Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 583




CHƯƠNG 583: HẢI VỰC ĐIÊN CUỒNG.

Chiến thần Hình Ngục.

Lúc này, Hình Thiên vô cùng kích động, hai mắt đỏ bừng.

Danh xưng này đối với anh ta mà nói vô cùng quan trọng, tuyệt đối là một loại tán thành.

Lúc trước, danh xưng của Sở Vĩnh Du là địa ngục, anh đã từng nói với Hình Thiên, bốn người Mã Trạch, một chữ ngục này giống như là lồng giam xiềng xích, lại có thể nói là một thứ gì đó được khóa loại.

Cho nên, hiện tại Sở Vĩnh Du có thể cho Hình Thiên mang theo chữ ngục này, làm sao anh ta có thể không kích động.

“Cảm ơn ngài.”

Trên mặt của tứ lão xuất hiện nụ cười, cuộc tuyển chọn chiến thần Bắc Vực đã hoàn tất, bọn họ còn phải đến Nam Giao và Đông Hán, dù sao thì vẫn còn có chỗ trống của hai vị chiến thần.

Mấy phút sau, trong một căn phòng nào đó ở căn cứ, máy bay đã được chuẩn bị sẵn sàng, Sở Vĩnh Du chào hỏi với ông Tần, người kia sắp xuất phát.

“Vĩnh Du, có chuyện gì vậy?”

Sở Vĩnh Du có chút nặng nề.

“Ông Tần, chắc là ngài biết khu vực bí ẩn của địa ngục chết chóc.”

Ông Tần cười nói với Sở Vĩnh Du.

“Thằng nhóc này, xem ra là đồ vật trước kia Phùng Thiên Hạ để lại cho cậu có phản ứng rồi, chẳng lẽ là những thứ đó có liên quan với khu địa ngục chết chóc?”

Không thể không nói, tư duy của ông Tần rất nhanh nhạy, Sở Vĩnh Du chỉ có thể gật đầu.

“Đúng vậy, tôi có một loại dự cảm lần này đến đó có lẽ sẽ xảy ra một vài biến cố, cho nên ông Tần, ngài có thể cho tôi xin quyền hạn tối cao, có quyền hạn để xử lý vật phẩm như thế.”

Nghe nói như vậy, ông Tần nhăn chặt hàng lông mày.

“Không xác định nữa, đồ vật như thế quốc gia vẫn luôn rất xem trọng, hàng năm đều sẽ phái đoàn đội nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp đến đó để nghiên cứu, mặc dù trước mắt vẫn còn chưa có manh mối, nhưng mà nếu như cậu xin quyền xử lý, tôi cảm thấy rất khó khăn.”

Sở Vĩnh Du cũng nghĩ đến vấn đề này, cho nên anh mới mở miệng hỏi ông Tần, không nghĩ tới là đáp án thật sự giống như trong dự đoán của anh.

Nhìn thấy sắc mặt của Sở Vĩnh Du có chút mất mát, ông Tần lại nói một lần nữa.

“Xem ra là vật đó rất quan trọng đối với cậu, như vậy đi, để tôi liên lạc với sư phụ Vô Phong Tử của cậu cái đã, dù sao thì nếu như không phải do ông ấy trấn áp phía tây, chắc có lẽ là có rất nhiều thứ đã không nằm trong dự đoán.”

Sư phụ của mình? Sở Vĩnh Du kinh ngạc, nhưng mà cảm nhận được chiếc nhẫn ở trên tay, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

“Vậy làm phiền ông Tần rồi, bây giờ tôi phải đến địa ngục chết chóc, đợi tin tức của ngài vậy.”

“Gấp gáp như vậy hả? Thôi được rồi.”

Đưa mắt nhìn máy bay chở tứ lão rời đi dưới sự hộ tống của bốn chiếc máy bay khác, Sở Vĩnh Du và Hình Thiên lại nói chuyện với nhau một hồi rồi sau đó lại bước lên máy bay chiến đấu.

Hiện tại đúng là anh cần phải tiết kiệm thời gian.

Trưa ngày hôm sau, ở bến cảng đã từng đến, Sở Vĩnh Du lái con tàu xuất phát, anh nhớ kỹ là còn phải chuyển tàu ngầm thì mới có thể đến đến địa ngục chết chóc.

Điểm khác biệt duy nhất với lần đầu tiên đến địa ngục chết chóc, thân phận của anh là phạm nhân.

“Hửm? Mùi máu tươi thật là nồng.”

Khoảng hai mươi phút, cách lộ trình chuyển qua tàu ngầm ở môt khoảng cách không xa, Sở Vĩnh Du đứng trên boong tàu, anh nhăn chặt hàng lông mày, chóp mũi cũng giật giật.

Tay phải nâng lên, rất nhanh, người lái tàu liền chạy tới.

“Thưa ngài, có chuyện gì không?”

“Lái qua kia đi.”

Người lái tàu lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng mà anh ta không dám không nghe theo lời của Sở Vĩnh Du, vội vàng nói.

“Vâng thưa ngài, tôi cần phải báo cáo với cấp trên một chút.”

Chiếc tàu này luôn bị theo dõi, đường truyền mà chệch hướng thì chắc chắn sẽ bị cấp trên tra hỏi.

