Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 116: Quyết định của Tiểu Ưng




Tất cả mọi người nít thở nhìn tràng diện phía trước.

Thiên Vũ sau khi hấp thụ xong tia chớp, cả người tựa như diều đứt dây, văng từ trên cao rơi xuống. Thân ảnh áo tím có chút chật vật, giũ bụi đất trên người đứng dậy. Một luồng chất lỏng tanh nồng từ cuống họng bốc lên.

Nhổ một ngụm máu đen ra ngoài, hắn từng bước chầm chậm tiến lại phía của Hiểu My. Chưa đi được bao xa, cả người lần nữa ngã xuống rồi nhanh chóng rơi vào một vòng tay ấm áp, chớp mũi quấn quanh hơi thở của nữ nhân.

- Thiên Vũ, ngươi thế nào? Đừng làm ta sợ.

Giọng nói lo lắng của Hiểu My vang lên.

- Không sao. Nhưng ta cần thời gian để hấp thu toàn bộ lôi kiếp. E là phải rơi vào trạng thái ngủ say. Vất vả cho nàng.

Thiên Vũ nhìn Hiểu My, đôi mắt màu xanh trong veo như hai viên ngọc phỉ thuý ánh lên những nét dịu dàng. Sau đó, thân thể nó bỗng co rút, chỉ chớp mắt lại biến trở về một quả cầu màu trắng bé bằng bàn tay. Nó vọt một phát, lại đeo tòn ten lên phần áo trước ngực của Hiểu My. Cứ tưởng nó sẽ bám ở đó như ngày xưa. Ngờ đâu, quả cầu trắng lại vạch lớp áo bên ngoài ra chui vô, áp cả người lên hai quả đào tiên mềm mại. Chưa đến vài giây, tiếng ngáy nho nhỏ đã khe khẽ vang lên.

Dân chúng toàn bộ ngác ngơ, không tin vào sự thật diễn ra trước mắt.

- Trâu bò. Hắn dám thừa dịp này để công khai ăn đậu hủ cháu gái (Lão đại) của ta. – Trần Tùng lên tiếng. Các huynh đệ Thần Võ Binh Đoàn cũng cổ động hùa theo.

- Thì ra, muốn đeo đuổi nữ nhân, còn có chiêu như vậy. – Đây là lời cảm khái của Phi Long thái tử.

- Thiên Vũ đại nhân không hổ là thần thú. Ta thật ngưỡng mộ người….

Đám ưng sư và Phong ưng vương ngay tức thì đưa vị trí của Bạch Hổ thú thần sáng ngang cùng siêu cấp thần tượng.

Hiểu My từ đau lòng chuyển sang hoài nghi rồi cuối cùng là đơ cả mặt. Quả đúng với câu: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Tiểu Mao cầu a tiểu mao cầu…

Mọi người bị hành động của Thiên Vũ thu hút chú ý, nên quên mất nhân vật chính trong buổi độ kiếp hôm nay.

Kim Mao sư sau khi nhìn thấy Thiên Vũ bình an thì cũng thở ra một hơi. Lúc này, hắn mới cảm giác toàn thân nhẹ bẫng lên, không còn đau đớn giày xéo, không còn cảm giác như bóng tối và tử thần luôn chờ đợi phía trước, tuỳ ý mọi lúc mọi thời đều có thể kéo đi.

Lúc này, mây đen trên trời hoàn toàn tiêu tán. Bầu trời lại trong xanh, lởn vởn mây trắng nhẹ trôi. Thiên kiếp đã qua. Bất chợt, một vầng bạch quang từ tinh không hạ xuống, bao trùm lấy cơ thể của Kim Mao Sư, phát ra ánh sáng chói lọi, không thể thẳng thừng nhìn.

Một khắc sau, bạch quang tản hết. Từ trong đó xuất hiện thân ảnh một nam nhân. Mái tóc vàng rực dài tận thắt lưng, gương mặt nam tính, góc cạnh. Từng đường nét tuy không tinh tế, hoàn mỹ nhưng hội chung lại cũng là một mỹ nam tử khoẻ mạnh, thu hút nữ nhân. Nổi bật nhất là đôi mắt hẹp dài màu hổ phách dưới đôi mày kiếm, mỗi lúc nhướng lên lại phát ra một phần tà tứ xen lẫn uy nghiêm.

Thế nhưng lúc này, toàn thể mọi người nhìn hắn lại kích động, gào thét thật to. Tiếng chật lưỡi, tiếng cười tà ác vang lên. Hiểu My thì đỏ mặt, dùng tay che mắt quay mặt đi. Kim Phượng có vẻ chững chạc hơn, chỉ giơ tay lên miệng, giả vờ ho khù khụ.

