Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 120: Trở lại Lữ Gia




Kim Phượng cũng tiến tới gần bên, quan sát tiểu hồ ly thật kỹ.

- Nó bị thương rồi. Hèn gì không sợ uy áp mà ta phát ra.

Hiểu My nghe thế thì tiến tới, bế quả cầu nhỏ lên tay. Đôi mắt tiểu hồ ly long lanh ngấn nước. Cái lưỡi nhỏ xíu vươn ra, liếm liếm lên mặt mỗ nữ nhân, dịu ngoan lấy lòng, làm Hiểu My bị nhột, bật cười khanh khách.

Mỗ nữ giơ cái chân bé xíu của nó lên, nhìn thấy một vết thương sâu đến tận xương. Hỏa hồ nhói đau, phát ra âm thanh chi chi đầy hoảng loạn.

Hiểu My lấy một viên đan dược từ giới chỉ không gian, giao cho nó, giọng nói âu yếm, vỗ về.

- Bé ngoan. Dùng chút thuốc nào. Ăn xong viên đan dược này, sẽ không sao rồi.

Hỏa hồ nằm trong lòng Hiểu My, dùng cả hai chân trước ôm lấy viên đan dược màu xanh. Mặc dù nó không hiểu hết những gì nữ nhân này đang nói, nhưng mà cảm giác ấm áp khi nằm trong lòng mỗ nữ, cộng thêm mùi đan dược ngào ngạt tỏa ra, mang đến một sự thoải mái làm nó vô cùng yêu thích. Cứ thế, đưa lên miệng cắn ăn.

Sau khi ăn hết viên Sinh cơ đan, vết thương trên chân Tiểu hồ ly nhanh chóng phục hồi. Tốc độ nhanh đến nỗi bằng mắt thường cũng nhìn thấy được.

- Muội định nuôi nó à?

- Không phải, muội định giao nó cho Lữ Ngọc Nhi. Muội đã hứa với nàng ta khi còn ở Lữ Gia lần trước. Hơn nữa, lần này đến đại lục Phong Linh, không tiện mang nó theo cùng.

Hiểu My nhìn Kim Phượng giải thích. Quả thật, nếu không phải tình cờ gặp Hỏa hồ nơi này, bản thân cô cũng quên mất lời hứa đối với cô tình địch nhỏ ở Lữ Gia. Mém tí là mang theo áy náy với người ta. Dù sao, người ta cũng gọi cô là Trần tỷ tỷ a…. (Ta tính để dùng từ Đại tẩu để thay, nhưng lại nhớ tới mỗ nữ của chúng ta là một người mắc phải chứng bệnh sợ hôn nhân, nên thay bằng từ Trần tỷ tỷ.)

Nhờ có sự xuất hiện của Hỏa hồ, tâm trạng của Hiểu My nhẹ nhàng hơn chút ít. Sau đó, mọi người leo lên lưng Ưng sư, một đường trở lại Ma Lâm thành. Hiểu My căn dặn các huynh đệ đôi điều, động viên Bùi Mẫn Quân mấy tiếng rồi từ giã với mọi người, bay thẳng về dãy Hằng Sơn.

…………………………………………………………………..

Vài ngày sau.

Bầu trời Bạch Nhật Thành bị một đàn Ưng sư bay ngang phủ kín. Dân chúng ngước nhìn lên, sợ hãi lẫn hâm mộ, không biết nhân vật nào đại giá quang lâm.

Không ngờ, đàn ưng sư lại hạ xuống trước cửa Lữ Gia – Đại thế gia trận pháp có lịch sử mấy ngàn năm. Thật đúng là náo nhiệt vô cùng.

Hiểu My đứng trước cửa đại môn đang rộng mở. Trước mặt cô là tam đại Trưởng Lão và các thành viên nòng cốt của gia tộc.

Sự xuất hiện của đàn ưng sư đã chấn động cả toàn bộ Bạch Nhật Thành, huống chi họ chỉ là một thành viên trong đó. Chỉ có điều, không ngờ trên lưng của đàn yêu thú phi hành lại là Hiểu My, hôn thê của gia chủ cùng Ngạo Thiên Quân của Vô cực kiếm phái. Bên cạnh họ còn có một nữ nhân áo vàng, bộ dáng lãnh ngạo, tuyệt sắc dung nhan và một vị công tử áo đen, mặt mày phổ thông như hộ vệ và một nam tử tóc vàng, tuấn tú, mạnh mẽ nhưng chẳng phải phàm nhân.

Người Lữ Gia không trông thấy gia chủ của mình, tuy trong lòng vô hạn thắc mắc, nhưng Đại trưởng lão là nhân vật thế nào? Ông ta nén lại tất cả tò mò, một bước lên trên, đứng đối diện với Trần Tùng, mặt vui vẻ, ân cần chào hỏi:

- Sáng nay, chim khách kêu trước cửa, quả nhiên là quý khách ghé thăm. Hoan nghênh Ngạo Thiên Quân giá lâm gia tộc.