Dựa theo phương hướng mà Sở Vĩnh Du đã chỉ, con tàu chạy đến đó.

Qua khoảng mười mấy phút, người lái tàu điên rồi, hai mắt đều muốn trồi ra ngoài.

Chỉ nhìn thấy ở cách đó không xa có một khoảng lớn màu đỏ hiện ra, nhuộm cả nước biển thành màu đỏ.

Giữa màu đỏ là một chiếc du thuyền hai tầng, dùng mắt trần có thể nhìn thấy có mười mấy con cá mập đang bơi nhanh, bao vây du thuyền.

Hơn nữa, vừa nhìn liền có thể nhìn thấy phần sau của du thuyền bị nghiêng, khoảng cách du thuyền bị chìm chắc là không xa.

“Thưa ngài, cái này…”

Lông mày của Sở Vĩnh Du vẫn nhíu lại, bởi vì có thể nhìn thấy trên du thuyền có hai người phụ nữ cùng với một người đàn ông đang không ngừng quơ tay với bọn họ, dựa vào thị lực của Sở Vĩnh Du, biểu cảm của ba người này sợ hãi đến cực hạn.

“Dừng lại đi, tôi đi xem một chút.”

Một khắc sau, Sở Vĩnh Du đã nhảy khỏi du thuyền, hai chân đạp nước mà đi, tốc độ rất nhanh.

Người lái tàu trợn mắt há hốc mồm, cái này… còn là người hả?

Sau khi kinh ngạc, trong lòng của ông ta cũng tràn đầy nghi hoặc, mặc dù là vùng biển này có cá mập, nhưng mà số lượng cực kỳ ít ỏi, từ xưa đến nay chưa từng xảy ra sự kiện tấn công con người.

Huống hồ chi lại là cá mập điên cuồng, không có khả năng bao vây du thuyền của con người, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

“Trời đất ơi, người này có thể chạy ở trên biển?”

Trên thuyền sắp bị đắm, người đàn ông duy nhất với dáng vẻ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy hành động của Sở Vĩnh Du, trong nháy mắt ôm lấy đầu của mình, trong lúc nhất thời quên mất cục diện lúc này kinh khủng tới cỡ nào.

Hai người phụ nữ mặc bikini ở bên cạnh cũng kinh ngạc tột đỉnh, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ còn tưởng là ai đó dùng đạo cụ điện ảnh gì đấy.

“Anh ta là võ giả nước R, chắc chắn không sai, quá là thần kỳ.”

Một người phụ nữ ở trong đó reo hò lên tiếng, như thể bọn họ nghĩ là xác suất được cứu viện đã tăng lên rất nhiều lần.

Đúng lúc này, đột nhiên có một con cá mập ở trong nước nhảy lên, độ cao nhảy lên vượt qua nhận thức của con người, cắn vào đầu của người đàn ông trung niên rồi lại rơi vào trong biển ở bên cạnh du thuyền.

Cảnh tượng này đột nhiên xuất hiện, dọa hai người phụ nữ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Sở Vĩnh Du cũng thật sự bất ngờ, chân mày nhíu chặt hơn nữa, cá mập này không bình thường.

Nghĩ đến đó, anh đã đi tới phạm vi nước biển bị nhuộm đỏ, vây cá mập trải rộng vốn phía, có lẽ là người bình thường đã sợ đến nỗi tè ra quần.

Càng khoa trương hơn đó chính là lại có một số con cá mập tấn công Sở Vĩnh Du.

Hai tay cử động, đến lúc bàn chân anh đạp lên trên du thuyền, anh đã giết hết 5 con cá mập điên cuồng.

“Là anh?”

Tiếp xúc ở khoảng cách gần, một người phụ nữ trong đó mới bình tĩnh, sau khi nhìn thấy gương mặt Sở Vĩnh Du, cô ta sợ đến ngây người.

Mà Sở Vĩnh Du cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới trong biển rộng bao la mình lại có thể nhìn thấy người phụ nữ Nước Nhật lúc đi leo núi ở Tốt Thành, hình như tên là Yamakawa Gin.

“Ở trên thuyền có còn người khác không vậy?”

Yamakawa Gin vội vàng lắc đầu.

“Không có… không có.”

“Được rồi, tôi cứu các người ra ngoài.”

Bắt lấy hai người phụ nữ, Sở Vĩnh Du lại nhảy xuống một lần nữa, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, ngay cả những con cá mập đó cũng theo không kịp.

Trở về con tàu lúc nãy, hai người phụ nữ lập tức xụi lơ trên mặt đất, nước mắt điên cuồng rơi ra, thật sự là cảnh tượng này rất ghê gớm và đáng sợ.

“Những… những con cá mập này đột nhiên lại xuất hiện, điên cuồng tấn công vào tàu của chúng tôi, chết mấy chục người mà tụi nó vẫn không chịu dừng lại, nó còn đâm vào tạo ra một lỗ lớn ở dưới tàu.”

Yamakawa Gin đang nói chuyện, người lái tàu đột nhiên giống như là nhìn thấy quỷ, vội vàng chỉ tay ra ngoài, hoảng sợ nói.

“Thưa ngài, không xong rồi, những con cá mập kia bơi tới đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.