- Đại Kim. Thân hình rất tốt nha.

- Đúng đúng. Không nghĩ tới hắn cũng có tám múi cơ bụng. Dáng này cũng gọi là chuẩn rồi.

- Nhìn tiểu đệ đệ của hắn kìa. Giống tốt, giống tốt. Ha ha ha.

Không biết tên nào đó chật lưỡi thốt lên, những lời nhận xét không có chút thành ý nào cứ nối tiếp nhau. Tình hình càng ngày càng rối ren, vô trật tự.

Kim Mao Sư vừa hoá hình, còn đang vui sướng nên chưa nhận ra khác lạ điều gì. Nhưng nghe được những lời này, cộng thêm thái độ khoa trương của mọi người, hắn mới hồi thần. Nhìn xuống cơ thể trần như nhộng của mình. Mặt cũng đỏ ửng lên.

- A………

- Ha ha ha……

- Mọi người được dịp cười lớn một phen. Sau đó, Ngạo Thiên Quân rất tốt bụng, cho hắn mượn một bộ trường bào màu xanh đậm từ giới chỉ không gian. Đại Kim nhận lấy, mắt long lanh cảm động.

Tiếc thay, tiếc thay. Lần đầu tiên xuất hiện dưới nhân dạng của hắn đã trở thành chuyện phím của kẻ khác trong những lúc trà dư tửu hậu sau này. ha ha ha.

………………………………………………………………………..

Sau khi đoàn người trở lại tổng đàn của Binh Đoàn thần võ. Ai nấy lớn tiếng chúc mừng Đại Kim một hồi rồi cũng giải tán, mỗi người đều trở lại với công việc, nhiệm vụ của bản thân.

Hiểu My trở về phòng của mình ở Đông Viện, nằm xuống giường, tay vuốt ve quả cầu nhỏ trong ngực. Bất giác mỉm cười.

Cô đang nhớ lại những tháng ngày sống cùng tiểu mao cầu nơi sơn cốc. Tuy có vất vả, không được tiện nghi, nhưng đó cũng là thời gian bình dị, đơn giản nhất trong cuộc sống của cô. Khoác áo da, ăn toàn sơn trân, linh quả rồi ảo tưởng về một thế giới hoang dã với ước mơ mang ánh sáng văn minh mà chiếu rọi toàn bộ vùng đất rộng lớn này….

Đúng thật là khùng mà… ha ha ha….

Không lâu sau đó, cửa phòng vang lên tiếng động. Hiểu My nhổm dậy, nhanh nhẹn bước ra.

- Tiểu Ưng, ngươi vì sao lại đến tìm ta?

Hiểu My có chút bất ngờ khi cửa phòng vừa mở đã hiện ra thân ảnh của con ưng sư vẫn một đường cùng cô từ bờ Bắc trở lại.

Ưng Sư tu vi tuy tới cấp 9, nhưng mà thời gian đột phá chưa lâu, mới chỉ có thể dùng bằng ánh mắt để trao đổi thông tin, chứ chưa thể nói chuyện trực tiếp như Kim Mao Sư. Vì thế, đối diện với Hiểu My, nó cố hết sức để tri thông điều mình muốn nói.

Ưng sư quỳ hai chân trước, một bộ dáng phục tùng của kẻ dưới đối với bề trên. Đôi mắt trong ngần của nó đầy chờ mong, hi vọng.

Hiểu My cẩn trọng đánh giá biểu hiện của con yêu thú trước mặt. Sau một hồi trầm ngâm, cô nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tiểu Ưng, ngươi cũng muốn độ kiếp, hoá hình như Đại Kim?

Ưng Sư gật đầu. Cái mõm chim phát ra thanh âm the thé. Cố gắng nghe kỹ thì nó đang gọi: Chủ nhân.

- Tiểu Ưng. Nếu ngươi đồng ý nhận ta là chủ nhân, ta cũng nên nói rõ ràng sau trước. Trên đời này, thứ duy nhất ta không chấp nhận được là sự phản bội. Ngược lại, nếu như người khác nguyện trung thành, đối xử tốt với ta, ta nhất định báo đáp bằng cả sự chân thành. Cơ hội của Kim Mao Sư là hắn xứng đáng nhận được.

Ngoài ra, bản thân Đại Kim tu vi cũng tốt, thời gian vừa đúng. Ta chỉ giúp quá trình này thúc đẩy nhanh hơn.

Nhưng với ngươi, tuy cũng đột phá cấp 9, nhưng căn cơ vẫn trong quá trình từ từ bồi dưỡng. Nếu bây giờ, dù ngươi nguyện ý đi theo ta, ta cũng không thể lập tức cho ngươi hoá hình độ kiếp. Nếu không, chả khác nào giết chết ngươi.