- Đại trưởng lão, lâu rồi không gặp. Nhìn ông vẫn hồng hào, mạnh khỏe, thật đáng vui mừng a.

- Cũng là nhờ phúc của tổ tiên.

Lữ Nho khiêm tốn đáp lời. Sau đó, quay sang nhìn Hiểu My, gật đầu lên tiếng:

- Trần cô nương tốt. Chư vị bằng hữu tốt.

Vài câu nói xã giao trôi qua. Tiếp theo, Hiểu My và Trần Tùng theo chân đám người đại trưởng lão vào trong. Kim Phượng và Đại Kim, A Thuỷ không cùng vào trong. Họ đứng bên ngoài với đám ưng sư chờ đợi.

Lữ Nho cho mọi người giải tán, chỉ giữ lại Tứ Trưởng Lão Lữ Kiến Nghị cùng ngũ trưởng lão Lữ Nguyên. Lữ Ngọc Nhi cũng được Hiểu My cho gọi cùng đi. Sáu người tập trung trong đại sảnh. Bên ngoài cửa đóng kín, canh gác thâm nghiêm.

Bên trong đại sảnh.

- Trần tỷ tỷ, xin hỏi vì sao không thấy Lữ đại ca cùng tỷ trở về.

Lữ Ngọc Nhi không đợi được, vừa thấy mọi người ngồi xuống đã vội vã mở lời.

Trần Hiểu My áy náy nhìn thiếu nữ trước mặt. Ánh mắt buồn buồn, giọng nói cũng có chút quạnh hiu.

- Ta nợ Lữ Gia một lời xin lỗi. Trong hành trình từ bờ bắc trở lại bờ nam lần này, nhị sư huynh vì bảo vệ ta mà bị trọng thương. Tạm thời sẽ không về được.

Lời Hiểu My vừa nói làm Lữ Ngọc Nhi và ba vị trưởng lão biến sắc. Trên mặt mỗi người đều không dấu được sự hoảng sợ, khẩn trương. Hiểu My nhìn thấy thế, đành đem mọi chuyện xảy ra trong cả hành trình bắc tiến, lần lượt kể lại.

Mỗi tình huống, mỗi hiểm nguy mà đoàn người của gia chủ trải qua, đều khiến cho một người tinh ranh như Lữ Nho cũng phải nhíu mày, thần sắc nặng nề, than thở. Lữ Ngọc Nhi thì hai mắt trợn trừng, miệng mở to nhét một quả trứng cũng vừa.

Sau khi Hiểu My kết thúc câu chuyện của mình. Một không khí im lặng bao trùm phủ lên toàn bộ đại sảnh. Đám Lữ Nho sững sờ, còn chưa tiếp nhận được sự thật về thân thế của Trần Hiểu My cùng Lữ Tuấn từ kiếp trước đến kiếp nay.

Lữ Nguyên là người luôn xem Lữ Tuấn như cháu con, giờ lại biết hắn là một trong thập nhị chiến tướng của Hoan Hỉ thần, trong đầu mông lung một vùng mờ ảo. Còn biểu cảm của Lữ Ngọc Nhi thì hết sức phong phú, khoa trương.

Cuối cùng cũng là Lữ Kiến Nghị trầm tĩnh, ổn định cảm xúc thật nhanh. Hắn nhìn Hiểu My và Ngạo Thiên Quân, đợi hai người cho một lời khẳng định.

Trần Tùng mạnh mẽ gật đầu.

- Tóm lại là hắn tuy có nguy hiểm, nhưng nhất định sẽ không sao. Lần này, chúng ta xuất hành đến Huyền Hải, đón hắn rồi cùng đến đại lục Phong Linh tìm Thất thải quang minh. Ngày trở lại sẽ để mọi người nhìn thấy một Lữ Tuấn mạnh khỏe, bình an. Tới lúc đó, chúng ta cùng nhau đánh thẳng lên Thiên Huyền Vũ.

Tứ trưởng lão nghe vậy, nhẹ nhõm thở phào.

- Trần cô nương, lần này tất cả nhờ cô. Cảm ơn cô đã vì gia chủ của chúng ta, không màng hiểm nguy, đến Phong Linh đại lục.

- Tứ trưởng lão quá lời. Đây là bổn phận ta phải làm. Chỉ mong mọi người an tâm, tại nơi này tranh thủ thời gian, phát triển mạnh mẽ cho gia tộc.

Hiểu My khiêm tốn, chân thành hồi đáp Lữ Kiến Nghị. Sau đó, lấy ra vài giới chỉ không gian, trao đến tay đại trưỡng lão Lữ Nho.

