Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 574




CHƯƠNG 574: CÓ KHẢ NĂNG KHÔNG.

Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt đều mang theo vệ sĩ đến, lúc này có hai người đàn ông trung niên đi tới, nhìn tư thế thì tuyệt đối đều là võ giả, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.

“Các người muốn làm gì?”

Hà Tiểu Mông cảm thấy sợ hãi rồi, bữa tiệc này cũng không đơn giản như là Hồng Môn Yến rồi.

Nhưng mà vùng vẫy không có bất cứ tác dụng gì, bây giờ cậu ta chỉ là võ giả ngũ phẩm, làm sao có thể là đối thủ của hai người kia, cậu ta bị khống chế rồi bị kéo vào trong một căn phòng dễ như trở bàn tay.

“Hai người các người chắc là biết làm như thế nào mà?”

Tưởng Thanh Khôn chỉ chỉ vào hai người phụ nữ phục vụ cho Hà Tiểu Mông, lúc này, hai người cười duyên, nói.

“Hai vị cứ yên tâm đi, đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi làm loại chuyện này, đảm bảo là sẽ cho gương mặt của anh ta xuất hiện trước máy quay từng giờ từng phút, tuyệt đối sẽ không giành ống kính.”

Hài lòng gật đầu, nhìn hai người phụ nữ bước vào, Kha Đạt sờ lấy một cánh tay tàn phế rồi nói.

“Mẹ nó! Đúng là báo ứng mà, Sở Vĩnh Du cũng có ngày hôm nay, mặc dù võ công của thằng nhóc đó cao cường, chúng ta thật sự không có cách nào đối phó, nhưng mà Hà Tiểu Mông thì lại khác, ngày mai phát đoạn video này ở buổi lễ đính hôn đi, haha.”

Kha Đạt điên cuồng cười, trong mắt của Tưởng Thanh Khôn lại xuất hiện vẻ lo lắng.

“Nhưng mà Kha Đạt à, đúng là chúng ta có thể thật sự thông qua Hà Tiểu Mông để trả thù Sở Vĩnh Du, nhưng mà dù sao thì đây chính là gia tộc Thượng Quan, đến lúc đó điều tra ra, chỉ sợ là chúng ta sẽ liên lụy.”

Nghe nói như vậy, tiếng cười của Kha Đạt dừng lại, nhíu mày nói.

“Yên tâm đi, tôi đã mua chuộc người ở gia tộc Thượng Quan rồi, sẽ được xử lý sạch sẽ. Đến lúc đó, cùng lắm thì chỉ có Hà Tiểu Mông chỉ ra hai chúng ta, nhưng mà lúc đó gia tộc Thượng Quan đã mất hết mặt mũi, làm sao có thể tin cậu ta được? Huống hồ gì hai người chúng ta cứ cố chấp không thừa nhận thì có thể làm thế nào chứ, nói tóm lại, lần này tôi nhất định phải báo thù, nhất định phải làm cho Sở Vĩnh Du thấy khó xử.”

Vừa mới nói xong, cửa phòng bị đẩy ra, Sở Vĩnh Du bước vào.

“Muốn để tôi khó xử à, có thể trực tiếp ra tay với tôi.”

Hai người nhanh chóng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là Sở Vĩnh Du, trong nháy mắt sau lưng phát lạnh, không chờ bọn họ kịp phản ứng, Sở Vĩnh Du đã đi vào trong căn phòng đó, không nghe thấy tiếng vang gì, sau đó liền mang Hà Tiểu Mông ra ngoài.

“Anh rể…”

“Câm miệng!”

Hà Tiểu Mông cúi đầu, căn bản không dám nhìn Sở Vĩnh Du, mặc dù anh ta không mong là Sở Vĩnh Du sẽ xuất hiện, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn là mình bị vu oan.

“Cái đám tôm tép các cậu, hình như là tôi bỏ qua không chỉ một lần, thế mà còn dám được nước lấn tới, cho là tính tình của tôi tốt như vậy à?”

Nhìn thấy mặc dù biểu cảm của Sở Vĩnh Du bình tĩnh, nhưng mà Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt không nghĩ là chuyện ngày hôm nay có thể trôi qua trong êm đẹp.

“Sở Vĩnh Du, anh khoa trương quá rồi, chúng tôi chỉ mời Hà Tiểu Mông uống rượu, không có ý gì khác, huống hồ gì đây là câu lạc bộ của anh Đường Vấn mở, anh muốn làm cái gì?”

Kha Đạt cũng cười lạnh một tiếng rồi nói.

“Không sai, dù sao cũng phải nể nang mặt mũi của anh Đường Vấn, Sở Vĩnh Du, thứ mày có hiện tại ngoại trừ vũ lực ra thì còn có gì so sánh với bọn tao, có tư cách gì để đấu với hai nhà Tưởng Kha? Mẹ nó, đừng có vui mừng quá trớn.”

Lần này vừa mới nói xong, Sở Vĩnh Du sải bước đi, chân phải giống như tia chớp mà đá hai người bọn họ ra ngoài.

Trong nháy mắt, Kha Đạt và Tưởng Thanh Khôn đau đớn ngã trên mặt đất, mặc dù không ngất xỉu nhưng mà cảm thấy toàn thân đã mất đi cảm giác, không thể nào cử động được nữa.

“Cho dù Sở Vĩnh Du tao là hổ dữ rơi xuống đồng bằng đi nữa cũng không đến lượt hai con chó bọn mày cưỡi trên đầu.”

