Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 135: Kéo tới cửa




Tiêu Mộng Nhi nhìn thấy thái độ tên gác cửa của Lộc gia thì cảm giác như phát điên lên. Ả ta không ngờ được. Một gia tộc bé xíu thế này, ngay cả một kẻ đê hèn, thấp kém như hắn cũng không đặt ả vào trong mắt. Tiêu gia từ lúc nào đã suy sụp đến độ này? Hay phải nói, Lộc Gia từ lúc nào đã đổi thay, to gan đến thế này.

Tên gác cửa vừa chạy vừa la, đã kinh động đến toàn bộ trên dưới Lộc Gia. Một lát sau, hắn lủi thủi quay ra, đứng trước mặt Tiêu Mộng Nhi, cung kính nói:

- Tiêu cô nương, Gia chủ có lời mời.

Tiêu Mộng Nhi nghe nhắc đến hai từ Gia chủ, bất giác nhíu nhíu cặp mày. Gia chủ hiện tại của Lộc gia chính là gia gia của Lộc Nhĩ Khang – Lộc Bá Nhân. Nhưng mà không phải Lộc Bá Nhân lúc này cũng đang bị tâm ma quấy phá, không còn tỉnh táo hay sao?

- Ngươi nói gia chủ của Lộc gia? Xin hỏi vị nào?

- Dĩ nhiên là Lộc Bá Nhân lão gia. Lộc Gia chúng ta trước giờ vẫn do Lão gia làm chủ. Cô nương có ý kiến gì sao?

Nhìn thấy sự hoài nghi dâng lên trong mắt của Tiêu Mộng Nhi. Tên gác cửa thoáng qua một nét đắc ý khó dấu.

Tiêu Mộng Nhi dằn xuống những bất an đang trỗi dậy trong lòng. Theo chân tên gia nhân của Lộc gia vào trong. Đám người đi cùng ả cũng tính đi theo. Nhưng mà chân chưa bước được mấy bước đã bị nhóm hộ vệ Lộc Gia cản lại:

- Tiêu cô nương, Gia chủ chỉ mời mình cô. Những người còn lại vui lòng đợi ở bên ngoài. Lộc Gia chúng tôi sẽ không ức hiếp một nữ nhi thân cô thế cô. Hơn nữa, lẽ nào cô không tự tin vào bản thân mình?

Tiêu Mộng Nhi nghe được mấy lời này càng thêm tức giận vô cùng. Nhưng mà chuyện đã đến mức này, cũng không thể nào cứ mang người ồ ạt xông vô. Ả quay lại nhìn đám tôi tớ đi theo mình. Gằn giọng nói:

- Các ngươi đợi ở ngoài. Nếu quá một canh giờ mà ta chưa ra, tự biết phải làm thế nào rồi đấy.

Nói rồi, Tiêu Mộng Nhi dứt khoác quay người đi theo mấy người Lộc Gia. Để lại sau lưng đám nam tử cùng theo đồng thanh vâng dạ.

Đây là lần đầu tiên mà Tiêu Mộng Nhi đến Lộc Gia. Nơi này đúng là quá rách nát, tồi tàn, còn thua xa một góc nhỏ trong Tiêu Gia xa hoa, rực rỡ. Đúng là càng nhìn càng thấy chênh lệnh, tựa như đất và trời.

Tiêu Mộng Nhi đi một hồi, đã đến đại sảnh chính của Lộc Gia. Vừa bước qua cửa đại môn, đã thấy Lộc Nhĩ Khang một thân áo xanh, đứng cung kính cúi đầu. Trên chiếc ghế giữa là Lộc Bá Nhân ngồi nghiêm trang, phát ra khí thế ngút trời. Haiz. Xem ra, vị này đã hoàn toàn giải trừ được tâm ma trên người. Lộc gia lại có cơ hội xoay người rồi a.

- Tiểu nữ Tiêu Mộng Nhi, bái kiến Lộc Tiền Bối.

- Thì ra là Tiêu nha đầu. Nghe danh đã lâu. Đúng là không sai a.

Ha ha ha. Lão ta chỉ nói là không sai. Nhưng thế nào không sai? Chỉ có lão mới biết a. Nhưng mà dù khó chịu thế nào, Tiêu đại tiểu thư cũng không dám vênh mặt lên mà cứ phải khiêm tốn thu người. Giọng nói nhẹ nhàng, khiến người nghe tròn mắt kinh ngạc.

- Lộc lão gia chủ. Tiểu Nữ hôm nay đến đây là để đón người. Lộc Nhĩ Khang đã đồng ý trở thành phu quân của tiểu nữ, đến ở rễ Tiêu Gia. Thế nhưng hôm nay đúng hẹn lại trễ nãi không đi. Tiểu nữ đành phải đích thân tới đón.

- Hử? Lộc Nhĩ Khang, chuyện cô nương này nói có thật không?

