Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 389




CHƯƠNG 389: CHẮN ĐƯỜNG

Gia tộc Thượng Quan ở Thiên Hải có thể được xếp vào những gia tộc hàng đầu ở Nước R, nơi ở có thể bình thường được sao? Mặc dù ở một nơi tắc đất tắc vàng như Thiên Hải nhưng gia tộc Thượng Quan vẫn có được miếng đất có diện tích 200 mẫu.

Bốn phía bên trong tất cả đều là kiến trúc cổ, ngôi nhà cao nhất không vượt quá ba tầng, cảm giác phương Đông cổ đại vô cùng rõ nét.

Một trăm mét trước cửa lớn là một mặt hồ hình trăng khuyết tự đào, làm kiến trúc ngôi nhà càng trở nên tuyệt đẹp, xa hoa.

Lúc này mặt trời vừa lặn xuống núi, ở cổng lớn của gia tộc Thượng Quan, hai hàng người áo đen đang đứng ở hai bên bức tường xây bằng đá trắng, người nào người nấy đều không cử động gì, tất cả nhìn thẳng về phía trước.

Cánh cổng lớn ở giữa lại càng long trọng hơn, có người đứng kiểm tra thư mời, có một MC nỗi tiếng đứng ở cửa chuyên để thông báo là ai tới chúc mừng. Trong mắt những người bình thường, đây hẳn là một MC rất nổi tiếng nhưng khi tới đây anh ta làm gì cũng phải cẩn thận, bởi vì tới tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan đều là những người anh ta không thể làm mát lòng được.

Đến cả anh ta, để giành được cơ hội này cũng đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, cuối cùng đến khi thành công nhận được rồi làm những người trong giới vô cùng ghen tị, những người như vậy thật sự quá nhiều.

“Anh, chúng ta thật sự ngăn Hà Tiểu Mông ở bên ngoài sao? Nhưng… anh hai đích thân tới đón người này, với tính tình của anh hai, việc anh ấy cho chúng ta một quyền ngay trước mặt mọi người là chuyện rất có khả năng sẽ xảy ra đấy.”

Có hai thanh niên đứng bên cạnh cửa, trong đó một người đang nói, ánh mắt có vẻ rất sợ sệt.

“Ha ha, yên tâm đi, chúng ta ngăn Hà Tiểu Mông lại là chuyện bình thường. Nếu Hà Tiểu Mông và người cậu ta gọi là anh rễ, tên Sở Vĩnh Du kia có thư mời, đương nhiên chúng ta sẽ để cho bọn họ vào trong.

Còn nếu như bọn họ không có thì e rằng đến cả anh hai nói cũng không có tác dụng gì.”

“Được, anh và Bạch Khảm là anh em tốt nhưng em và anh ta thì không phải, em không dính vào vũng nước đục này đâu, em thật sự sợ nắm đắm của anh hai lắm.”

Cậu thanh niên đầu tiên nói xong liền chạy vào trong ngay lập tức, để lại một mình Thượng Quan Vân đứng thầm lắc đầu, em trai ruột của anh ta đúng là nhát gan.

Gia tộc Thượng Quan là một gia tộc rất lớn, riêng bên dưới của ông nội đã có 5 người con trai, 2 người con gái, con cháu về sau nhiều thế nào đương nhiên nghĩ cái là ra.

Thượng Quan Vân là con trai lớn của người con trai thứ ba của ông nội, đều là những thành viên trực hệ.

Lúc này, một chiếc xe Hồng Kỳ xuất hiện, Thượng Quan Vân biết rõ khách mời đang lần lượt tới.

Những người đủ tư cách tham gia vào tiệc mừng thọ, gia tộc Thượng Quan đều dùng một chiếc xe Hồng Kỳ đã được lắp thêm thiết bị phòng đạn để đi đón, trong bóng tối cũng có những cao thủ ngầm bảo vệ, vậy nên hôm nay không có bắt cứ xe nào là xe Rolls Royce tới đây, bởi vì ông chủ của nhà Thượng Quan là một người vô cùng yêu nước, tất cả những vật phẩm tùy thân mang theo người của ông đều là hàng sản xuất trong nước, hoàn toàn không có bóng dáng của đồ nhập khẩu.

Cũng may là ông cụ chỉ yêu cầu với mình như vậy, chứ không bắt buộc con cái, nếu ông thật sự làm như vậy có lẽ lớp con cháu trẻ tuổi trong nhà họ Thượng Quan đều sẽ phát điên mắt.

Chiếc xe dừng lại, một nam một nữ xuất hiện rõ ràng hai người đi ra là một cặp vợ chồng.

Một người lớn tuổi đứng ở cửa kiểm tra thư mời, rồi đưa cho người MC đứng bên cạnh, người này nhận được lập tức đọc to lên.

“Vợ chồng họ Lý ở Tuyên Thành tới chúc mừng.”

Nghe thấy câu này, Thượng Quan Vân vội vàng nhìn sang, vợ chồng nhà họ Lý ở Tuyên Thành vô cùng ghê gớm, là nhân viên nghiên cứu và phát triển một loại chip gì đó trong nước, đi tới đâu cũng được bảo vệ tuyệt mật, nhìn trông có vẻ bình thường nhưng địa vị trong xã hội vô cùng cao, những chuyện này cũng chỉ hạn chế một số nhân vật lớn mới biết được.

Ngay sau đó Thượng Quan Vân nhìn thấy bác cả của mình và người anh lớn Thượng Quan Sử Nho cùng những nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất trong gia tộc đi tới cửa, rõ ràng có một nhân vật lớn chuẩn bị tới.

