Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Chương 53: 53: Ảnh Vệ Công Vị Quất Ngọt 11




Editor: Minori.

Chấn động ở Yến Địa kéo dài hàng ngàn dặm, cả đất nước chìm trong hoảng sợ.

Sau 3 ngày, cơn thịnh nộ của địa long cuối cùng cũng lắng xuống, nhưng đồng thời tin đồn cũng nổi lên khắp nơi.

Không ai dám khinh thường lời cảnh báo từ trời giáng xuống, rốt cuộc vì sao thần linh lại nổi giận?

Những người có học thức bị uy quyền của hoàng gia áp bức nên không dám huênh hoang thảo luận, nhưng các bá tánh thì khác —— Bọn họ ngu dốt nhưng cũng bộc trực hơn, so với hoàng đế xa tận chân trời, bọn họ càng sợ hãi thần linh huyền ảo mơ hồ.

Sôi nổi suy đoán về việc hoàng đế rốt cuộc làm thế nào lại chọc giận trời cao, vì là một bậc quân vương bất nhân hay là có hành vi của kẻ gian quấy phá nhằm hãm hại người yêu nước.

Có phải cơn thịnh nộ của thần linh vẫn chưa lắng xuống, tiếp theo sẽ giáng xuống đầu mình hay không?

Hoàng đế không thể chặn miệng mọi ngươi lâu dài, cũng không muốn lấp kín lỗ tai của mình, hơn nữa ông cũng biết bịt miệng dân còn nguy hiểm hơn chặn nước sông*.

Cho dù trong lòng bất đắc dĩ, nhưng sau khi trận động đất kết thúc, ông vẫn lập tức dẫn đầu văn võ bá quan đến chùa Hộ Quốc lập đàn tế trời, cũng trình bày Tội kỷ chiếu*.

*Nguyên văn: 防民之口甚于防川, nghĩa là cấm tự do ngôn luận, hậu quả sẽ khôn lường.

Nước sông mà bị chặn, một khi bị vỡ hay bung chỗ chặn thì thiệt hại sẽ rất lớn.

* Tội kỷ chiếu (tức là "Chiếu thư tự trách tội mình"): Mỗi khi có thiên tai nhân họa lớn phát sinh, các bậc đế vương đều tự kiểm điểm bản thân, sám hối những lỗi lầm và thất bại của bản thân.

Bản công báo này ông còn cố ý sắp xếp người ngày nào cũng đọc ở khắp các con phố ngõ hẻm, để các bá tánh có thể nghe được, từ đó xoay chuyển lòng dân.

"......! Trẫm luôn trách mình chưa đủ chăm chỉ.

Trong 3 ngày xảy ra thiên tai, trẫm tắm rửa thắp hương trong cung ngày đêm cúng tế để cầu trời cao nhân từ, cầu phúc cho muôn dân, không dám ăn một hạt uống một giọt, chỉ ước mình có thể sống cùng một chỗ với người dân Yến Địa, chịu khổ thay họ.

May mắn có Khâm Thiên Giám cảnh báo, trẫm đã cử Tam hoàng tử dẫn binh đi trước ngăn chặn thiên tai và sơ tán dân chúng kịp thời.

Là trời cao có đức hiếu sinh*, đặc biệt cảnh báo trẫm cứu bá tánh ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Trời cao minh đức, tính mạng của hàng triệu bá tánh Yến Địa đều được ngài bảo vệ.

Tuy nhiên, dù trẫm đã cố gắng hết sức nhưng vẫn có hàng nghìn người chết và bị thương, lòng trẫm vô cùng hối hận.

Nay tế trời xưng tội, hi vọng trời xanh thương sót......"

*Đức Hiếu sinh là có lòng quý trọng sinh mệnh, tránh những hành động gây hại đến sự sống của muôn loài.

Sau khi đọc đến đây, Cẩu Lương không còn muốn đọc tiếp nữa.

"Lão hoàng đế thật thông minh, tấm tắc, ba ngày ba đêm không ăn không uống cầu phúc vì dân, khua chiêng gõ trống tuyên dương như thế, cũng đủ để lừa gạt người."

Cẩu Lương ném công báo sang một bên, cười lạnh một cái.

