Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 393




CHƯƠNG 393: CHÁU TRAI THẬT SỰ TỚI RỒI

Người tới cao hơn 2m, giọng nói nặng nề như đạn pháo, vừa dứt lời đã vung tay phải, thiệp mời bay thẳng về phía ông cụ Thượng Quan.

Ông cụ Thượng Quan bắt được thiệp mời, chỉ nhìn lướt qua rồi cười nói.

“Các cậu giải tán hết đi, cậu ấy là khách quý của tôi.”

Vụt!

Mười mấy bóng người nhất thời biến mắt trong không khí, lúc này người khổng lồ đó mới lớn tiếng nói.

“Chúc ông cụ thọ tỷ Nam Sơn, hôm nay tôi tới đây, ngoài việc chúc thọ ông, còn phải làm mai cho cháu Hà Tiểu Mông của tôi, thằng bé với Thượng Quan Yến Nhi nhà ông tâm đầu ý hợp, chắc ông không chia rẽ đôi uyên ương đúng không?”

Ông cụ Thượng Quan mỉm cười, không nói gì cả, người tới cũng không đợi câu trả lời, mà ngồi thẳng xuống chỗ cách Nam Cung Vô Phong một chiếc ghế.

Tất nhiên người tới là Chiến Thần Nộ Hải rồi, với tính cách anh ta, nếu không phải hôm đó sau khi quyết đấu Sở Vĩnh Du đã lên tiếng, có lẽ anh ta sẽ không tới dự tiệc mừng thọ này.

Tất nhiên chuyện Chiến Thần Nộ Hải đứng về phía Sở Vĩnh Du, cũng nằm trong dự đoán của ông cụ Thượng Quan.

“Ha ha, chỉ là một tên thô lỗ võ công cao cường, cũng được xem là thế lực mà cậu nói? Nhà họ Bạch tôi có rất nhiều người như vậy.”

Ông Bạch cười khẩy, nếu đã làm rồi, thì ông phải làm đến cùng, hôm nay phải quyết định cho xong chuyện hôn sự, bằng không sao ông xuống đài được?”

Ông vừa dứt lời, Chiến Thần Nộ Hải đã lạnh lùng nói.

“Lão già kia, cần thận lời nói của ông đó, ông dám nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ phế hai cánh tay ông ném vào quan tài.”

Hả? Ông Bạch nỗi giận, Bạch Thanh đứng bên cạnh bước ra, khí thế dâng trào, nhưng bị ông Bạch ngăn cản ngay, nói chuyện thì được, nếu thật sự đánh đắm trong tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan, e rằng cả đời không còn qua lại với nhau nữa.

Đúng lúc này, giọng nói của MC lại vang lên.

“Nhà họ Phùng ở Hải Môn, nhà họ Hồng, nhà họ Lâm và nhà họ Ôn ở Kim Cảng tới!”

Một nhóm người đi vào, ai cũng nở nụ cười với Sở Vĩnh Du đang đứng ở đó ngay, rồi mới tới chỗ ông cụ Thượng Quan lần lượt lên tiếng chúc mừng.

Chúc xong, Phùng Diệu Dương — chủ nhân nhà họ Phùng lại lên tiếng.

“Hôm nay ngoài việc chúc thọ ông, mấy người chúng tôi còn muốn làm mối cho con trai nuôi Hà Tiểu Mông, thằng bé với Thượng Quan Yến Nhi yêu nhau thắm thiết, mong ông tác thành.”

Dứt lời, bốn nhà bọn họ không đợi ông cụ trả lời, đã ngồi hết xuống bàn bên cạnh Nam Cung Vô Phong.

Giờ tất cả khách mời đều lộ vẻ mặt kỳ lạ, dù là ông Bạch cũng trở nên trầm mặc.

Nếu nói riêng từng nhà, thì nhà họ Bạch bọn họ khinh thường bốn nhà này, nhưng nếu gộp lại hết, thì bọn họ đại diện cho hai nơi phồn hoa là Hải Môn và Kim Cảng, nên rất lợi hại.

Thật sự không ngờ bốn nhà này đều đứng sau Sở Vĩnh Du, cuối cùng ông cũng bắt đầu nhìn rõ thân phận anh rồi, hình như anh đã đạt đến trình độ tương đương với nhà họ Bạch ông rồi.

Còn ông cụ Thượng Quan vẫn cười ha hả, không nói gì, rõ ràng vẫn thấy như vậy chưa đủ.

Sở Vĩnh Du đã ngồi xuống cạnh Nam Cung Vô Phong, nói với Chiến Thần Nộ Hải.

“Em trai Hà Tiểu Mông của tôi là cháu trai anh? Không ngờ anh thật sự dám chiếm tiện nghỉ này.”

Chiến Thần Nộ Hải đỏ mặt, mạnh miệng nói.

“Sao nào? Tôi đánh không lại anh, thì không thể chiếm tiện nghi về chuyện này à?”

Sở Vĩnh Du mỉm cười, rồi nhìn bốn nhà ở bàn bên cạnh.

“Hà Tiểu Mông là con trai nuôi của các ông?”

Mấy người Phùng Diệu Dương đều né tránh ánh mắt, người nói là Phùng Diệu Dương, nên ông đành phải bất chấp trả lời.

“Cậu Sở, lời nói trong lúc cấp bách không có giá trị, cậu đừng để trong lòng.”

Giờ đến Nam Cung Vô Phong cũng bật cười.