- Đây là tài nguyên mà Nhị sư huynh thu hoạch được tại bờ Bắc. Ta trao lại cho mọi người. Tin tưởng ba vị trưởng lão đây sẽ giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ của gia chủ. Nếu không, dù khi hắn trở lại, nếu thực lực mọi người không đủ mạnh, cũng rất khó có thể tồn tại ở thời điểm 50 năm sau.

Mặt khác, cũng xin mọi người giữ kín chuyện hôm nay. Ta e tay chân Yêu thần vẫn còn tồn tại ở bờ Nam. Chẳng may, tin tức truyền đi lại chuốc phải phiền phức không hay.

- Ta hiểu. Trần cô nương an tâm. Kế tiếp đây, chúng ta sẽ toàn lực phát triển Lữ Gia, không làm gia chủ và cô nương thất vọng.

Đại trưởng lão khẳng định. Hắn rất rõ tầm quan trọng của việc này. Đồng thời, cũng biết phải làm thế nào để ổn định lòng người, không gây ra hoang mang, rối loạn.

Sau đó, Trần Hiểu My nhìn sang vị thiếu nữ đang có mặt, giơ tay ngọc lên quắc quắc, ra hiệu cho Lữ Ngọc Nhi tiến lại gần.

- Ngọc nhi muội muội, ta có quà cho muội.

Lữ Ngọc Nhi nghe vậy, ba bước cũng thành hai, lập tức tiến lên. Mắt to tròn, sáng rỡ nhìn Hiểu My chờ đợi.

Hiểu My tặng cô nàng vài món trang sức xinh đẹp thu được từ lãnh địa của bộ tộc Giao Nhân. Sau đó, vui vẻ nhìn Lữ Ngọc Nhi mân mê vòng ngọc trai màu hồng trên tay, nụ cười tươi như hoa nở.

- Đa tạ Trần tỷ tỷ. Món quà này thật trân quý. Muội nhất định sẽ gìn giữ nó thật tốt, không uổng tỷ một mảnh hảo tâm.

- Ha ha. Không có gì. Muội đến đây, ta còn thứ này, đảm bảo muội trông thấy sẽ còn vui hơn nữa.

- Thứ gì a?

Hiểu My ra vẻ thần bí, sau mới bế Hỏa hồ đỏ rực từ trong lòng, đặt vào tay của Lữ Ngọc Nhi.

- Oa. Đáng yêu quá. Trần tỷ tỷ. Vật nhỏ này tỷ cũng tặng muội à.

Lữ Ngọc Nhi môi mắt cong cong, bộ dạng khả ái đáng yêu, làm Hiểu My cũng phải một phen ghen tỵ. “Tuổi trẻ thật tốt a” - Mỗ nữ gào thét trong lòng.

- Dĩ nhiên rồi. Quả cầu nhỏ này rất có linh tính. Tuy bây giờ chỉ là yêu thú cấp một, nhưng nếu muội chịu khó yêu thương, chăm sóc. Sau này nó sẽ trở thành một thú sủng lợi hại, cùng muội sát cánh kề vai.

Lữ Nguyên nhìn cháu gái vui như thế, lòng cũng an ủi thật nhiều. Ông quay sang nhìn Hiểu My, chân thành cảm tạ.

Họ hàn huyên thêm ít câu. Sau đó ba vị trưởng lão cùng Ngọc Nhi đưa chú cháu Trần Tùng ra cổng lớn, nhìn đàn ưng sư vỗ cánh, khói bụi bốc lên, gió lốc ào ào, lòng lại cảm khái một phen.

Đến khi bóng dáng đám Yêu thú phi hành biến mất hoàn toàn cuối chân trời xa. Bốn người quay vào trong, cùng thảo luận kế sách phát triển gia tộc mình sắp tới.

Đại trưởng lão lúc này mới dám lấy ra mấy cái giới chỉ không gian, liếc mắt nhìn vào trong. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy đã lập tức hết hồn.

Hai cái giới chỉ đầy ấp tinh hạch yêu thú. Toàn bộ đều từ cấp ba, cấp bốn trở lên. Nhưng đa số đều là những viên trong suốt nhiều màu, to bằng quả cà chua. Là tinh hạch của yêu thú cấp 8 đến cấp 9. Nếu đem hết ra ngoài cũng có thể chất đầy đại sảnh, không một khe hở cho không khí lọt vô.

Một giới chỉ khác chứa rất nhiều tinh thạch, bảo khí và dược liệu. Cái còn lại là vàng bạc như núi chất cao.

- Thủ bút này thật lớn quá rồi. Gia chủ và Trần cô nương đúng một phen khổ công sưu tầm. Chúng ta phải thận trọng, trong thời gian này, phát triển vững chắc và tăng cường toàn bộ thực lực của Lữ Gia.

- Phải, phải.

Ba người còn lại phụ họa gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.