Chỉ là, dù hoàng đế có trốn tránh trách nhiệm như thế nào, cuối cùng việc này vẫn cần một con dê thế tội để xoa dịu cơn thịnh nộ của trời phạt và ổn định lòng dân.

Mà thân phận và địa vị của người này nhất định không thấp, nhưng không biết ông ta sẽ chọn ai.

Cẩu Lương ngay lập tức nhớ tới cựu thái tử đang bị giam cầm, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu, tiếp đó lại nghĩ tới Lý Ngạn.

Tuy rằng tình hình thảm hoạ ở Yến Địa rất hỗn loạn, nhưng bởi vì các quan phụ mẫu ở các quận huyện có tình trạng thảm hoạ nặng nhất đều được người của Cẩu Lương uy hiếp hoặc khuyên bảo.

Tuy rằng không nhận được lệnh của hoàng đế nhưng vẫn di dời dân chúng đi trước, cho nên thương vong đã giảm đến mức tối thiểu rồi.

Chỉ là tài sản bị thiệt hại nhiều không đếm xuể, các bá tánh đã rời xa quê hương giờ đây khó lòng quay trở về quê cũ, bởi vậy tâm trạng khó tránh khỏi suy sụp, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng gào khóc trong lều của dân tị nạn.

May mắn là lần này triều đình sẵn sàng chi rất nhiều tiền, từng xe bạc và lương thực cứu trợ thiên tai được chuyển đến, còn phái binh đến để hỗ trợ xây dựng lại nhà cửa.

Trong ý chỉ của Võ Đế còn nói rõ, sau thiên tai ruộng đất sẽ được phân chia lại cho bọn họ dựa theo diện tích đất đã được đăng ký tại nha môn, mới khiến những dân tị nạn đang tuyệt vọng có thể lấy lại hi vọng.

An Vương nhân cơ hội này đã thu hút được sự chú ý trước nhóm dân tị nạn, còn đến tận nơi ở của dân tị nạn để an ủi bá tánh, cùng ăn cháo với bọn họ.

Không kiêng nể diễn thuyết khích lệ bọn họ dũng cảm đối mặt với cuộc sống mới, diễn cảnh yêu dân như con vô cùng nhuần nhuyễn.

Danh tiếng này lan đến tận kinh thành, Lý Ngạn tức giận đến mức đập vỡ nghiên mực, nói thẳng với Chung Việt: Tuyệt đối không thể để Lý Mục sống sót trở về kinh! Nếu không trong kinh thành sẽ không còn chỗ cho bổn cung trên triều đình.

Hiện tại, sát thủ hắn phái đi đã trên đường chạy đến Yến Địa.

Nghĩ tới điều này, Cẩu Lương dặn dò: "Chung Thuyên, người của ngươi chú ý cẩn thận một chút, đừng để An Vương chết."

"Rõ, thưa chủ nhân."

"Nhưng mà, giữ lại mạng của hắn còn có ích, những người khác thì không ngại......" Cậu nở một nụ cười ác ý, "Ngươi hãy kề tai lại đây."

Chung Thuyên ngồi xổm xuống, Cẩu Lương dựa vào tai hắn dặn dò, sau đó Chung Thuyên nhận lệnh rời đi.

Sau khi hắn sắp xếp ổn thoả theo lời của Cẩu Lương, đang muốn về thư phòng báo cáo lại bị Uông Ly đúng lúc ngăn cản.

Hôm nay Uông Ly ăn mặc rất cẩn thận, trang điểm xinh đẹp, quần áo lộng lẫy, thắt chặt đai lưng để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, quấn ngực màu hồng cánh sen thêu hoa mẫu đơn đỏ sẫm rất bắt mắt —— Nhìn Uông Ly ưỡn ngực cười dịu dàng đi về phía điểm mù lớn, Cẩu Lương hừ lạnh: Chỉ sợ người khác không nhìn thấy cô ta đang phát tình, ngược lại muốn nhìn Chung Thuyên đối phó thế nào!

"Ly Nhi gặp qua ân công."

Uông Ly cúi người như liễu nghiêng trước gió*, bày ra nụ cười tự cho là đẹp nhất, ngẩng đầu lên —— Chung Thuyên đã lướt qua cô một bước rồi bỏ đi thẳng thừng.