Nói xong, một tay của Sở Vĩnh Du nắm chặt một cổ chân, kéo hai người bọn họ ra bên ngoài giống như là con chó chết, mà Hà Tiểu Mông căn bản không dám nói câu nào, cẩn thận đi theo sau lưng.

Đi ra khỏi phòng, tổng giám đốc nhìn thấy cảnh này, hai cậu chủ của gia tộc lớn ở Thiên Hải bị kéo đi như vậy, ông ta cũng hốt hoảng đổ mồ hôi lạnh cả người.

“Dựa theo lời hứa, tôi làm như thế này cũng không phải là ồn ào quá lớn đúng chưa, sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của câu lạc bộ CB các người.”

Thú vị đó chính là trước khi đi, Sở Vĩnh Du còn nói một câu như vậy, tổng giám đốc chỉ có thể cười khổ gật đầu.

Ông chủ lớn đều đã dặn dò rồi, chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn thì cứ cho qua.

Bây giờ đâu phải chỉ là động tĩnh, căn bản một chút bọt nước cũng không có, hai cậu chủ đó giống như là con chó chết bị kéo ra ngoài.

Kéo thẳng ra đến cổng, những tên thủ vệ kia đương nhiên cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ kinh ngạc không thể kiềm chế.

“Tự mình nói đi.”

Kéo tới trước mặt Thượng Quan Yến Nhi, Sở Vĩnh Du mở miệng, Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt đã sợ đến choáng váng, huống hồ gì bọn họ cũng biết võ công của Sở Vĩnh Du, chỉ có thể cầu xin tha thứ, sau đó trở về gia tộc cầu cứu.

“Tôi nói tôi nói, là chúng tôi hãm hại Hà Tiểu Mông, muốn để cậu ta phát sinh quan hệ với mấy cô gái ở trong đó rồi quay video lại.”

“Đúng đúng, chúng tôi muốn mượn Hà Tiểu Mông để trả thù Sở Vĩnh Du, cầu xin anh Sở bỏ qua cho chúng tôi đi, đây là một lần cuối cùng, chúng tôi không dám trêu chọc anh nữa đâu.”

Dù sao thì Thượng Quan Yến Nhi cũng là người trong gia tộc lớn, cô ta cũng biết thủ đoạn của Sở Vĩnh Du, cho nên nhìn Hà Tiểu Mông một chút, sau đó đi về phía xe Ferrari của mình.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, ngày mai là lễ đính hôn của cậu, nếu như không dỗ Yến hết giận, xem xem tôi sẽ xử lý cậu như thế nào.”

Bị Sở Vĩnh Du mắng một câu, Hà Tiểu Mông mới hoàn hồn lại, vội vàng đuổi theo.

Sau đó, Sở Vĩnh Du dùng một tay nhấc cổ áo của một người, nâng Kha Đạt và Tưởng Thanh Khôn lên.

“Lại thả cho các người một lần nữa? Con người của tôi cũng có giới hạn.”

Nói dứt lời, không đợi hai người bọn họ lên tiếng cầu xin, sát khí ngập trời điên cuồng tuôn ra, bao phủ lên hai người bọn họ.

Cho dù là Thượng Quan Vô Địch đứng ở bên cạnh cũng không kiềm chế được mà run rẩy một chút, có thể tưởng tượng được hiện tại Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt có cảm nhận gì.

Mới có mấy giây, hai người bọn họ đã tè ra quần, biểu cảm ngây ngốc một mảnh.

Buông hai người bọn họ ra, Sở Vĩnh Du không nói gì thêm, anh đi đến xe của mình, Thượng Quan Vô Địch vội vàng đuổi theo, còn hỏi.

“Anh rể, cứ bỏ qua cho hai tên khốn nạn này như thế à?”

Sở dĩ Thượng Quan Vô Địch nói như vậy là do từ mưu kế của hai người này mà xem, cái này không đơn thuần là trả thù Sở Vĩnh Du, mà còn kéo theo gia tộc Thượng Quan của bọn họ vào trong đó. Nếu như ngày mai đoạn video đó thật sự bị phát trong buổi lễ đính hôn, vậy thì sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, thật sự không dám tưởng tượng.

“Bỏ qua hả? Làm sao có thể, sau này hai người bọn họ không còn giây phút nào có thần trí tỉnh táo.”

Sở Vĩnh Du cười lạnh, hiện tại ngay cả Tiên Thiên võ giả cũng không thể chịu đựng nổi sát khí của anh, huống hồ chi là hai cái đồ rác rưởi ấy.

Mặt trời lên cao, một ngày mới lại bắt đầu, ở trong sân gia tộc Thượng Quan to lớn đã được trang trí mỗi một góc ngách nhỏ bé.

Thời gian dần dần trôi qua, khách khứa lần lượt đến. Giống như lần trước, cũng là gia tộc Thượng Quan phái xe đi đón, không cần bọn họ phải lái xe đến.

Ở cửa, nhìn các gia tộc nước R được xếp ở phía trước, thế mà chỉ phái con cháu đến đây tham gia, sắc mặt của người làm ba là Thượng Quan Long đây thật sự không dễ coi.

Điều này chứng minh Sở Vĩnh Du thất thế đã mở ra hiệu ứng dây chuyền.

Đúng lúc này, đột nhiên có mười chiếc Hummer tới, nhìn khí thế và tốc độ xe ấy dường như không giống như là đến tham gia lễ đính hôn.

Quả nhiên, xe còn chưa dừng thì từ bên trong đã gào ra một câu nói.

“Sở Vĩnh Du, cút ra đây nhận lấy cái chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.