còn khổ hơn cả chết.

Người lên tiếng là Ngọc Vũ Lâu. Hắn dùng thái độ hết sức chân thành để đối đãi, khiến đám người Trần Trường An không thể ghét bỏ. Ngược lại, còn cảm thấy hắn làm người khôn khéo, hèn gì mà ngồi vững ở cái ghế gia chủ, còn đương nhiệm luôn chức vụ thành chủ tại nơi đây.

- Thật ra, nếu nói tới cứu giúp mọi người, hóa giải tâm ma, ta không dám tự nhận mình toàn bộ công lao đều gom lại. Ít nhất, phải có hai người có võ công, nội lực vô cùng thâm hậu hỗ trợ, ta mới có thể thực hiện thành công.

Trước sự trông đợi của những người xung quanh. Trần Trường An khiêm tốn mở lời. Hắn dĩ nhiên sẽ không nói ra vai trò của Lãnh Nguyệt cùng Lạc sư huynh. Muốn cứu thì tự họ cứu thôi. Tiết kiệm một phần nội lực là thêm một phần an toàn mà.

- Chuyện đó, chúng ta sẽ sắp xếp tộc nhân, xin ngài cứ yên tâm. Nhưng không biết, phải có yêu cầu gì thì ngài mới đồng ý cứu chữa cho gia gia của ta.

- Không cần. Nếu như mọi người có ý muốn đền đáp, đợi đến khi người đã giải cứu xong xuôi, xin nhờ các vị gia chủ ra sức, hỗ trợ ta tìm kiếm tung tích của một người tại địa ngục Thâm Uyên là được.

Nghe Trần Trường An nói như thế, tất cả mọi người đều nhẹ nhỏm thở ra. Xem ra, vị thần y này cũng không quá khó hầu hạ như những vị đan sư hay dược sư tại vùng đất địa ngục này.

.............................................................

PS: các bạn thân mến. Tác giả lại tặng các bạn một bài thơ. Đây là một trong những sáng tác của ta. Rất mong muốn cùng mọi người chia sẽ.

Dạo này tác giả rất bận. Bản thân lại bị bệnh, chắc chắn văn chương không trôi chảy bằng mọi khi. Thêm nữa, phụ thân ta ốm nặng, không có nhiều thời gian để chăm chút cho tác phẩm. Nếu có chỗ nào đánh sai chính tả… nhờ mọi người chỉ giúp, ta sẽ sửa chữa nhanh chóng ngay khi có thời gian.

Đa tạ!

NGUYỆN CẦU CHIỀU MƯA

Chờ ai gác vắng lầu chuông

Giáo đường chiều nhớ lòng buồn mênh mang

Hạt mưa ướt đẫm không gian

Nhạt nhòa áo trắng, miên man kinh cầu.

Chúa ơi! Đừng để mưa lâu

Đừng cho trời đất giăng sầu cùng con

Đừng cho mộng ước héo hon

Đừng cho người ấy xa con một ngày.

Chúa ơi! Con muốn được say

Đắm chìm tình ái, ngất ngây cõi hồn

Trò đời bạc bẽo giấu chôn

Quên đi nhân thế tâm ngôn lọc lừa.

Chúa ơi! Tội lớn con thưa

Con chưa ngoan đạo, chẳng chừa đường si

Đăng trình muôn nẻo con đi

Mấy ai hiểu thấu, ích chi giải bày.

Thân con như cánh vạc bay

Bão giông đã lắm, đắng cay cũng nhiều

Môi cười rạng rỡ bao nhiêu

Lòng con thật đúng trăm chiều xót xa.

Chúa ơi! Chúa có nghe qua

Chúa mang người ấy làm quà cho con

Kiếp ni, kiếp nữa đâu còn

Bây giờ đôi dạ sắt son đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.