*Liễu nghiêng trước gió (弱柳扶风): xuất từ Hồng Lâu Mộng, ý như cành liễu đung đưa trong gió khiến lòng người thương tiếc.

Nụ cười của Uông Ly lập tức tắt ngúm, mặt đỏ tai hồng hai mắt ngấn lệ, nhưng vẫn kìm lại sự nóng nảy của bản thân, đuổi theo gọi lớn: "Ân công xin dừng bước!"

Chung Thuyên ngừng lại, trên mặt Uông Ly vui vẻ, nhưng lại nghe hắn lạnh lùng nói: "Ân công của Uông tiểu thư cũng không có ở đây, đừng gọi nhầm người."

Uông Ly gấp giọng nói: "Ân công đừng tự coi nhẹ mình như thế.

Ân tình mà tiên sinh ra tay cứu viện, Ly Nhi ghi nhớ trong lòng, nhưng ngày ấy nếu không có ân công ngài che ở trước mặt Ly Nhi, chỉ sợ Ly Nhi sớm đã đầu mình hai nơi.

Ân huệ lớn như thế Ly Nhi ——"

Chung Thuyên: "Nhận lệnh làm việc không đáng nhắc đến.

Ngày đó, cho dù là cứu mạng hay lấy mạng các vị, chỉ cần là mệnh lệnh của chủ nhân, ta cũng sẽ làm theo ý của ngài ấy.

Uông tiểu thư, trên biển lộng gió, tốt hơn hết là không nên tuỳ ý đi lại, nếu rơi xuống nước, người trên thuyền không có mệnh lệnh của chủ nhân sẽ không có ai cứu ngài đâu."

"Ân công xin hãy chờ một chút! Tiểu nữ không có ý gì khác, chỉ là muốn biết tên của ân công, cũng như sau này cầu phúc cho ân công trước Phật để báo đáp ơn cứu mạng......"

Không đợi cô ta nói hết câu, Chung Thuyên đã rời đi không thấy bóng dáng đâu, cô cắn môi dậm chân nói, "Đồ đầu đất, ngươi có biết ta......", không biết vì sao mặt cô đỏ lên, vén váy chạy về phòng.

Cẩu Lương thấy hết thảy:......!Cô nương này rốt cuộc ảo tưởng cái gì vậy?

Chung Thuyên cũng không để tâm đến tiết mục xen giữa này, sau khi báo cáo như thường lệ, Cẩu Lương lại bảo hắn kề tai lại đây dặn dò một số chuyện tuyệt mật, nhưng chưa kịp nói gì cậu đã nhíu mày: "Lùi lại 3 bước, cách ta xa một chút."

Chung Thuyên không rõ tại sao, thấy trong mắt cậu lộ ra vẻ chán ghét, băn khoăn sợ hãi lùi lại 3 bước, có chút bất an hỏi: "Chủ nhân, tại sao vậy?"

Cẩu Lương cười lạnh một tiếng, "Ngươi thật đúng là có diễm phúc lớn, cả người toàn mùi son phấn này từ đâu mà có —— Đúng rồi, trên thuyền này cũng chỉ có một vị cô nương xinh đẹp, ta thấy dáng vẻ của cô ta quả thực vô cùng coi trọng ngươi vị ân nhân cứu mạng này, trái lại ta đã trì mối nhân duyên tốt của ngươi......"

Chung Thuyên bất chấp mạo phạm, vội ngắt lời cậu, gấp giọng nói: "Chủ nhân, ngài hiểu lầm rồi! Hôm nay thuộc hạ ngẫu nhiên gặp được Uông tiểu thư, chỉ nói hai câu, cũng không có chuyện gì khác."

"Ồ," Cẩu Lương hoàn toàn không tin lời của hắn, "Vậy ngươi hãy nói cho ta nghe chính xác những gì mà ngươi đã nói với cô ta xem."

Chung Thuyên dừng lại một lúc, sau đó nói lại những gì mà mình và Uông Ly đã nói.

Sắc mặt Cẩu Lương càng khó coi hơn.

"Ha ha, hay cho một tiếng ân công! Ta sợ cô ta không có gì báo đáp ân cứu mạng, đã lấy thân báo đáp với ngươi rồi chứ!"

"Thuộc hạ tuyệt đối không có ý này!"