Lộc Bá Nhân vờ vĩnh liếc mắt nhìn tôn tử một bộ mặt vô tội đứng trước mặt mình.

- Bẩm gia gia. Không phải là sự thật.

Tiêu Mộng Nhi nghe hắn nói thế thì không thể nào kìm chế được. Quay sang nhìn tiểu công tử Lộc Gia, cặp mắt trợn lên đầy dữ tợn.

- Lộc Nhĩ Khang, ngươi đừng có nói lời giờ ở đây lật lọng. Ngươi nghĩ rằng chuyện này không ai biết hay sao? Thử bắt lấy bất cứ ai tại Ngọc Thành hỏi thử một câu, xem có phải đều ta nói đều là sự thật.

- Tiêu cô nương. Chuyện hôn nhân này là lời mai mối. Lệnh phụ mẫu. Ta nhớ từ trước tới nay chỉ mình cô độc tôn độc diễn. Phụ thân ta hoàn toàn im lặng, không nói lời nào. Hơn nữa. Gia gia ta không đồng ý, ta không thể làm kẻ bất hiếu, cãi lời.

Lộc Nhĩ Khang bình tĩnh đối đáp. Lộc Gia lúc này đã có lão tổ tông và gia gia tọa trấn. Hơn nữa còn sư phụ và các vị sư bá tuyệt thế cao nhân. Thêm vào đó, họ cũng đang chuẩn bị dời đi, đâu có lý do gì để tiếp tục ủy khuất chính bản thân mình.

- Lộc Nhĩ Khang, ngươi tiểu nhân bỉ ổi.

Tiêu đại tiểu thư tức giận mắng người. Lão gia chủ ngồi trên cao khó chịu cau mày, đưa tay lên miệng, tằng hắng nói:

- Tiêu cô nương. Xin chú ý ngôn từ. Mặc dù Tiêu gia hùng mạnh thế nào, nhưng không thể cứ thế cướp người. Thủ đoạn của cô đúng là cao lắm. Uy hiếp tiểu tôn tử của ta không nói, nghe đâu cô còn đe dọa, làm ảnh hưởng đến sinh ý của gia tộc chúng ta. Vấn đề bồi thường thế nào, cần hảo hảo bàn bạc mới được à nha.

- Ha ha ha. Chuyện cười. Lộc Gia thế nào mà cũng xứng đáng để ta bàn chuyện bồi thường. Hi vọng mọi người sẽ không hối hận về hành động ngông cuồng ngày hôm nay. Ta sẽ còn trở lại. Cáo từ.

Tiêu Mộng Nhi giận quá hóa cười. Nói xong, ả quay phắt người, nhanh chóng ra cửa. Thân ảnh đỏ rực thoắt cái như hòa làm một với bầu trời tại địa ngục Thâm Uyên.

………………………………………………………………………………

Tiêu Gia – Ngọc Thành.

Tiêu Mộng Nhi mang theo người ngựa, điên tiết trở lại gia tộc của mình. Ả chạy một mạch đến đại sảnh, gặp phụ thân của mình, lớn tiếng kêu gào. Tiêu Nhất Phong nghe thấy nhức cả đầu, quát lên ngăn lại.

- Đủ rồi. Đường đường là đại tiểu thư của Tiêu Gia mà điên loạn không giống người. Có chuyện gì từ từ nói. Mọi người đều ở nơi này nghe ngươi đây.

- Phụ thân. Lộc Gia quá ngông cuồng, kể cả tên Lộc Nhĩ Khang đó nữa. Dám không để chúng ta vào trong mắt. Họ không để Lộc Nhĩ Khang đến ở rễ gia tộc ta, còn miệt thị nữ nhi, chê trách phụ thân làm chuyện đê hèn, bỉ ổi…

Keng….

Tiêu Nhất Phong vừa nghe vậy, ánh mắt tối sầm. Quăng luôn chung trà đang uống dở xuống đất. Nước trà nóng văng tứ tung.

Đào Thị thương tiếc con gái chịu uất ức thật nhiều, cũng hùa theo, cao giọng mắng nhiếc đám người của Lộc Gia.

Tiêu Phi mặt mày tái mét, đau đến ngồi một bên. Thỉnh thoảng lại hừ hừ, rên lên khe khẽ. Lan Tuyết – phu nhân của hắn thì im lặng cuối đầu. Hiếm lắm mới thấy đại cô nhà mình khóc kể thế này. Đúng là kịch hay, không xem rất uổng.

Tiêu Nhất Phong đang bừng bừng lửa giận, lại thêm đám người nơi này một câu một tiếng chen vào, ác ý không khó nhận ra. Lão gia chủ của Tiêu gia lập tức triệu tập cho hai vị trưởng lão của Tiêu gia là Tiêu Trường Thịnh và Tiêu Bân, dẫn theo năm mươi cao thủ đến Lộc gia đòi lại công đạo.

