Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 559




CHƯƠNG 559: ĐẠI LỄ

Sau khi Sở Vĩnh Du đi ra, người trung niên vội vàng nghênh đón.

“Đại nhân, những người này…”

“Bắt về trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt, không có mệnh lệnh của tôi, không được phép thăm nhm phóng thích.”

Người trung niên hiểu, sự việc đã đến nước này, phải phục tùng mệnh lệnh, do dự một lát vẫn hỏi.

“Không biết đại nhân là vị Chiến Thần nào?”

“Chiến Thần nước R.”

Lúc này, người trung niên lập tức đơ tại chỗ, vẻ mặt không dám tin.

Chiến thần nước R, tôi vậy mà có một ngày nhìn thấy vị nhân vật trong truyền thuyết như Chiến Thần nước R, chuyện này…

Khi quay lại Tỉnh Thành, đã là buổi tối rồi, về đến nhà ở Vân Vụ Chi Hải, vừa bước vào cửa, Hữu Hữu vui vẻ xà vào trong lòng của Đồng Ý Yên.

“Mẹ, con nói cho mẹ nghe, ba dẫn con đi rất nhiều nơi, có…”

Hữu Hữu nói ríu rít không ngừng, Đồng Ý Yên cũng vui vẻ làm thính giả, nghe con gái làm sao sắp xếp từ ngữ miêu tả lại những cảnh tượng cô bé nhìn thấy và những chuyện đã xảy ra.

Nói mãi, Hữu Hữu đã ngáp không ngừng, bởi vì là dựa vào trong lòng Đồng Ý Yên, vậy mà không lâu sau thì ngủ mất.

Sau khi đặt Hữu Hữu lên giường trong phòng ngủ, Sở Vĩnh Du ôm lấy Đồng Ý Yên.

“Vợ à.”

Đồng Ý Yên lườm anh.

“Nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh kia, ba mẹ cũng ở đây đó, anh khắc chế một chút.”

Sở Vĩnh Du phải nói là khá xấu hổ, vội vàng cùng với Đồng Ý Yên đi xuống lầu.

“Vĩnh Du, Tiểu Mông không gọi điện cho con sao, có điều đều đã thông báo cho ba mẹ rồi, ngày kia nó và Thượng Quan Yến Nhi đính hôn, mời cả nhà chúng ta ngày mai qua đó, phía con chắc có thời gian nhỉ?”

Tất cả của Hà Tiểu Mông chỉ trông mong vào Sở Vĩnh Du, Sở Vĩnh Du nếu như không đi, vậy hoàn toàn là hai loại khái niệm.

“Đương nhiên có thời gian, vậy chúng ta ngày mai xuất phát.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du hạ mấy chỉ thị, bao gồm chuyện của Dương Miêu còn có ông lão hôm nay gặp phải, tất cả đều đưa đến trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt ở Thiên Hải, chuyện này không thể trì hoãn được nữa, vừa hay khi đi tham gia tiệc đính hôn của Hà Tiểu Mông, giải quyết sự việc luôn.

Lúc này, Ngu Thư Di gọi điện đến.

“Vĩnh Du, mau đến nhà hàng của tôi một chút, chỗ tôi có một người phụ nữ, uống say bét nhè, trên người mang một chiếc điện thoại, những thứ khác đều không có, cứ lẩm bẩm nói là bạn học của cậu, cậu đến đây xem chút, tôi cũng sắp đóng cửa rồi.”

Bạn học sao? Sở Vĩnh Du dường như nghĩ tới một người, do dự một lúc thì anh vẫn quyết định qua đó một chuyến.

Nói một tiếng với vợ Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du đến nhà hàng Thiên Hi Các, giờ này, đèn ở đại sảnh tầng một đã tắt rồi, nhân viên phục vụ gì đó cũng đã về nhà, chỉ có Ngu Thư Di đợi anh ở cửa.

“Này! Thật sự là bạn học của cậu sao? Tôi sao không biết?”

Sở Vĩnh Du bất lực.

“Có có thể là bạn học tiểu học.”

Mắt trợn to, Ngu Thư Di mang vẻ khó tin.

“Bạn học tiểu học cũng có thể nhớ cậu sao? Quá khoa trương rồi, tôi nhớ lúc cậu đi học cũng không phải rất đẹp trai, có gì đáng để người ta nhớ thế, ồ~ Lẽ nào, lúc đó cậu lén…”

“Nghĩ cái gì thế!”

Ấn một cái vào trán của Ngu Thư Di, Sở Vĩnh Du đi vào trong nhà hàng, đi tới một phòng bao ở tầng hai, quả nhiên, người nằm gục trên bàn đó, gương mặt lộ ra, không phải là Nghiêm Tuyết Nhi còn có thể là ai.

“Là bạn học tiểu học gì đó của cô sao?”

“Phải.”

Ngu Thư Di khoanh hai tay, mang dáng vẻ xem trò hay.

“Ồ ồ, tình hình như hiện này, cậu chắc chắn cũng không biết người ta ở đâu, cho nên chỉ có thể đưa tới khách sạn, Vĩnh Du cậu yên tâm, cậu cứ đưa đi, đưa bao lâu cũng được, chúng ta là anh em tốt, tôi sẽ không nói cho Ý Yên đâu.”

Lười để ý đến cô gái thích đùa Ngu Thư Di này, Sở Vĩnh Du bế Nghiêm Tuyết Nhi đi ra ngoài.

Sở dĩ phải quản cô gái này, cũng là vì có liên quan đến anh, từ hôm đó thì có thể nhìn ra, Nghiêm Tuyết Nhi quả thật rất yêu Dương Miêu kia, mà lời của Dương Miêu sau đó đã làm cô ta tổn thương thành ra như này, đoán chắc mấy này đều phải uống rượu cả ngày.

