Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 413




CHƯƠNG 413: HẸN CHIẾN

Phát bị đá một cái đau đớn, cũng không còn dễ chiu nữa, căm hận quay đầu lại nhìn Báo Đốm nói.

“Báo Đốm! Tôi nói lại một lần nữa, tôi là người của sếp Vương, đừng tưởng rằng anh đã thống trị được cái tỉnh này là có thể không đặt ai vào trong mắt nữa, anh buông lời bảo vệ nhà hàng này, tôi còn dám đập, từng chi tiết trong đó chẳng lẽ anh nghĩ không ra sao?”

“Quả nhiên!”

Ngu Thư Di vô cùng căm phẫn, tức giận không thôi.

“Quả nhiên là do tên sếp Vương kia làm, đúng là không bằng cầm thú, còn dám xưng là người đứng đầu giới nhà hàng ẩm thực, tôi nhổ vào! Chỉ là một tên côn đồ vô lại, cạnh tranh chân chính không phải đối thủ thì lại giở trò này ở phía sau lưng à.”

Sếp Vương? Hình như Sở Vĩnh Du có chút ấn tượng.

“Thư Di, là cái tên mở Thiên Vị Thực Phủ kia à? Lần trước không phải Ngô Tiêu Tiêu đã giải quyết rồi sao?”

Ngu Thư Di bất lực.

“Đúng thế, Ngô Tiêu Tiêu đã ra ngoài rồi, hội trưởng của hiệp hội nhà hàng ẩm thực đã thỏa hiệp rồi, không ngờ tên sếp Vương còn dám có ý định đập phá nhà hàng của tôi, đúng là quá ghê tởm.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, đi về phía trước.

“Cậu cứ lo chuyện mở lại nhà hàng đi, tôi đi gặp cái tên sếp Vương này.”

Anh muốn xem xem, tên sếp Vương này có ba đầu sáu tay như thế nào mà cậu cả Ngô Tiêu Tiêu của gia tộc đứng thứ hai trong tỉnh đã lên tiếng rồi mà còn dám làm loạn như vậy, đúng là to gan.

Báo Đốm nhấc Phát dậy, cười khẩy nói.

“Có phải cậu cho rằng sếp Vương là thần trong lòng của rồi không? Chuyện gì cũng có thể giải quyết? Đi thôi, hôm nay cho cậu mở mang tầm mắt, như thế nào mới gọi là thần thật sự.”

Gương mặt Phát xuất hiện một nụ cười, nếu đã muốn đi gặp sếp Vương, vậy ít nhất anh ta cũng không cần chịu khổ nữa.

“Báo Đốm, đưa hai người theo tôi vào trong là được, đừng làm phiền những thực khách đó.”

Bây giờ đã là giữa trưa rồi, người ăn cơm đương nhiên là có, có lẽ vì Thiên Hy Các bị đập phá phải ngừng kinh doanh, hôm nay Thiên Vị Thực Phủ vô cùng tấp nập.

Sở Vĩnh Du muốn gây phiền phức cho sếp Vương, nhưng cũng không ngang ngược đến mức đuổi hết khách hàng đi.

“Xin lỗi mọi người, đã hết bàn rồi, nếu muốn dùng bữa, xin hãy lấy số xếp hàng.”

Vừa vào, một nhân viên phục vụ đã bước tới, vừa nói xong, Phát đã lên tiếng.

“Sếp có đây không?”

Nhìn thấy Phát, nhân viên phục vụ nhiệt tình nói.

“Có đó anh Phát.”

Đi theo Phát, đi thẳng đến phòng làm việc chuyên dùng của sếp Vương trong Thiên Vị Thực Phủ, ngoài cửa còn có hai tên vệ sĩ đang đứng.

Có Phát ở đây, đương nhiên cửa phòng làm việc cũng được mở ra.

Bên trong, sếp Vương đang ngồi trên ghế mát xa nhắm mắt dưỡng thần, từ sắc mặt thoải mái có thể thấy được, dường như anh ta đang có chuyện tốt gì đó.

“Sếp.”

Phát lên tiếng, sếp Vương mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Báo Đốm và Sở Vĩnh Du, thì chậm rãi ngồi dậy, cười nói.

“Haha, anh Báo đại giá quang lâm là muốn ăn cơm ở chỗ tôi sao?”

Báo Đốm cười khẩy.

“Con mẹ nó bớt phí lời! Phát này là người của mày? Nói như vậy thì, tối đó nó đưa người đi đập Thiên Hy Các cũng là mày sai khiến?”

Sếp Vương lại không có chút sợ hãi, gật đầu nói.

“Đúng vậy, tôi khuyên anh Báo tốt nhất đừng để ý đến chuyện này, nếu không rất có thể sẽ rước họa vào thân đó, bà chủ của Thiên Hy Các, Ngu Thư Di, tôi đã cho cô ta rất nhiều cơ hội rồi, là cô ta không biết trân trọng, dùng đến cái thủ đoạn này, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”

Sở Vĩnh Du bước tới, nói.

“Tôi cũng cho anh rất nhiều cơ hội rồi, nhưng cũng không trân trọng, bây giờ, tôi cho thêm một cơ hội để gọi người đứng sau ra.”

Cho dù có như vậy, sếp Vương vẫn bình tĩnh như cũ, vừa rút một tấm bản đồ trong ngăn kéo ra, vừa cười nói.