Đoàn người mang theo sát khí ngút trời. Ào ào kéo đến trước căn tiểu viện rách của Lộc gia. Ngờ đâu, vừa tới nơi, đã thấy hai cánh cửa tiểu viện của Lộc Gia đã mở ra. Ba mươi tên thị vệ quần áo chỉnh tề, xếp thành hai hàng, ôm vũ khí đứng hai bên nghiêm cẩn. Vừa nhìn thấy bọn họ xuất hiện, vị thủ lĩnh thị vệ của Lộc Gia lập tức bước ra. Tư thế hiên ngang, dõng dạc lên tiếng.

- Người tới từ đâu thì mong chóng quay lưng. Đây là Lộc gia, không thể dễ dàng mạo phạm.

- Ha ha ha. Một Lộc gia nho nhỏ mà cũng dám lớn lối tại Ngọc Thành. Mau gọi Lộc Bá Nhân và Lộc Nhĩ Khang ra đây. Nếu không, ta sẽ cho bọn họ xông vào. Lúc đó, tường ngã, người vong là chuyện không tránh khỏi.

Tiêu Nhất Phong phách lối lên tiếng. Hắn tin chắc với thực lực mạnh mẽ của gia tộc mình sẽ khiến cho toàn bộ Ngọc Thành đều khiếp sợ. Huống hồ gì một gia tộc nhỏ xíu trên bờ vực tồn vong.

Nhưng mà, khi Tiêu Nhất Phong vừa dứt lời. Một giọng cười sang sảnh từ sau cánh cửa vọng ra. Lão gia chủ Lộc Bá Nhân dẫn theo nhi tử là Lộc Thế Hùng cùng tôn tử Lộc Nhĩ Khang xuất hiện. Đám thị vệ vừa thấy họ, kính cẩn cúi chào, càng làm khí thế tang lên, có thể sánh ngang cùng đoàn người không mời mà tới.

- Tiêu Nhất Phong, chỉ một thời gian ngắn không gặp mà giọng điệu của ngươi càng lúc càng lớn lối nha. Không biết kính già yêu trẻ, không phải là bé ngoan a.

Vừa xuất hiện, Lộc Bá Nhân đã buông lời châm chọc, làm cho gia chủ Tiêu Gia hắc tuyến một đầu.

- Lộc gia chủ. Chúng ta đều là người trưởng thành, không cần nói chuyện dông dài. Nhưng mà Lộc Gia lại ức hiếp một tiểu cô nương nhỏ bé như Mộng Nhi vì lẽ gì? Chúng ta đến đây là để đòi một câu công đạo a.

- Tiêu Phong tử. Nói chuyện thì nên nói tiếng người. Tiêu Gia các ngươi bị nam sắc làm mụ đầu. Khắp nơi uy hiếp, chèn ép gia tộc ta. Ép hôn ép tới cửa, còn đứng đây đòi công đạo. Nếu muốn nói tới công đạo, thì Tiêu Gia các ngươi nên đền lại tất cả tổn thất cho chúng ta trong giai đoạn này.

- Lộc Bá Nhân. Ta nể ngươi tuổi đã già. Thế nhưng ngươi cứ không biết điều. Vậy thì đừng trách chúng ta tuyệt nghĩa tuyệt tình.

Tiêu Nhất Phong thấy người Lộc Gia cố chấp, không biết thân biết phận của mình thì cũng trở mặt tức thì. Hắn quay sang đám thị vệ của mình, hét lớn lên:

- Người đâu, xông vào, bắt lấy Lộc Nhĩ Khang. Ai ngăn cản thì cứ dung vũ lực giải quyết. Có chuyện gì, Tiêu gia sẽ chịu trách nhiệm. Đi!

Năm mươi tên hộ vệ rút kiếm xông lên. Ba mươi người của Lộc Gia bên đây cũng cầm vũ khí xông ra. Lộc Bá Nhân khinh miệt nở nụ cười, nhìn Tiêu gia chủ khiêu khích.

- Muốn ỷ đông hiếp yếu à. Thủ đoạn bỉ ổi này sao đáng mặt làm người. Có ngon thì bước ra đi, chúng ta đấu tay đôi. Xem ai mới là cao thủ.

- Được. Nếu ngươi đã muốn vậy, ta sẽ sẵn lòng nghênh chiến. Nhưng bộ xương già có mệnh hệ gì, cũng đừng oán hận chúng ta a.

- Nói nhiều. Xông lên.

Nói rồi, cả hai vị gia chủ của hai gia tộc đều đồng loạt xuất kích lao vào nhau. Tiêu Nhất Phong sử dụng một thanh đại đao kích thước rất to, cân nặng không dưới năm trăm cân. Nhìn qua cũng thấy đây không phải một món vũ khí tầm thường, ai cũng sử dụng được.

Lộc Bá Nhân thì dung một thanh kiếm rất lạ kì. Lưỡi kiếm mỏng tựa cánh ve, lại linh hoạt, dẻo mềm như một con linh xà làm lòng người ái ngại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.