“Ha ha, Vĩnh Du, cậu nhờ bọn họ giúp đỡ thì chiếm chút tình nghỉ này cũng không thành vấn đề đúng không?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Vâng, tôi sợ lát nữa có người nói Hà Tiểu Mông là cháu trai ông ấy, tôi thì không sao, quan trọng là có phải gia chủ Nam Cung đang vô hình chịu thiệt?”

Tính ra thì Nam Cung Vô Phong là bác cả Sở Vĩnh Du, nếu có xưng hô này thật, chẳng phải ông sẽ là…

Nam Cung Vô Phong nghe vậy thì sửng sốt một lát, rồi cười lớn, tiếng cười này đã thu hút mọi người, vẻ mặt ai cũng ngạc nhiên đến mức không thể tưởng tượng được.

Phải biết rằng, đây là Nam Cung Vô Phong đó, không ngờ ông cũng bắt chấp tình cảnh mặt mũi, không hề kiêng dè mà cười lớn, thật sự hiếm có đến mức không thể tưởng tượng được.

Sắc mặt của Nam Cung Lâm và Trương Thanh Lệ đều cực kỳ khó coi, nhiều năm qua, bọn họ chưa từng nhìn thầy Nam Cung Vô Phong thoải mái cười lớn như vậy, thế mà giờ lại xuất hiện, còn do Sở Vĩnh Du chọc cười, vậy thì…

Như xác nhận câu nói của Sở Vĩnh Du, giọng nói của MC lại vang lên.

“Thần y Bạch Ông tới.”

Cái gì?

Lúc này, dù là ông cụ Thượng Quan cũng lần đầu tiên đứng dậy đúng nghĩa, quả thật ông đã gửi thiệp mời cho Bạch Ông, nhưng hoàn toàn không đưa đến tay, thế mà giờ người lại đến?

Người già hay sợ chết, ngoài cái chết tự nhiên, thì xác suất cao nhát dẫn đến cái chết là gì? Tất nhiên là bị bệnh rồi, nên chắc chắn trong mắt bát kỳ ai, địa vị của Bạch Ông không thể nào thay thế được.

Ông cụ Thượng Quan vừa dẫn Thượng Quan Long đi được mấy bước, Bạch Ông đã sải bước đi vào.

“Thần y Bạch, tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi ông có thể tới dự tiệc mừng thọ của tôi.”

Dứt lời, bác Vương kiểm tra thiệp mời sau lưng Bạch Ông nhát thời thở phào nhẹ nhõm, ông lão này xuất hiện ở cửa nhưng không có thiệp mời, chỉ nói mình là Bạch Ông, nếu trước đây không có chuyện Sở Vĩnh Du và Chiến Thần Nộ Hải, ông đã sớm đuổi đi rồi, giờ xem ra, cho ông ta vào mới là sự lựa chọn sáng suốt.

Giờ mọi người có mặt ở đây đều đứng dậy, có thể thây Bạch Ông có địa vị thế nào, dù là Nam Cung Vô Phong cũng đứng dậy từ tận đáy lòng, là người, ai không bị bệnh.

“Được rồi, hôm nay ông là nhân vật chính trong tiệc mừng thọ, ngược lại chủ động tiếp đón tôi sẽ không hợp lý cho lắm.”

Bạch Ông không nói những câu chúc mừng, nhưng ông cụ Thượng Quan đã cực kỳ vui vẻ, ông ta có thể tới là món quà lớn nhất với ông.

Thật ra quan hệ giữa ông và Bạch Ông cực kỳ tốt, nhưng quan hệ cá nhân vẫn là quan hệ cá nhân, nhất là khi ông biết Bạch Ông rất ghét giọng điệu những nơi như này, nên giờ ông ta có thể tới, ông mới kích động như vậy, chuyện này tương đương với việc bày quan hệ ra ngoài ánh sáng.

“Đúng rồi, Hà Tiểu Mông là cháu nuôi của tôi, nghe nói thằng bé với Yến Nhi tâm đầu ý hợp, sao nào?

Lão già ông vẫn chưa đồng ý? Nếu ông dám không đồng ý, thì sau này gia tộc Thượng Quan các ông có người bị bệnh, cũng đừng tìm tôi, vì có tìm tôi cũng không tới.”

Bạch Ông lại nói câu này, làm mọi người trố mắt, lại có một vị nữa tới tạo thế cho Hà Tiểu Mông, hơn nữa người này rất có sức ảnh hưởng.

Sắc mặt ông Bạch trở nên ngưng trọng, đừng nhìn bọn họ đều họ Bạch, nhưng nhà bọn ông chẳng có quan hệ gì với Bạch Ông, hình như tình hình hiện tại ngày càng bắt lợi.

“Chuyện này…”

Ông cụ Thượng Quan nhát thời biến sắc, quả thật ông cũng không ngờ, Bạch Ông lại làm người mai mồi, làm ông hơi bất ngờ.

Bên này Nam Cung Vô Phong cũng rất bát ngờ, người nói Hà Tiểu Mông là cháu trai thật sự xuất hiện rồi, nhưng nếu là Bạch Ông thì ông không thành vần đề.

Giờ ông quay đầu nói với Sở Vĩnh Du.

“Có lẽ nhân vật mấu chốt sắp ra sân rồi đúng không?”

Mắt Sở Vĩnh Du thoáng qua tia bắt ngờ, khẽ đáp.

“Có chuyện gì mà gia chủ Nam Cung không biết không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.