Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 593




CHƯƠNG 593: TÔI CẦN ÔNG GIÚP

Sở Vĩnh Du còn chưa làm gì, nhưng nhân viên đang cúi người ở bên cạnh lại bị dọa cho hết hồn, vội vàng chạy đi, hai tay cầm lấy giấy tờ chuẩn bị trả cho Sở Vĩnh Du đưa ra.

“Đội trưởng, chiếc xe này không thể chặn, anh xem!”

Vẻ mặt người tới khinh thường, hừ lạnh một tiếng, tuy mắng, nhưng vẫn nhận lấy món đồ được đưa qua.

“Còn có người mà tôi không thể chặn sao? Buồn cười!”

Ngay sau đó, anh ta cũng trầm ngâm đi, vẻ mặt không tin, bởi vì thứ anh ta đang cầm trong tay lúc này, vậy mà là giấy thông hành do công ty Sonoda phát hành, thứ này chỉ có những khách hàng mà công ty Sonoda coi là cấp VVIP mới có thể có được, cầm giấy thông hành này, ở nước Nhật gần như có thể đi lại thông suốt ở tất cả mọi nơi.

Một trận gió làm lạnh cả sống lưng, đội trưởng cầm giấy thông hành đi về phía cửa sổ ghế tài xế, hai chân có vẻ cũng hơi loạng choạng.

“Thực …thực xin lỗi thưa anh… Anh có thể đi rồi.”

Nhận lại giấy thông hành, Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, đạp chân ga một phát lái xe chạy đi.

Hai người phía đội trưởng lúc này mới dám lau đi mồ hôi trên trán, công ty Sonoda, chỉ nói riêng về thu nhập từ thuế cho nhà nước một năm thôi cũng nhiều không kể xiết, cả nước Nhật, dám không cho công ty họ chút thể diện, gần như chẳng có mấy ai, nhưng trong số này, tuyệt đối không ai có địa vị, cấp bậc như công ty Sonoda.

Bởi vì Sở Vĩnh Du không có truy cứu nên anh ta tạm tránh được phiền phức, nếu không một chiếc điện thoại gọi cho bên công ty Sonoda thôi, anh ta tuyệt đối gánh không nổi.

Nhưng bây giờ…

Đi đến một căn phòng bên cạnh cách không xa, Eguchi Fukuna đang ngồi trên sàn cùng một chàng trai nhắm nghiền mắt, trước mặt mỗi người đều đặt một chén trà nóng.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, ánh mắt Eguchi Fukuna hiện lên sự vui vẻ, xem ra là Sở Vĩnh Du bị bắt đến đây, như vậy hết thảy, đều có thể kết thúc rồi.

“Vào đi!”

Nhưng mà, sau khi chỉ thấy có mình đội trưởng, mày Eguchi Fukuna cau lại.

“Sở Vĩnh Du đâu? Chút chuyện nhỏ này cũng làm không được sao?”

Đội trưởng sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất.

“Thưa ngài Fukuna, không phải tôi không thể mang anh ta tới, mà là anh ta… Anh ta có giấy thông hành của công ty cổ phần Sonoda , tôi thật sự không dám .”

Ngay sau đó, hai tay Eguchi Fukuna siết thành quyền.

“Khốn khiếp!”

Ông cụ quá cưng chiều Yamakawa Gin mà, không phải chỉ là cứu mạng hai lần sao, vậy mà tặng thứ quý giá như vậy cho Sở Vĩnh Du, thật quá đáng mà!

Phải biết rằng, bình thường chỉ có những người bạn đối tác có quan hệ làm ăn ít nhất cũng phải 3000 tỷ với công ty cổ phần Sonoda mới có tư cách nhận được giấy thông hành, hoặc là một vài nhân vật lớn ở nước ngoài, mà Sở Vĩnh Du, cái nào cũng không phải.

Điều này càng khiến anh ta thêm kiên định ý tưởng diệt trừ Yamakawa Gin.

“Tôi đã nói trước rồi, trực tiếp diệt trừ là được, anh cứ muốn làm cho rắc rối như vậy.”

Anh chàng vẫn luôn nhắm mắt bỗng lên tiếng, Eguchi Fukuna vội vàng gật đầu.

“Vâng! Là so tôi sợ này sợ nọ, xin Nakato đại nhân bình tĩnh đừng nóng vội, giờ chúng tôi sẽ đuổi theo ngay, chỉ là bây giờ còn chưa biết tên Nước R kia sẽ đi tới nơi nào.”

Chỉ có Sở Vĩnh Du, Yamakawa Gin và người đàn ông trung niên kia cùng nói chuyện ở tiệm nguyên liệu, Sở Vĩnh Du, Yamakawa Gin không cần phải nói còn người đàn ông trung niên kia thì có địa vị, độ tín nhiệm trong Sonoda, cho nên hoàn toàn có thể ngăn Eguchi Fukuna tìm hiểu tin tức.

Hơn nữa trong tay Sở Vĩnh Du có giấy thông hành của công ty Sonoda, muốn kêu người chặn lại ở phía trước là hoàn toàn không thể nào, chỉ có thể đuổi theo ở phía sau.

Lúc tới Osaka, trời đã tối rồi, Sở Vĩnh Du tất nhiên sẽ không trì hoãn, đi thẳng tới chỗ của Lý Quý.