"Tuyệt đối không có ý này? Nếu không phải ngươi làm chuyện thừa thãi, làm sao một tiểu thư khuê các như cô ta lại dám thẳng thắn bày tỏ tình yêu với ngươi như vậy? Nếu không đến quá gần, làm sao trên người của ngươi lại dính mùi son phấn của cô ta khi chỉ nói một vài câu!"

"Thuộc hạ chưa từng ——"

"Đủ rồi! Còn dám nguỵ biện!"

Cẩu Lương giận từ tận đáy lòng, dường như không khống chế được mà đáp chén trà trong tầm tay xuống bên chân hắn.

Đồ sứ vỡ tan tành trên mặt đất, có mảnh vỡ sắc bén cứa qua mặt Chung Thuyên, cơn tức giận của Cẩu Lương ngừng lại trong chốc lát, vừa tức giận vừa hối hận, siết chặt lòng bàn tay để kìm nén cơn tức giận, nói: "Mà thôi, ta mệt rồi, ngươi hãy lui ra đi."

"Chủ nhân ——"

"Ta bảo ngươi cút xuống đi ngươi không nghe thấy sao!"

Thấy hai mắt cậu phiếm hồng, dáng vẻ không thể kìm nén được cơn giận, Chung Thuyên nơi nào chịu đi? Hắn đứng dậy đi về phía Cẩu Lương, sau đó quỳ xuống trước mặt cậu: "Chủ nhân ngài đừng tức giận, thuộc hạ với cô ta thật sự minh bạch, chưa từng qua lại."

Cẩu Lương quay đầu không nghe, Chung Thuyên dưới tình thế cấp bách, vội vàng ngồi dậy nâng mặt cậu nói: "Ngài hãy tin tưởng ta, Chung Thuyên tuyệt không hai lòng với ngài!"

Được bàn tay to của hắn che cả khuôn mặt muốn tránh cũng không thể tránh, Cẩu Lương nghiến chặt răng, đột nhiên bóp lấy cổ họng của Chung Thuyên, lạnh lùng nói: "Ngươi thành thật nói cho ta, ngươi với Uông Ly kia đã thông đồng từ lâu rồi phải không? Cô ta sớm đã bò lên giường của ngươi rồi phải không?!"

"Không phải! Chủ nhân, hôm nay là lần đầu tiên thuộc hạ gặp cô ta trên con thuyền này, nói hai câu rồi chạy về báo cáo.

Chỉ vì mùi son phấn trên người cô ta quá nồng, vì vậy mới nhiễm phải một chút."

Hắn không thể ngửi thấy, nhưng mấy ngày gần đây Cẩu Lương đi theo lão nhân ngửi mùi hương phân biệt thuốc, cho nên mũi cậu rất nhạy bén, Chung Thuyên cũng không nghi ngờ.

Chỉ hận nữ nhân không biết xấu hổ kia, cũng không biết rốt cuộc đã dùng bao nhiêu hương mới có thể khiến hắn chịu tai bay vạ gió này, vô duyên vô cớ khiến chủ nhân tức giận.

Nghĩ đến đây, trong mắt hắn hiện lên sát khí.

"Phải không, ngươi đúng thật là có năng lực, có thể khiến thân thể ngàn vàng không màng đến dáng vẻ rụt rè với ngươi như vậy." Cẩu Lương càng bóp chặt cổ họng của hắn hơn nữa, "Tốt nhất ngươi nên thành thật trả lời ta, ngày đó, ngươi đã làm gì với cô ta để khiến cô ta có cái nhìn khác về ngươi như vậy? Là anh hùng cứu mỹ nhân, hay là đã chạm vào cô ta?"

Cậu nhìn chằm chằm Chung Thuyên, ánh mắt nói cho Chung Thuyên: Tay trái của ngươi chạm vào cô ta, ta sẽ băm tay trái của ngươi, nếu là tay phải, ta sẽ chặt đứt tay phải của ngươi!

Rõ ràng là sát ý bừng bừng, trong lòng Chung Thuyên lại rung động, nhìn cậu tức giận đến mức đỏ bừng mặt nhưng trong lòng lại có chút vui mừng.

"Chưa bao giờ!"

Chung Thuyên dường như không cảm thấy cổ họng đau đớn, liên tục nói: "Ngày hôm đó thuộc hạ phụng mệnh rời đi, chỉ cứu một mình Lý Tích.

