Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 459




CHƯƠNG 459: CHI PHIẾU BÍ MẬT.

Khi Sở Vĩnh Du và Thượng Quan Vô Địch đến quán cà phê của khách sạn Tứ Hải, nữ tài xế vẫn chưa tới.

“Anh rể, tên nhóc đó gọi cho em rồi, nói bên trong có 150 triệu tiền mặt, lại bị em mắng một trận.”

Sở Vĩnh Du gật đầu không nói lời nào, đúng là mọi thứ mà nữ tài xế lái xe này làm đều quá quái đản, không có lý do gì để chủ động trả lại tiền sau khi trộm cả.

Vài phút sau, một người trẻ tuổi thở hồng hộc chạy đến, Thượng Quan Vô Địch bất mãn.

“Tông Thanh, ai kêu tên nhóc cậu tới đây?”

Rõ ràng, người thanh niên đầu bằng, mặc một thân đồ xa xỉ trên người này chính là con trai của lãnh đạo văn phòng Vân Kinh của gia tộc Thượng Quan Vô Địch mà anh ta nói.

“Anh Vô Địch, chuyện nhỏ như vậy em xử lý là được rồi, sao có thể làm phiền anh chớ.”

Tông Thanh vô cùng hoảng sợ, 150 triệu cỏn con bị trộm vậy mà lại để Thượng Quan Vô Địch đích thân gọi điện, điều này thực sự không thể tin được.

“Cút xéo, 150 triệu không phải tiền sao? Đứng qua một bên đi.”

“Đợi đã!”

Tông Thanh đang rụt cổ lại và định chạy đi, sau khi nghe thấy Sở Vĩnh Du nói thì động tác chỉ chậm lại một chút, bởi vì anh ta không biết Sở Vĩnh Du là cọng hành nào.

“Còn đi nữa à? Không nghe anh rể tôi kêu đợi đã sao?”

Ngay lập tức, Tông Thanh vội vàng khom lưng cúi đầu.”

“Chào anh rể.”

“Tên khốn! Cậu mà cũng dám kêu anh rể tôi là anh rể sao? Kêu anh Sở.”

“Vâng vâng, chào anh Sở.

Sở Vĩnh Du cau mày nói.

“Cậu có chắc chắn là 150 triệu không? Đây là một việc rất quan trọng, không thể có chút sai sót.”

Tông Thanh sững sờ, người có thể khiến Thượng Quan Vô Địch gọi là anh rể, tuy theo họ thì chắc chắn không phải là người của dòng họ Thượng Quan, nhưng một nhân vật như vậy, 150 triệu với 150 ngàn chắc cũng chả có khác biệt gì đâu, có cần phải vậy không…… “Nói đi! Ngốc rồi à?”

Thượng Quan Vô Địch vô cùng tức giận, trực tiếp tát vào sau đầu của Tông Thanh, Tông Thanh lập tức nói.

“Em… em sẽ gọi điện để xác minh!”

Chỉ có Thượng Quan Vô Địch biết, Sở Vĩnh Du là người chuyện nào ra chuyện đó, cho dù lần này chỉ mất có 3 triệu thì cũng sẽ có thái độ như vậy, đây không phải là vấn đề tiền ít tiền nhiều.

Một khi số tiền không rõ ràng, thì đợi khi nữ tài xế đó tới, rất nhiều chuyện đều rất khó nói.

Bị đánh một cái, Tông Thanh không dám ở đây nữa, chạy thẳng ra ngoài gọi điện thoại, cũng chính lúc này Liêu Thông Tâm đưa một người phụ nữ bước vào.

Mặc dù hôm qua đeo khẩu trang, hôm nay không đeo, nhưng trong nháy mắt Sở Vĩnh Du vẫn nhận ra người phụ nữ sau lưng Liêu Thông Tâm, chính là nữ tài xế ngày hôm qua.

Về ngũ quan và hình dáng khuôn mặt thì cũng được.

“Anh Sở, đưa người đến cho anh rồi.”

Liêu Thông Tâm nói xong liền đứng sang một bên, cũng không dám ngồi xuống, còn nữ tài xế thì cúi đầu, tay cầm một túi ni lông, vô cùng thấp thỏm bất an.

“Ngồi đi.”

Sở Vĩnh Du lên tiếng, Liêu Thông Tâm vội vàng ngồi xuống, chỉ có nữ tài xế vẫn còn đứng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Sở Vĩnh Du.

“Thưa anh, tôi thực sự xin lỗi, hôm qua tôi đã lấy trộm 150 triệu tiền mặt từ hộp kê tay trong xe ô tô của anh, anh đếm chút đi, bên trong túi có 150 triệu.”

Nhấc tay phải lên, Thượng Quan Vô Địch nhận lấy cái túi, đếm một hồi rồi nhìn sang Sở Vĩnh Du nói.

“Anh rể, là 150 triệu, không thiếu đồng nào.”

Cách xưng hô anh rể của Thượng Quan Vô Địch, khiến Liêu Thông Tâm nhìn một cách hàm ý sâu xa một cái, Sở Vĩnh Du không dễ tiếp xúc, cái người trông phóng khoáng này chắc cũng không tệ.