Chỗ mà người đàn ông trung niên đưa địa chỉ cho anh, là một club ở Osaka, tối mỗi ngày đúng 11 giờ Lý Quý đều sẽ xuất hiện ở chỗ này, nguyên nhân cụ thể thì không biết, Sở Vĩnh Du tất nhiên cũng không miệt mài theo đuổi, Lý Quý thế nào cũng không sao cả, anh đến là để lấy món đồ ông cụ Nam Cung để lại.

Dừng xe lại, vừa ngay bãi đỗ xe đối diện club đó, nhìn thời gian, mới chỉ 8 giờ tối, Sở Vĩnh Du tính ở lại trên xe đợi .

Rảnh rỗi không gì làm, anh lấy ra điện thoại gọi video call cho vợ mình là Đồng Ý Yên, bên kia chấp nhận cuộc gọi rồi, hình ảnh hiện ra đầu tiên là gương mặt của Hữu Hữu.

“Ba ba, con nhớ ba.”

Nhìn thấy con gái, Sở Vĩnh Du lập tức tỉnh táo lại.

“Ba ba cũng nhớ con.”

“Ba nhớ đem qùa về cho con nha, ba con phải đi chơi tiếp game Trảo Trảo với dì rồi.”

Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn con gái đưa điện thoại cho Đồng Ý Yên, sau đó hô to chạy đi xa.

“Anh còn ở Tetto không?”

“Không còn, vừa tới Osaka, nếu tất cả thuận lợi, trước tối ngày mai là có thể quay về.”

Nghe hai chữ Osaka, Đồng Ý Yên nở nụ cười.

“Trùng hợp vậy sao? Nhìn dáng vẻ của anh, anh e là còn chưa biết đi?”

Lần này tới phiên Sở Vĩnh Du ngờ vực.

“Biết cái gì?”

“Mới vừa rồi em lướt bạn bè trang của trên Zalo, nhìn thấy Thư Di đăng bài mấy phút trước, cô ấy cũng vừa mới đến Osaka vài tiếng.”

Ngu Thư Di cũng ở Osaka? Điều này anh cũng thật sự không ngờ tới.

“Có lẽ là đi chơi với Quan Phấn.”

Mấy đôi trẻ có tài chính khá giả bây giờ, đính hôn xong đi tuần trăng mật một lần, kết hôn xong lại đi tuần trăng mật một lần nữa, không có giới hạn số lần.

Ngu Thư Di và Quan Phấn cũng xem như người có kinh tế khá giả, đính hôn xong đến nước Nhật chơi, cũng không có gì quá đáng ngạc nhiên.

Lại trò chuyện một hồi, sau khi cúp máy, Sở Vĩnh Du gọi video call cho Ngu Thư Di, không cần nói, nhận điện thoại còn rất nhanh a.

“Vĩnh Du! Sao á? Anh cũng nhìn trang của bạn bè rồi biết tôi ở nước Nhật đi? Yên tâm, lúc về sao tôi có thể không mua quà cho mọi người chứ, nhất là Hữu Hữu.”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Cô ở chỗ nào của Osaka? Tôi cũng ở Osaka?”

Biểu cảm của Ngu Thư Di trong màn hình video call rất khoa trương.

“Anh cũng ở Osaka? Trời ơi! Anh xem cảnh sau lưng tôi đi, tôi cũng đang ở ngoài đường, Quan Phấn đang xếp hàng mua đồ ăn ngon cho tôi, từ từ, tự nhiên tôi quên mất tên đường rồi, là…”

Màn ảnh chớp một cái, Sở Vĩnh Du trực tiếp bật dậy, cameras lắc lư sau đó hình ảnh biến thành màu đen, rồi có thông báo video call bị gián đoạn.

Sở Vĩnh Du vội gọi điện thoại, nhưng sau đó chỉ có thông báo phía bên kia hiện không nhận cuộc gọi.

Kẻ ngốc cũng biết vừa rồi, Ngu Thư Di chắc chắn là gặp phải nguy hiểm, nếu không không thể nào xuất hiện hình ảnh như vậy.

Gọi cho Quan Phấn, Quan Phấn rất lâu mới nghe máy.

“Anh Sở! Giờ tôi đang bận, Thư Di vừa rồi tự nhiên không thấy đâu, tôi đang tìm, chút nữa mới gọi lại cho anh.”

Quan Phấn chỉ kịp nói câu này, sau đó vội cúp máy, chứng tỏ anh ta hoàn toàn không biết Sở Vĩnh Du vừa rồi đang nói chuyện với Ngu Thư Di.

Giờ phút này, Sở Vĩnh Du hiểu được, Ngu Thư Di chắc chắn đã xảy ra chuyện, điện thoại khẳng định đã rớt hư ở hiện trường, vậy làm sao để tìm được người đây?

Điểm quan trọng nhất là, Osaka chỗ này, không biết có thứ gì hay món đồ gì tồn tại, khiến cảm ứng của Sở Vĩnh Du đối với sát ấn trong người Ngu Thư Di trở nên rất mơ hồ, thật sự là giống như bị thứ gì quấy nhiễu vậy, loại tình huống này, vẫn là lần đầu gặp phải.

Không có cách, chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số.

“Tôi cần ông giúp tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.