Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều

Chương 15: Tên Nhóc Này Đổi Tính Rồi À? (1)




Nhưng ở nơi như quân đội nhất định phải cường hóa loại ý thức đoàn đội này, điều này rất có ích đối với tương lai lúc bọn họ làm nhiệm vụ cần có sự tin tưởng và hòa hợp.

Dù sao ở trong nhiệm vụ, một người hành động đơn độc năng lực hành vi luôn luôn có hạn, mà cái giá phải trả cũng sẽ cực kì thê thảm.

Cho nên bây giờ tạm thời không công bằng, vì sao cũng đều là tương lai của bọn họ thôi.

Sau khi Tần Man nói xong câu đó liền trực tiếp chạy về phía trước, cũng không để ý rốt cuộc Trần Quần có nghe hiểu lời của mình hay không. 

Một đoàn người chạy nửa tiếng trên sân huấn luyện.

Tần Man liền cảm nhận được cái gì gọi là cơ thể vàng ngọc thật sự.

Ngay cả một vòng cũng chưa chạy xong, cổ họng tràn ngập vị máu tanh, tay chân như nhũn ra, mắt nổi đom đóm, trong thoáng chốc khiến cô giống như quay về khi còn nhỏ, khi đó cha của cô đã dẫn cô chạy bộ ở sân sau trong sáng sớm mùa đông giá rét.

Tuyết lớn đầy trời, cha dẫn cô liên tục chạy, một mực chạy, người cô vừa lạnh vừa đói ngã xuống đất, trong cổ họng cũng tràn ngập mùi máu tươi, chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng cha sẽ chỉ nghiêm nghị đứng ở nơi đó bắt cô tự mình đứng lên.

Bất kể cô tủi thân gào khóc ra sao, thứ đạt được cuối cùng chỉ là trừng phạt tăng thêm, mà không phải cha dỗ dành và cổ vũ.

Cứ như vậy chạy từ năm này qua năm khác, mãi đến khi đưa cô vào trường quân đội, sau đó đi vào quân đội, cuối cùng... Rời khỏi quân đội, đoạn tuyệt quan hệ cha con.

"Này! Sao lại ngây ra đó, tranh thủ thời gian chạy đi, nếu cậu còn không chạy đạt, huấn luyện viên chắc chắn sẽ không tha cho cậu đâu." Ngô Hành thấy tốc độ của cô càng ngày càng chậm, tiếp tục bổ sung một câu: “Lần này cậu cũng đừng khóc nữa! Một thằng còn trai mà khóc hu hu như con gái, mất mặt hay không."

Lúc này ngay cả Trần Quần cũng gật đầu: “Đúng vậy a, Tần Man lần này cậu tuyệt đối đừng khóc, quê hương của tôi chỉ có búp bê sữa mới khóc nhè."

"Cậu còn muốn sai càng thêm sai, lửa cháy đổ thêm dầu, thần tiên cũng không cứu được cậu đâu." lúc này Lưu Văn Viễn cũng thích hợp nhắc nhở một câu.

Tần Man biết bọn họ nói chính là chuyện lần trước bị huấn luyện viên đạp một phát, mặc dù cô rất muốn bày tỏ đó không phải mình, nhưng cũng chỉ có thể giấu câu nói này ở trong lòng, tiếp theo lạnh lùng vứt xuống một câu: “Là lỗi của các cậu, không phải tôi." 

Lập tức liền tăng nhanh tốc độ chạy tới trước mặt.

Ngô Hành bị bỏ lại đằng sau nghe xong, tức giận nói: “Tên nhóc này đúng là không hiểu lòng tốt! Nếu không phải vì cậu ta, chúng ta có thể như này sao!"

Trần Quần biết tính tình con người Ngô Hành ngay thẳng, thật sự sợ anh ta xông lên đánh người, vội vàng khuyên: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, thật ra tôi cảm thấy cậu ấy nói cũng không sai, chuyện này hoàn toàn chính xác không liên quan gì đến cậu ấy." 

"Sao lại không liên quan! Nếu không phải cậu ta dọn dẹp nhiều lần đều thất bại, liên lụy chúng ta đễn nỗi còn bị tân binh chê cười, chúng tôi có thể nghĩ ra ý kiến ngu ngốc này sao." trong lời nói của Ngô Hành hiển nhiên tức giận sau khi chịu bao tủi thân.

"Được rồi được rồi, cố nhịn ba tháng đi, coi như rèn luyện thân thể." lúc này Lưu Văn Viễn chạy phí sức, thực sự lười đi so đo những chuyện này, cũng liền khuyên vài câu.

Thế là, ba người cứ như vậy cúi thấp đầu im lặng chạy bộ suốt quãng đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.