Nhìn thấy nữ tài xế, Sở Vĩnh Du vốn định hỏi một câu, nhưng trong mắt cô ta có xen kẽ quá nhiều thứ, rõ ràng cũng là người có câu chuyện, hơn nữa dưới loại tình hình này, chắc có hỏi thì cũng sẽ không nói đâu, nên dứt khoác xua xua tay.

“Cô đi đi.”

Nữ tài xế sững sờ một hồi, cảm kích mà nhìn Sở Vĩnh Du một cái, cô ta còn tưởng rằng mình sẽ bị phạt gì đó, nhưng đang định nói lời cảm ơn rời đi, thì Tông Thanh đột nhiên chạy tới.

“Anh Sở, anh Vô Địch, bên…bên trong 150 triệu đó còn kẹp một tờ chi phiếu không ghi tên.”

Cái gì!

Nữ tài xế trực tiếp điên lên, hai tay vội vàng xua xua.

“Không không! Không có, không phải đâu.”

Sở Vĩnh Du nhìn Tông Thanh, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Những gì cậu nói là sự thật?”

Lúc này, Tông Thanh như bị một vạn con hổ nhìn chằm chằm, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, dấy lên dũng khí mà nói.

“Không … không sai, anh Sở, em vừa gọi cho người sắp xếp xe để hỏi, anh ta ra ngoài thu nợ, chi phiếu kẹp trong một xấp tiền, đó là tờ chi phiếu không ghi tên mệnh giá ba tỷ.”

Chỉ có thể nói những người này quá có tiền, chi phiếu ba tỷ, người bình thường chắc chắn sẽ cất giữ cẩn thận, bên này lại tùy tiện kẹp trong tiền, còn thuận tiện để trong hộp kê tay trong xe nữa, thật là….

Bởi vì nhìn chằm chằm vào mắt của Tông Thanh, cho nên Sở Vĩnh Du biết anh ta không có nói dối, sau đó liền nhìn về phía nữ tài xế, giọng nói cũng dịu đi một chút.

“Tiền đã bị mất từ tay tôi, vì vậy tôi có nghĩa vụ phải lấy lại tiền, cô đừng căng thẳng, nhớ kỹ lại, số tiền này chỉ có cô, hay là còn qua tay của người khác?”

Nữ tài xế suýt khóc, 150 triệu đã khiến cô ta bất lực rồi, bây giờ lại đột nhiên có thêm một chi phiếu ba tỷ, bảo cô ta sao mà đền đây.

“Tôi … tôi gọi cho em trai tôi hỏi một chút.”

Vẻ mặt Liêu Thông Tâm lúc này sững sờ, hoàn toàn không hiểu, với thân phận của Sở Vĩnh Du, chỉ 150 triệu nhỏ nhoi, không, cho dù có là chi phiếu ba tỷ đi nữa, một số tiền nhỏ như vậy, có cần phải nghiêm túc như vậy không?

Thật lâu sau, nữ tài xế cúp điện thoại, trong mắt đột nhiên có chút tức giận.

“Tôi biết mình ăn trộm tiền là sai, bây giờ tôi đã trả lại tiền rồi, nếu anh muốn tăng lãi suất thì cũng được, hoặc phạt tôi, báo cảnh sát cũng được, nhưng anh không thể đổ oan người khác, bên trong đó căn bản không có chi phiếu, em trai tôi mới nói rồi.”

Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt nữ tài xế, nhẹ giọng nói.

“Hiện tại cô có hai lựa chọn, hoặc là tôi sẽ gọi cảnh sát đến xử lý, nếu thật sự có cả chi phiếu ba tỷ bên trong đó, cô có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không? Còn một lựa chọn khác, cô nói cho tôi biết tại sao cô lại lấy tiền, nói thành thật, tôi có thể đích thân đi tìm tiền về.”

Anh đã mất tiền, tất nhiên anh phải tìm lại, anh có thể tự trả, nhưng nó không phù hợp với cách làm của anh.

Nữ tài xế do dự, đích thực, nếu như trong đó có chi phiếu ba tỷ thì đúng là chuyện lớn, cô ta có chút không chắc chắn Nhìn Sở Vĩnh Du một cái, từ khi gặp nhau ngày hôm qua, cô ta đã cảm thấy cậu chủ nhà giàu này có vẻ không tệ, hôm nay xem ra, ít nhiều đã xác minh được suy nghĩ của cô ta.

Ít phút sau, nữ tài xế lên tiếng.

“Tôi nói, tôi nói hết, đừng gọi cảnh sát.”

Vừa nói, khoé mắt nữa tài xế từ từ rơi ra một giọt nước mắt.

“Ba mẹ tôi…”

Đúng lúc này, Sở Vĩnh Du đột nhiên ngắt lời nữ tài xế, sau đó chỉ ngón tay phải về một phía của quán cà phê, cau mày nói.

“Hai tên cao lớn kia đang để mắt đến cô sao?”

Nữ tài xế gật đầu.

“Ừm, tôi đã lấy tiền của họ.”

“Được rồi, bây giờ cô có thể nói rồi.”

Sau khi nữ tài xế nói xong, hiện trường yên tĩnh một hồi, khoé mắt Tông Thanh đột nhiên khẽ đỏ lên, trầm giọng nói.

“Anh Sở, em không cần số tiền này nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.