Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 524




CHƯƠNG 524: CHỈ BIẾT ĐÒI HỎI.

Ba người Miêu Duê không dám nhìn nhau, biểu cảm đều là một bộ dạng rất mờ mịt, nhưng mà trong lòng lại bối rối đến cực hạn. Sở Vĩnh Du đột nhiên lại nói như vậy, chẳng lẽ là anh đã phát hiện ra cái gì đó?

“Vĩnh Du, ý của cậu là ba người bọn họ quen biết với nhau?”

Ngu Thư Di không để ý nhiều như vậy, trực tiếp mở miệng hỏi, vẻ mặt giống như là một đứa con nít tò mò.

Về phần Lam Mị và Trần Việt, bọn họ cũng trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết Sở Vĩnh Du đang làm gì.

Vốn dĩ Sở Vĩnh Du chủ động mời dùng cơm đã xem như đủ kỳ lạ rồi, hơn nữa chuyện quan trọng đó chính là ngày hôm nay Sở Vĩnh Du gọi điện thoại mời dùng cơm, thái độ cực kỳ cứng rắn, chỉ thiếu nói một câu nếu như các người dám không tới thử xem, thú thật thì từ trước đến giờ Sở Vĩnh Du đều không phải như thế này.

“Sao vậy, còn muốn giả vờ đã biết mà còn mông lung à?”

Sở Vĩnh Du cười lạnh, trực tiếp ném ba phần tài liệu lên trên bàn.

“Không thể không nói một vài thủ đoạn của Yêu Tà các người đúng là trong buồn nôn còn mang theo sự kinh ngạc.”

Nhìn thấy ba phần tài liệu ở trên bàn, phần nằm ở trên cùng là của Miêu Duệ.

Chỉ vừa mới liếc mắt một cái, Miêu Duệ liền biết thật sự bị bại lộ rồi, hơn nữa còn bại lộ hoàn toàn, nhưng mà vấn đề là những tài liệu này bí ẩn như thế, tại sao Sở Vĩnh Du lại có thể có được nó?

Mà lúc này Lam Mị và Trần Việt đều từ từ đứng dậy, trong tay của cả hai đều cầm một phần tài liệu, há to miệng rồi cứ nhìn như thế.

Thú vị nhất đó chính là Ngu Thư Di cầm lấy một phần cuối cùng, cũng chính là thông tin về người đàn ông theo đuổi cô ta, nhìn một hồi rồi cười nói.

“Tôi nói rồi mà, làm sao lại đột nhiên có một người đàn ông ưu tú như thế theo đuổi tôi chứ, cho dù là về vóc dáng, gia thế, học thức gì đó đều không thể nào bắt bẻ. Nếu như không có Quan Phấn nhà chúng tôi, có khả năng tôi thật sự bị vây vào trong đó.”

Đến lúc này ba người Miêu Duệ biết là đã hoàn toàn không còn chỗ để quay đầu, sau khi đưa ra quyết định thì muốn động thủ.

Nhưng lại có một lượng sát khí to lớn trong nháy mắt bao trùm ba người bọn họ, đồng thời cũng nghe thấy lời nói lạnh như băng của Sở Vĩnh Du.

“Nếu như tôi đã dám hẹn các người đến đây, còn có thể để cho các người hành động?”

Mặc dù ba người đều là Tiên Thiên võ giả, hơn nữa còn là người nổi bật trong số đó, nhưng mà đối mặt với Sở Vĩnh Du, bọn họ căn bản không có khả năng để đánh trả, cho dù chỉ là sát khí đang bao trùm bọn họ cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể ngăn cản.

“Sở Vĩnh Du, cậu… cậu dám giết chúng tôi, ngài yêu tôn…”

“Được rồi đó, các người đều đã bị đối xử như là ba kẻ bị bỏ rơi, đúng là thật đáng thương.”

Sở Vĩnh Du nói không sai, nếu như Cửu Tà đã bị sát hại, vậy thì phần tài liệu mà Cửu Tà cho anh chắc chắn Yêu Tà cũng biết đến, nếu như thực sự quan tâm đến ba địa sát bọn họ thì đã sớm thông báo rút lui. Nhưng mà bọn họ lại không nhận được bất cứ tin tức nào, không phải bị vứt bỏ thì là cái gì?

“Lam Mị, chị Trần, thái độ lúc nãy của tôi có chút quá đáng, bây giờ tôi thành khẩn nói xin lỗi với hai người, tôi, tôi đều đã phái người âm thầm bảo vệ cho hai người, nhưng mà tôi không ngờ tới lại làm ra loại thủ đoạn này.”

Lúc này, Trần Việt và Lam Mị đều có loại cảm giác như trời bị sụp xuống, hai người bọn họ thật sự hụt hẫng, mặc dù không nỗ lực hết mình nhưng mà cũng đủ đau lòng.

Nhìn thoáng qua người đàn ông nằm dưới mặt đất với sắc mặt vô cùng sợ hãi, Lam Mị lại liếc mắt nhìn Sở Vĩnh Du, sau đó lại bật khóc rồi chạy ra ngoài.

Về phần Trần Việt, mặc dù tương đối thành thục nhưng mà cũng lạnh lùng ném cho Sở Vĩnh Du một ánh mắt rồi sau đó mới đi ra khỏi phòng.