Mặc dù giọng nói của Hiểu My rất nhẹ nhàng, song, khi vào tai của Ưng Sư lại vô cùng oanh động. Nó biết đây là lời thật lòng, phát ra từ chân tâm của mỗ nữ nhân, vừa thể hiện lập trường của cá nhân, vừa là biểu thị sự quan tâm dành cho nó.

Ưng sư sao không hiểu được quá trình độ kiếp nguy hiểm đến độ nào. Nó tận mắt chứng kiến Kim Mao Sư độ kiếp. Mặc dù không phải yêu thú nào cũng trải qua Tử Kiếp diệt hồn lôi, nhưng chỉ 32 tia lôi điện thông thường cũng đủ diệt sát yêu thú nếu không có ngoại lực phụ trợ.

Kim Mao Sư dùng sự trung thành, tận tâm của mình đổi lấy sự tín nhiệm của chủ nhân. Vì thế, nó có được đầy đủ thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Chỉ bằng phần linh quả, đan dược và pháp bảo hôm nay sử dụng, không phải con yêu thú cấp 9 nào cũng có thể vượt qua.

Phải biết, tại đại lục Huyền Thiên, số lượng yêu thú cấp 9 rất đông. Nhưng mà số yêu thú có thể dùng nhân dạng để một đường tiếp tục tu luyện, sinh hoạt lại chẳng bao nhiêu. Bởi đa phần, bọn chúng lựa chọn không độ kiếp để tránh hiểm nguy. Một số khác thì bỏ mạng dưới thiên kiếp, vạn kiếp không siêu sinh. Chỉ một số ít thực lực cao siêu, mới may mắn vượt qua được.

Ưng Sư cân nhắc thật nhiều, nó đang cố gắng ghi nhớ từng lời của Hiểu My truyền lại. Sau đó, lần nữa cúi đầu, cố gắng kêu hai tiếng “Chủ nhân”.

Hiểu My thấy nó quyết tâm, kiên định như thế cũng có chút đáng yêu. Thái độ có chút tốt hơn, tựa tiếu phi tiếu nhìn nó, lên tiếng dò hỏi:

- Đồng hành cùng ta thì luôn phải đối mặt với hiểm nguy? Có thể mất mạng bất cứ lúc nào? Không sợ sao?

- Không sợ. - Tiểu Ưng cố gắng thật lớn mới có thể nói lên hai từ này.

- Vậy thì tốt. Giờ thì ngươi có thể tìm đồng bọn của mình đi. Ta sẽ thảo luận chuyện này với Kim Phượng tỷ. Sau đó, sẽ báo lại tin tức cho ngươi.

Ưng sư nghe vậy, vui vẻ chạy ra ngoài. Nó còn phải báo tin mừng này cho đồng loại. Chắc chắc, bọn chúng sẽ kinh ngạc đến rụng lông. Ha ha ha…..

…………………………………………………………………………

Thời gian cứ thế qua nhanh. Lúc Hiểu My đem chuyện của ưng sư nói với đám người của Kim Phượng và Trường An, cũng đã hai canh giờ sau đó.

Kim Phượng tỏ vẻ không hề gì. Một đường trở lại bờ nam này, cô thấy Tiểu Ưng cũng không tệ. Nếu được Hiểu My thu nhận, bồi dưỡng cho nó chỉ là chuyện tất nhiên.

Trường An thì luôn vô điều kiện ủng hộ tỷ tỷ của hắn. Vị thầy thuốc này còn hứa sẽ luyện thêm nhiều đan dược để trợ giúp Tiểu Ưng. Hơn nữa, có thêm một hộ vệ bên cạnh Hiểu My, xem như có thêm một phần bình an bảo đảm.

Dĩ nhiên, sau hôm đó, cuộc đời Tiểu Ưng hoàn toàn sang một trang khác. Nó luôn bị đám người trong Binh Đoàn Thần Võ và đám thần thú, hộ vệ của Hiểu My, kể cả tên Đại Kim chết tiệt mang ra thao luyện. Trên miệng bọn họ luôn treo một câu nói vô cùng chí lý: Chiến đấu là con đường nhanh nhất để tăng cường thực lực, tu vi. Điều này làm cho Tiểu Ưng dở khóc dở cười, khổ không sao tả nổi.

Tất nhiên, chuyện này là nói sau. Bởi vấn đề lớn nhất lúc này, đó là việc tìm kiếm cổng vào của Địa ngục Thâm Uyên để cứu Thất Vỹ thiên hồ cùng với việc đến Phong Linh đại lục để cứu mạng nhị sư huynh Lữ Tuấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.