“Anh chính là Sở Vĩnh Du nhỉ, nghe danh đã lâu, sếp Vương tôi đương nhiên không phải đối thủ của anh, nhưng thiên hạ này núi cao còn có núi cao hơn, người có thể xử lí anh thì nhiều lắm, nếu anh có gan, chín giờ tối nay đến trang trại chăn nuôi này đi, dám không?”

Báo Đốm cầm lấy tấm bản đồ, Sở Vĩnh Du nhìn qua, khẽ nhíu mày, khu trang trại chăn nuôi được đánh dấu trên bản đồ dường như giống với nơi anh từng đi đến lần trước khi anh đuổi theo một trong mười người của Yêu Tà.

Anh còn phái người canh giữ ở đó, đề phòng người kia lại xuất hiện lần nữa, không ngờ người đứng sau sếp Vương lại cũng hẹn đến đó? Chẳng lẽ chỗ dựa phía sau anh ta chính là một trong mười người mà anh theo dõi trước đó?

“Ngày mai chuẩn bị một tấm chi phiếu ba trăm tỉ, sau đó Thiên Vị Thực Phủ đóng cửa, đây chính là sự trừng phạt cho sự tham lam vô độ, được nước lấn tới của anh.”

Ném lại một câu, Sở Vĩnh Du đưa Báo Đốm rời đi, sếp Vương cười khẩy, hoàn toàn không để tâm đến.

“Khẩu khí lớn thật đó, anh còn có thể sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không còn chưa rõ nữa đó.”

Phát đứng bên cạnh cũng cười theo, sếp quả nhiên là thần thông quảng đại, đến cả một nhân vật lớn như Báo Đốm mà cũng chỉ có thể bất lực rời đi.

Trở về Thiên Hy Các, Sở Vĩnh Du nói với Ngu Thư Di.

“Tối nay tôi sẽ đi giải quyết chuyện này, cậu cứ yên tâm dọn dẹp nhà hàng là được.”

Ngu Thư Di nhìn Sở Vĩnh Du, với tính cách này của cô, cô cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

“Vĩnh Du, tôi…”

“Thật sự muốn nói với tôi những lời khách sáo sao?”

Ngu Thư Di cười, đấm một cái lên ngực Sở Vĩnh Du.

“Hừ! Bà đây hiếm khi khách sáo với cậu một lần, cậu còn dám chế giễu tôi, mau chóng cút đi.”

Lúc Sở Vĩnh Du về đến nhà, sếp Vương đã đến một trong những căn biệt thự của mình ở tỉnh.

Trong phòng khách, Ngô Siêu của nhà họ Tiêu và hai người trung niên khác cùng với một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đó như đang nói chuyện gì đó.

“Lão Sa! Sở Vĩnh Du tìm đến chỗ tôi rồi.”

Sếp Vương đi vào cửa nói, người trung niên kia gật đầu.

“Ừm, cậu ta đồng ý sẽ đến trang trại chăn nuôi rồi chứ?”

Người trung niên này để một mái tóc ba phân, dáng người cao gầy, nhìn có vẻ yếu đuối không chịu nổi gió.

Nhưng Ngô Siêu biết, người trung niên này lại là người có dị năng cấp tám trong liên minh dị năng giả của bọn họ, vô cùng đáng sợ, xem thường ông ta thì kết quả sẽ vô cùng thảm hại.

“Đồng ý rồi, Sở Vĩnh Du như còn rất tự tin, bảo ngày mai tôi chuẩn bị một tờ chi phiếu ba trăm tỉ, Thiên Vị Thực Phủ phải đóng cửa.”

Ngô Siêu bật cười.

“Anh Sa, trước kia em đã nói với anh tên Sở Vĩnh Du vô cùng huênh hoang, bây giờ chắc anh đã tin em rồi chứ.”

Giờ đây người nhà vẫn liên tục ép anh ta đi quỳ gối xin lỗi Sở Vĩnh Du, Ngô Siêu cảm thấy vô cùng căm hận người này.

Ba, hai anh trai, sau đêm nay, Sở Vĩnh Du sẽ không tồn tại nữa rồi, bất kể mối quan hệ của anh ta có rộng lớn đến mức nào, địa vị xã hội ghê gớm thế nào, có câu người chết rồi như ngọn đèn tàn, chỉ cần Sở Vĩnh Du chết đi thì sẽ không còn gì nữa.

Anh Sa nhếch miệng cười.

“Có thể giết một dị năng giả cấp bảy như cậu trong giây lát, tên Sở Vĩnh Du này cũng có tư cách để ngông cuồng, chắc là Tiên Thiên võ giả trong giới võ giả nước R, Ngô Siêu, người bảo cậu đi mời cậu đã mời rồi chứ?”

Ngô Siêu gật đầu, vui vẻ nói.

“Đã mời rồi, chưởng môn của một số môn phái gần tỉnh đều sẽ đến hiện trường quan sát trận chiến, đồng thời, em cũng cho người bố trí thiết bị quay với độ nét cao, sẽ thể hiện rõ ràng trận chiến của anh Sa với Sở Vĩnh Du.”

Người phụ nữ nãy giờ vẫn im lặng, lúc này ánh mắt cũng sáng lên.

“Vậy thì, cứ để tên Sở Vĩnh Du này trở thành cục đá kê chân đầu tiên cho việc gây vang tiếng danh của liên minh dị năng giả chúng ta ở nước R đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.