Bây giờ chỉ còn sót lại Ngu Thư Di hai tay chống cằm, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ sâu sắc.

“Tôi nói này người anh em, cậu có thể làm việc khéo léo một chút không hả, nếu như cậu thông báo tình huống sớm cho tôi biết, chắc chắn tôi sẽ ngăn cản cậu, tốt xấu gì cũng phải cho Lam Mị và Trần Việt một tín hiệu chứ, cậu đột nhiên lại như thế này, bọn họ sẽ suy nghĩ như thế nào?”

Sở Vĩnh Du không trả lời ngay lập tức mà là bấm điện thoại, chẳng mấy chốc, Báo Đốm mang người đến đây, sau đó nhấc ba tên địa sát đã bị sát khí tra tấn đến chết đi sống lại đi ra ngoài.

Đến lúc này, Sở Vĩnh Du mới nhìn Ngu Thư Di rồi nói.

“Có đôi khi con người không có lựa chọn, nhưng mà kể từ giây phút mà họ quen biết tôi, bọn họ phải biết rằng có lúc sẽ xảy ra chuyện như vậy. Mà tôi cũng đã cố gắng làm những chuyện mà mình nên làm, chỉ có thế thôi.”

Lời nói của Sở Vĩnh Du làm Ngu Thư Di kinh ngạc sửng sờ tại chỗ.

Dường như là cô ta đã hiểu một vài thứ, đúng vậy đó, không biết bắt đầu từ lúc nào mà đám người bọn họ quen biết với Sở Vĩnh Du cũng chỉ biết có hai chữ đòi hỏi, những cái khác đều quên hết.

Có chuyện gì cũng tìm Sở Vĩnh Du, có phiền phức gì đều tìm Sở Vĩnh Du, gặp phải khó khăn cũng tìm Sở Vĩnh Du, để đạt được những thứ này, đồng thời cũng bởi vì có quan hệ với Sở Vĩnh Du mà gặp phải một ít nguy hiểm, bọn họ lập tức chỉ biết oán trách, chuyện này quả thật rất không công bằng.

Trong lúc nhất thời, Ngu Thư Di cũng cảm thấy câu hỏi lúc nãy của mình có hơi quá đáng.

Đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vội vàng lấy điện thoại di động ra liên lạc với Lam Mị và Trần Việt, có vài lời đương nhiên là Sở Vĩnh Du sẽ không nói, nhưng mà cô ta có thể mở lời.

Báo Đốm lái xe đưa theo ba tên địa sát đi, đương nhiên không cần phải nói kết quả, mà Sở Vĩnh Du thì đã về đến nhà.

Hữu Hữu đang học bơi, nhìn thấy Sở Vĩnh Du trở về thì vội vàng chào hỏi.

Lúc anh đang bơi lội với con gái, trong thư phòng căn biệt thự nhà họ Lương ở thành phố Ninh, Lương Tranh, cậu Lương đang quỳ trên mặt đất, trước mặt là một người đàn ông trung niên phong độ đứng đấy.

Đã đến độ tuổi trung niên mà còn có thể dùng từ phong độ để hình dung, đủ để thấy khi còn trẻ người này thu hút đến cỡ nào.

“Đồ vô dụng! Đã nói với con đến một hoàn cảnh mới thì phải biết khiêm tốn, con thì sao hả? Thế mà lại trêu chọc đến nhà họ Trần.”

Người đàn ông trung niên dĩ nhiên chính là Lương Phẩm Hành, là ba của Lương Tranh, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ba ơi, con sai rồi, con thật sự sai rồi! Con cũng không biết, thật sự là con đã điều tra qua Vân Thủy Dật, là một người phụ nữ không có bối cảnh, một thân một mình mở một cửa hàng xa xỉ phẩm, con… làm sao con biết được cô ta quen biết với ông cụ Trần cơ chứ.”

Lương Tranh vô cùng sợ hãi, anh ta đã sống một cuộc sống giàu sang quen rồi, nếu như bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương, anh ta phải sống như thế nào đây?

“Được rồi, cút ra ngoài trước đi, để ba suy nghĩ một chút.”

Anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt của ông ta, Lương Tranh liền rụt cổ một cái rồi vội vàng chạy ra ngoài. Anh ta cũng không dám nói thêm gì nữa, dường như là chỉ có thể phó thác cho trời.

Trong thư phòng chỉ còn lại Lương Phẩm Hành, nếu như dựa vào lẽ thường, ông ta có năm đứa con trai, đắc tội với nhà họ Trần là hào môn đệ nhất ở thành phố Ninh, còn là ông cụ Trần, chắc chắn phải thi hành theo mệnh lệnh của gia đình trục xuất khỏi gia môn.

Nhưng mà đứa con trai út Lương Tranh này của ông ta cũng không phải là một mình ông ta có thể quyết định được vận mệnh.

Do dự mãi, Lương Phẩm Hành ngồi xuống ghế chậm rãi mở ngăn kéo có mật mã khóa ra, trong đó có một chiếc điện thoại vệ tinh.

Lúc này, có thể nhìn thấy ánh mắt của ông ta như lâm vào trong hồi ức.

“Tịnh Tịnh, con trai gặp nạn rồi, tôi nhất định phải liên lạc với bà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.