Có lẽ là cô ta và Lý Tích đứng quá gần nhau nên mới có hiểu lầm này."

"Phải không."

Ngón tay của Cẩu Lương hơi buông lỏng, cúi đầu nhìn hắn, sát khí trong mắt không những không phai nhạt mà càng rõ ràng hơn, giọng ngưng trọng nói: "Nhưng sự thật là cô ta phương tâm ám hứa* với ngươi, ngươi nói xem, ngươi có động lòng không?"

*Phương tâm ám hứa (芳心暗许): thích người ta không dám thổ lộ, nhưng trong thâm tâm thì đã thầm muốn gả cho người ta rồi.

"Tuyệt đối chưa từng!" Chung Thuyên không nhịn được ôm chặt cậu vào lòng, môi dán ở bên tai cậu nghẹn giọng nói: "Chủ nhân minh giám, thuộc hạ chỉ mong được đồng hành bên cạnh chủ nhân suốt cuộc đời này.

Nếu cô ta chọc ngài không vui, thuộc hạ sẽ đi giết cô ta!"

Màu đỏ tươi trong mắt Cẩu Lương lúc này mới tiêu tan, buông bàn tay đang siết cổ Chung Thuyên ra, cậu cũng không đẩy hắn ra, chỉ lạnh nhạt nói: "Bọn họ đã là khách ta mời lên thuyền, há có thể nói giết là giết? Chỉ là ta thực sự không vui thôi."

"Chủ nhân......"

Chung Thuyên nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ cần là mệnh lệnh của Cẩu Lương, hắn đều có thể làm vì cậu.

Nhưng Cẩu Lương không nói thêm gì nữa, tạm dừng một lúc lâu, mới nhíu mày thở dài nói: "Thôi được, ngươi biết được thân phận của mình là tốt rồi.

Chung Thuyên, ngươi hãy nhớ kỹ lời thề mà mình đã từng lập, nếu ngươi dám......!dan díu với người khác, ta nhất định sẽ chém ngươi thành từng mảnh!"

Giọng của cậu vô cùng lạnh lùng, không ai sẽ nghi ngờ cậu chỉ là đang đe doạ.

Nhưng Chung Thuyên chỉ cảm thấy tim đập như sấm, khoảng cách quá gần khiến sự ấm áp trong mắt hắn không thể nào che giấu, nhìn đôi môi hồng hào của Cẩu Lương đột nhiên có ý nghĩ dĩ hạ phạm thượng.

Hắn cố gắng chịu đựng, trả lời: "Thuộc hạ ghi nhớ trong lòng."

Cẩu Lương tiếp tục yêu cầu hắn: "Cho dù trong lòng nghĩ đến người khác cũng không được, mãi mãi cũng không được! Nếu ngươi dám nghĩ thì phải giấu cho thật kỹ, nếu để ta biết được, từ nay về sau, ngươi không cần xuất hiện trước mặt ta một lần nào nữa."

Trái tim Chung Thuyên đập càng dữ dội hơn, sự lạnh nhạt và sát khí trong mắt Cẩu Lương giống như mật ngọt, khiến hắn say mê.

【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: 95.

Hắn không nhịn được kề sát sườn mặt về phía Cẩu Lương, giơ tay vuốt ve cổ của cậu, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, ta chưa bao giờ nghĩ đến người khác.

Trong lòng Thuyên chỉ có ngài, luôn luôn quan tâm đến ngài ——"

"Khụ khụ, hai người các ngươi đang làm gì vậy?"

Giọng của ông lão đột ngột vang lên, Cẩu Lương giật mình, đột nhiên đỏ mặt giống như bị bỏng, lúc này mới nhận ra tư thế của mình và Chung Thuyên quá mức thân mật, lập tức đẩy hắn ra, thấp giọng quát lớn: "Làm càn!"

Cậu vội vàng chỉnh lại vạt áo, không hề nhìn Chung Thuyên đang quỳ gối trước mặt, cố gắng bảo trì thái độ bình thường nhìn về phía ông lão: "Ngoại công, sao ông lại tới đây?"

Ông lão cười khà khà, "Thực sự là lỗi của ta khi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người, nhưng mà hôm nay phải bắt mạch rồi."