“Vân, mau tới đây, chú Nam Cung của con sắp tới rồi.”

Một người đàn ông trung niên vẫy tay, Thượng Quan Vân vội vàng chạy tới, lúc đó anh ta cũng hiểu ra vì sao lại nhiều người ra như vậy, hóa ra gia chủ của gia tộc Nam Cung ở Vân Kinh, Nam Cung Vô Phong đã tới.

Đối với gia tộc Nam Cung, cho dù là nhà Thượng Quan bọn họ cũng phải tôn trọng và ngưỡng vọng.

Quả nhiên sau khi hai chiếc xe Hồng Kỳ xuất hiện rồi từ từ dừng lại, Nam Cung Vô Phong cùng vợ của mình là Trương Thanh Lệ và con trai là Nam Cung Lâm xuống xe.

“Ha ha, Vô Phong, tôi còn sợ là ông không tới nữa.”

Thượng Quan Long là chưởng môn hiện giờ của gia tộc Thượng Quan, cũng chính là ba của Thượng Quan Sử Nho, Thượng Quan Vô Địch và Thượng Quan Yến Nhi, đương nhiên ông phải đích thân ra cửa tiếp đón.

Mặc dù khuôn mặt Nam Cung Vô Phong vẫn cười nhưng một luồng khí vô hình lại toả ra khiến cho những người khác không dám chủ động lên tiếng.

“Ông cụ đại thọ, cho dù tôi có bận tới đâu thì cũng phải dành thời gian ra để tới chứ.”

Khi gia tộc Nam Cung bước vào, cơ thể của người MC kia bắt đầu khẽ run lên. Anh ta chính là người ở Vân Kinh, vậy nên sức ảnh hưởng của gia tộc Nam Cung lớn tới đâu, anh ta là người hiểu quá rõ. Hơn nữa cho tới trước mắt đây là khách mời duy nhất không cần kiểm tra thư mời, hơn nữa gần như tắt cả mọi người ngoại trừ ông cụ Thượng Quan đều ra đón tiếp người này, có lẽ cảnh tượng như vậy sẽ không xuất hiện lại lần nữa.

Thượng Quan Sử Nho cùng đi theo vào trong, nhìn thấy bóng lưng của Nam Cung Vô Phong, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ sợ hãi, từ trước tới nay Nam Cung Vô Phong vẫn luôn là thần tượng của anh ta.

“Anh Sử Nho vẫn coi ba của tôi là mục tiêu sao?”

Một câu nói vang lên, là Nam Cung Lâm lên tiếng, Thượng Quan Sử Nho gật đầu không hề che giấu.

“Phong thái của gia chủ nhà Nam Cung luôn là điều mà tôi cần học hỏi.”

Nam Cung Lâm không nói gì thêm nữa, trong những gia tộc ở Nước R, những người đồng trang lứa khiến anh ta e dè không nhiều, Thượng Quan Sử Nho lại là một trong số những người đó.

Vừa đi, anh ta còn vừa nhìn về phía cửa lớn, khóe miệng cong lên.

Sở Vĩnh Du, có lẽ anh cũng tới phải không, không biết lại chuẩn bị diễn vở kịch hay gì nữa đây?

Từng nhóm khách mời lần lượt đi vào, trong lòng Thượng Quan Vân bắt đầu khó hiểu, Hà Tiểu Mông kia sao vẫn còn chưa xuất hiện? Nếu không phải nhận lời nhờ vả của Bạch Khảm, thì làm thế này thật sự làm lỡ thời gian của anh ta.

Nhưng anh ta cũng không cảm thấy buồn chán, bởi vì lúc đó bên cạnh anh ta đã có Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt.

“Anh Vân, rốt cuộc anh đang đợi ai vậy?”

Trong lòng Kha Đạt cảm thầy khó hiểu, trong gia tộc Thượng Quan, chỉ có mình Thượng Quan Vân này còn dễ tiếp xúc nên quan hệ với anh ta cũng không tệ lắm.

“Hoặc là cậu đứng đây và đừng hỏi gì, hoặc là đi vào trước đi.”

Thái độ của Thượng Quan Vân rất lạnh lùng nhưng Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt cũng cảm thấy đây là chuyện bình thường. Mặc dù hai người không dám hỏi thêm gì nữa, nhưng cũng không đi vào trong, định đứng đây đợi xem rốt cuộc Thượng Quan Vân đang chờ gì.

Lúc này, một chiếc xe Hồng Kỳ tiến vào, hai mắt Thượng Quan Vân sáng lên, từ từ bước tới bên cạnh người lớn tuổi đang kiểm tra thư mời.

Chiếc xe này đương nhiên là anh ta biết, đây là chiếc xe mà anh hai Thượng Quan Vô Địch của anh ta lái, vậy nên ngồi bên trong nhất định là Hà Tiểu Mông và anh rễ của cậu ta, Sở Vĩnh Du.

Cánh cửa xe được mở ra, mọi chuyện đúng là như vậy, Sở Vĩnh Du và Hà Tiểu Mông xuắt hiện.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt đúng kiểu nhìn thấy kẻ thù, hai mắt đỏ ngầu, rồi lại cùng liên tưởng đến hành động của Thượng Quan Vân, hình như sắp có kịch hay để xem rồi.

“Anh rễ, mời.”

Thượng Quan Vô Địch cười ha ha rồi làm động tác mời, Sở Vĩnh Du chưa đi được mấy bước đã bị Thượng Quan Vân ngăn lại.

“Làm phiền anh lấy thư mời ra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.