Tuy Dương Miêu tự làm tự chịu, nhưng ít nhiều cũng có nguyên nhân của anh, tự nhiên không thể xem như không thấy.

Sau khi đi ra ngoài cơ thể của Nghiêm Tuyết Nhi bỗng hơi cự quậy, Sở Vĩnh Du vội để cô ta dựa vào một gốc cây, tiếp theo là một trận nôn, quả thật là uống quá nhiều rồi.

Sau khi nôn xong, nhận khăn giấy mà Sở Vĩnh Du đưa cho, ánh mắt của Nghiêm Tuyết Nhi đờ đẫn, cơ thể lảo đảo.

“Cậu… cậu đền bạn trai cho tôi, cậu… đền cho tôi.”

Nhân lúc này, Sở Vĩnh Du vội hỏi.

“Nghiêm Tuyết Nhi, cậu ở đâu?”

“Khách sạn… khách sạn Đức Giang.”

Nhả ra mấy từ cuối cùng, Nghiêm Tuyết Nhi đã lại ngủ say.

“Đi đi, cô ấy nếu tỉnh táo sớm hơn thì tôi đưa cô ấy rồi, hay là Vĩnh Du, tôi đưa cô ấy về khách sạn, tôi sợ Ý Yên thật sự hiểu lầm thì không tốt.”

Ngu Thư Di xuất hiện, trong tay xoay xoay chiếc chìa khóa xe, Sở Vĩnh Du lần nữa bế Nghiêm Tuyết Nhi lên rồi nói.

“Bỏ đi, cậu cũng không có cái thể lực đỡ cô ấy đi lên.”

Xe đến cửa khách sạn Đức Giang, Ngu Thư Di đang muốn tháo dây an toàn rồi xuống ra, đột nhiên điện thoại đổ chuông, thấy là bố chồng tương lai gọi đến, cũng là ba của Quan Phấn, vội vàng nghe máy.

“Á? Dạ… cháu đến ngay!”

Thần sắc của Ngu Thư Di hoảng hốt, vội vàng nói với Sở Vĩnh Du.

“Vĩnh Du! Quan Phấn xảy ra tai nạn xe, tôi bây giờ phải mau chóng đến bệnh viện.”

Tai nạn xe? Sở Vĩnh Du cũng thay đổi sắc mặt.

“Được, cậu mau đi đi, gửi địa chỉ cụ thể cho tôi, tôi sắp xếp Nghiêm Tuyết Nhi xong cũng sẽ qua.”

Đại sảnh khách sạn tuy người không nhiều, nhưng cứ bế như vậy thì không hay, cho nên Sở Vĩnh Du đổi sang cõng.

“Xin hỏi hỏi một chút, bạn của tôi tên Nghiêm Tuyết Nhi, cô ấy uống nhiều rồi, có thể tra số phòng của cô ấy là bao nhiêu không? Nếu như thuận tiện, cho thêm một chiếc thẻ phòng.”

Cô em lễ tân lập tức thao tác, sau đó đưa cho anh một chiếc thẻ.

“Thưa anh, đây là thẻ phòng mời anh nhận lấy.”

Sở Vĩnh Du ngược lại thấy hơi lạ.

“Đơn giản như vậy sao?”

“Thưa anh, anh hiểu lầm rồi, cô Nghiêm Tuyết Nhi là khách thuê theo tháng của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên nhận ra, cho nên không cần chứng minh thứ gì cả.”

Thì ra là như vậy, cõng Nghiêm Tuyết Nhi vào thang máy, khi cửa sắp đóng lại thì lại mở ra, một bóng người đi vào, nhìn thấy Sở Vĩnh Du thì cũng vô cùng kinh ngạc.

“Oa! Anh họ? Không ngờ gặp được anh ở đây, sao vậy? Đây là giấu chị dâu của em ra ngoài ăn vụng sao?”

Người này vậy mà là Lý Quang Quang, nói ra cũng thật là khéo.

“Im cái miệng thối của cậu lại.”

Sở Vĩnh Du lạnh lùng thả ra một câu, Lý Quang Quang vẫn cười.

“Anh họ, em biết anh thẹn quá hóa giận cũng không sai, dù sao ba em cướp đi những chỗ dựa ở Tỉnh Thành của anh rồi, nhưng anh cũng nên rộng lượng một chút, đúng không? Chúng ta dù sao cũng là họ hàng có quan hệ máu mủ.”

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Sở Vĩnh Du không có đáp lời nữa, đi thẳng ra.

Thang máy lên một tầng thì lại dừng lại, sau khi Lý Quang Quang đi ra, chưa đi được bao xa thì quẹt thẻ phòng đi vào một căn phòng.

Trên chiếc bàn trong căn phòng này bày mấy cái màn hình máy tính, có một người phụ nữ mặc đồ ngủ bằng ren với thân hình bốc lửa ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Lý Quang Quang không nhịn được mà nuốt nước bọt.

“He he, chị Quyên Quyên, kế hoạch được thực hiện hoàn hảo, Sở Vĩnh Du đã cắn câu rồi.”

Nếu như Sở Vĩnh Du ở đây thì có thể nhận ra người phụ nữ này là Đồng Quyên Quyên, sau khi Tư Đồ Yến bị đánh bại anh ta không có để ý người người phụ nữ này nữa, không ngờ lại xuất hiện rồi.

Nhìn màn hình máy tính, khóe miệng của Đồng Quyên Quyên khẽ nhếch lên, móc móc ngón tay với Lý Quang Quang, sau đó nói.

“Sở Vĩnh Du, anh họ của cậu, em rể của tôi, ha ha, phần đại lễ này, phải nhận rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.