Sắc mặt Cẩu Lương càng đỏ, không nhịn được hung hăng liếc mắt lườm Chung Thuyên một cái, người sau buông tay đứng lên, trong ánh mắt chứa ý cười xưa nay chưa từng có, đứng ở phía sau cậu, yên lặng nhìn chăm chú hai tai đỏ hồng của Cẩu Lương.

Ông lão đặt lên mạch đập của cậu, một lát sau, nghiêm mặt nói: "Bình tâm tĩnh khí, không cần suy nghĩ nhiều."

Cẩu Lương xấu hổ giả ho, cố gắng bình phục nhịp tim đang đập nhanh của mình.

Sau một lúc lâu, ông lão thu tay lại hài lòng nói: "Phục hồi rất tốt, sau này cháu có thể đi lại được một lúc, tiếp tục kiên trì chân của cháu có thể hồi phục sớm hơn ta dự đoán."

Cẩu Lương khó nén vui sướng: "Cảm ơn ngoại công!"

Ông lão xua xua tay, nhìn Cẩu Lương rồi lại đánh giá Chung Thuyên, cười xấu xa, nói: "Vậy hai người tiếp tục." Lúc này mới rời đi.

Cẩu Lương vốn dĩ đã khôi phục như bình thường giờ đây sắc mặt lại đỏ ửng lên, cậu liếc mắt lườm Chung Thuyên một lần nữa, không vui nói: "Không có việc gì thì đi ra ngoài đi, hôm nay không cần hầu hạ!"

Chung Thuyên lẳng lặng nhìn cậu trong chốc lát, ngồi xổm xuống sửa lại chăn trên đùi cho cậu, lúc này mới nói: "Thuộc hạ tuân lệnh."

Hắn rời khỏi tầm mắt của Cẩu Lương, tiếng bước chân nhỏ dần......!Cẩu Lương nhìn điểm mù lớn lặng lẽ không một tiếng động đi đường vòng, trở xuống đứng gác ngoài phòng của cậu, không khỏi cong cong khóe miệng: Ai nói trung khuyển không biết tán tỉnh? Nhịp tim cũng bị hắn làm loạn rồi ( 〃w〃)!

*

Ngày 13 tháng 9, An Vương bị ám sát ở Hình Đường suýt chút nữa bỏ mạng.

Thích khách bị bắt sống, sau khi tra khảo nghiêm khắc hơn ép khai ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau, mũi nhọn chỉ thẳng thái tử!

Trước đây, khi thái tử bị thương hồi kinh đã sắp xếp người truyền tin khắp nơi, mơ hồ đẩy việc mình bị ám sát lên người An Vương, nhưng về sau tình hình động đất rất nghiêm trọng, vì vậy những tin đó có vẻ nhạt dần —— Dù sao bây giờ An Vương cũng là người thay thế Thái tử đi vào nơi cửu tử nhất sinh, đó là một hành động vô cùng nhân nghĩa.

Bây giờ, An Vương vì cứu nạn thiên tai lập được kỳ công nhưng lại gặp ám sát, cho dù hoàng đế có ý trấn áp chuyện này xuống, nhưng vẫn khiến danh tiếng của thái tử sụt giảm nghiêm trọng.

Dân gian lại rộ lên tin đồn rằng: Thái tử ngày đó hoàn toàn không bị ám sát, chỉ vì nghe Khâm Thiên Giám đo đạc hiện tượng thiên văn, trong lòng sợ không dám dấn thân vào nơi hung hiểm nên mới giả vờ bị thương để thoát khỏi chuyện này.

Hoàng đế nửa tin nửa ngờ, gọi ngự y chẩn bệnh của Thái tử đến để tra hỏi, dưới quyền uy của hoàng đế quả nhiên gạ ra sự thật vị thái y này giả mạo bệnh tình cho Lý Ngạn.

Hoàng đế vô cùng tức giận, nhưng trong thời buổi rối loạn này cũng chỉ có thể giúp thái tử che đậy, ông ỉm chuyện này đi còn cử thân tín của mình đi bắt mạch một lần nữa cho Lý Ngạn.

Lý Ngạn ngay lập tức biết sự việc đã kết thúc, nhưng mà Ngự lâm quân hộ tống Vương thái y đến, cho dù hắn muốn vừa đe doạ vừa dụ dỗ cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Quả nhiên, không bao lâu sau khi Vương thái y rời khỏi Đông Cung, ngự tiền tổng quản đã tới truyền khẩu dụ của hoàng đế, nói: "Thái tử bị thương nặng nằm trên giường không dậy nổi.

Lòng trẫm thương tiếc, đặc biệt cho phép viện trưởng Thái Y Viện ở lại Đông Cung trị thương và chăm sóc cho Thái tử.

Thái tử yên tâm dưỡng thương, trước khi vết thương chưa lành không cần lo lắng việc triều chính."

Hoàng đế biết rõ thương thế của hắn là giả, nhưng lại hạ khẩu dụ như vậy, còn không phải là đang biến tướng để cấm túc đuổi hắn sao!

Lý Ngạn sợ hãi, gặng hỏi: "Vậy nếu vết thương của bổn cung khỏi hẳn ——"

Ngự tiền tổng quản lại nói: "Thái tử điện hạ yên tâm dưỡng thương, không cần phải quan tâm đến những chuyện khác.

Bệ hạ còn có một câu: Trẫm thay ngươi che giấu chuyện ngày hôm đó là vì mặt mũi hoàng thất, nếu ngươi còn không biết hối cải, lại có hành động không đúng với An Vương thì đừng trách trẫm xử lý công bằng!"

Ngự tiền tổng quản đã đi từ lâu, Lý Ngạn vẫn cứ ngồi yên tại chỗ, mặt trắng như tờ giấy.

"Ngạn lang......"

Chung Việt nhìn thấy vậy, vừa sợ hãi vừa lo lắng.

Lý Ngạn lúc này mới quay trở lại thực tại, mạnh mẽ chống đỡ đứng lên, lạnh nhạt nói: "Ngươi tới đây làm gì?"

"......!Bệ hạ truyền chỉ, ngài ở Đông Cung trị thương cô đơn, đặc biệt hạ lệnh cho ta đi cùng."

Chung Việt còn không biết khẩu dụ của Hoàng đế nói gì với Lý Ngạn, nhưng sắc mặt cũng rất nghiêm trọng —— Hoàng đế luôn luôn sợ hắn và Lý Ngạn kết giao thân thiết, lúc này vô cớ truyền ý chỉ như vậy cho hắn, dụng ý thực sự khả nghi.

Lý Ngạn hít sâu một hơi nói: "Phụ hoàng đã biết thương thế của bổn cung là giả, lại để bổn cung yên tâm dưỡng thương ở Đông Cung, việc triều chính không cho phép bổn cung tham dự vào nữa.

Ngươi có biết ý của phụ hoàng là gì không?"

Không cần Chung Việt trả lời, Lý Ngạn đã nói tiếp: "Ông ta đang muốn phế truất ta, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ vì thương thế quá nặng trọng thương không trị mà chết ở Đông Cung này theo ý chỉ của phụ hoàng!"

"Đây là tuyệt đối không thể sai sót mà ngươi nói sao?"

"Nếu ngày đó ngươi không vẽ vời thêm chuyện, thì bây giờ người kiến công lập nghiệp ở Yến Địa giành được lòng dân không phải Lý Mục mà là ta! Bây giờ được vạn dân kính yêu không phải Lý Mục mà là ta! Bây giờ Lý Mục chưa chết, đợi hắn hồi kinh, nói không chừng vị trí thái tử này của ta phải thoái vị nhường cho người tài! Hay đây mới là tai hoạ sống chết mà ngươi nói? Nó không xảy ra ở Yến Địa mà là ở kinh thành!"

"Chẳng lẽ ngươi còn không biết vì sao phụ hoàng lại để ngươi tới đây sao? Ngươi là người của dòng chính Chung gia ở núi Thiên Cơ lại không bằng cái lão bất tử Khâm Thiên Giám kia, một hậu duệ được dạy dỗ bởi một thế hệ bị trục xuất khỏi Chung gia!"

"Ông ta bảo ngươi một kẻ phế vật tới làm bạn với ta! Để cho chúng ta cùng nhau tự sinh tự diệt trong Đông Cung này!"

Chung Việt đột nhiên tát lên mặt hắn một cái, lạnh lùng hỏi: "Ngươi mới vừa nói ai là phế vật?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.