Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 375




CHƯƠNG 375: NHÂN VẬT DỮ DẰN CỦA PHƯỜNG HÒ ĐÔNG.

Một phòng khám không lớn trong hẻm, bên ngoài đã có khoảng máy chục người đang đứng, trong tay đều cầm một mảnh giấy trắng, chắc là cũng như xếp hàng theo số rồi, có ma mới biết bên trong còn có bao nhiêu người nữa.

Vào đến bên trong, đại sảnh chỉ có một cái ghế dài, trên đó ngồi đầy người rồi, gần như toàn bộ đều là bế con đến khám bệnh, các loại tiếng khóc, tiếng la không ngót tai, Hữu Hữu hình như có chút sợ hãi, ôm chặt lầy cổ của Sở Vĩnh Du.

Lúc này, Lục Côn sáp tai tới nói nhỏ.

“Anh Sở đợi một chút, trợ thủ của ông ta lát nữa sẽ ra ngoài, sau đó dẫn chúng ta vào từ cửa hông.”

Khẽ gật đầu, Sở Vĩnh Du đương nhiên hiểu, nhiều người đang đợi như vậy, có mối quan hệ để chen hàng vào khám chắc chắn không được quá khoa trương, nếu không thì mấy người chờ đợi này sao có thể đồng ý chứ?

Mới qua mười mấy giây, đột nhiên có mười mấy người ào ào xông vào, toàn bộ đều trông rất lưu manh, trên tay còn cầm đủ loại đồ chơi.

Dẫn đầu là một thanh niên đeo kính râm, áo sơ mi hoa, cài một cái cúc, nhắc cây gậy bóng chày trong tay lên, huênh hoang nói.

“Cái phòng khám này đóng cửa sớm, mẹ nó cút hết đi cho ông!”

Bình thường mà nói, nhiều người đến khám bệnh như vậy, đã sớm đứng lên đánh hội đồng rồi, dù sao cũng có gì có thể quan trọng bằng khám bệnh chứ.

Nhưng nghĩ đến đứa con trong lòng, ai cũng bớt một chuyện không bằng một chuyện, nếu không lỡ như làm bị thương đến đứa con thì toang rồi.

“Ai bảo bọn mày tới? Lông còn chưa mọc đủ mà đã dám ngang tàng bá đạo rồi?”

Lục Côn không vui, chuyện hôm nay mà làm tốt, giải quyết được cái bụng nhỏ bị đau của Hữu Hữu thì đó chính là đã lập được một đại công, chắc chắn còn lợi hại hơn việc tìm một căn nhà tối qua nữa, làm sao có thể để cho đám vô danh tiểu tốt này phá hoại được.

Nhìn thấy Lục Côn ra mặt, người thanh niên liền vui vẻ.

“Ha ha, nhóc con, muốn lo chuyện bao đồng? Mày có phải muốn bị ăn đập không?”

Lục Côn thật sự bị tức đến cười rồi.

“Đập tao? Lục Côn tao lăn lộn trên xã hội nhiều năm như vậy, thật sự chưa gặp được máy thằng dám đập tao, mau cút đỉ.”

Đối với Lục Côn, danh tiếng của ông ta hiện tại, ít nhiều gì cũng được lan truyền lại một lần ở Tỉnh Thành vì Sở Vĩnh Du rồi, theo bình thường, thì ai dám không nễ mặt chứ.

Nhưng ông ta đã quên, làn sóng thứ hai là đều được lan truyền trong tầng lớp xã hội phía trên, thì mấy người này sao mà nghe qua được.

“Ông đây không quan tâm mày là Lục Côn hay Thất Xà gì, nếu như không phải sếp bọn tao bảo tao cố gắng giảm nhẹ tổn thương bạo lực thì bây giờ mày đã được ăn bạt tay rồi, ông đây cho mày 10 giây cuối cùng, đưa người của mày cút đi, nếu không, đừng trách tao không khách sáo.”

Lục Côn sôi máu rồi, ông ta biết có Hữu Hữu ở đây, Sở Vĩnh Du tuyệt đối không chịu thi triển bạo lực đâu, cho nên chuyện này hôm nay, ông ta cần phải ra mặt xử lý.

“Bọn bây là người của Báo Đốm?”

Câu này vừa thốt ta, nụ cười của người thanh niên liền biến mắt, không nói không rằng mà đánh gậy về phía Lục Côn.

Lục Côn có được địa vị và mạng lưới quan hệ hiện tại, nhiều năm trước tuyệt đối cũng là một nhân vật dữ dẫn, sao có thể bị loại tiểu tử này đánh được chứ, lúc này ông ta đã một tay bắt lấy cây gậy bóng chày, tay còn lại thì cho anh ta một bạt tay.

“Oắt con! Thật sự dám động tay ư? Cút!”

Không biết là bị ánh mắt phong sương hung dữ của Lục Côn làm hoảng sợ, hay là vì tên huý của Báo Đốm, tóm lại người thanh niên ôm lấy mặt mình, sau đó chỉ vào Lục Côn, không nói gì mà đưa người đi.

“Tiểu tử thối bây giờ, thằng nào cũng thật chả có chút tiền đồ gì.”

Lúc quay người lại, căn phòng ở bên hông đúng lúc có một người đi ra ngoài, nhìn thấy đại sảnh không có ai, cũng sững sờ, sắc mặt trực tiếp thay đổi.

“Cậu là trợ lý của bác sĩ Vương ư? bây giờ có thể khám bệnh chưa?”

Trợ lý ngây ngốc mà gật gật đầu.

“Được, các…các người theo tôi vào đi.”

Đi vào một căn phòng khác, Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng gặp được vị bác sĩ Vương kia, hai bên tóc đều đã bạc, đeo một cặp kính.

Khám một hồi, bác sĩ Vương cười nói.

“Chuyện nhỏ, cô bé nhỏ ăn bị đau bụng, thuốc của tôi, dán một cái là khỏi, hai tiếng sau sẽ thèm ăn, đại khái đến tối thì sẽ không tiêu chảy nữa.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tư Phu và Đồng Thế Tân đều miễn cưỡng lộ ra nụ cười, Sở Vĩnh Du cũng mở miệng nói.

“Vậy cảm ơn bác sĩ Vương rồi.”

Đi qua bên cạnh, có người đang phối thuốc, mà trợ lý lúc này cũng nói bên tai bác sĩ Vương vài câu, bác sĩ Vương vội vàng nhìn Lục Côn nói.

“Hồi nãy cậu đánh mấy người đó chạy rồi ư?”

Lục Côn gật gật đầu.

“Ừm, mấy người đó là ai thế bác sĩ Vương, chúng ta cũng tiếp xúc không chỉ một hai lần rồi, nói với tôi, tôi xử lý cho ông.”

Thế nhưng, bác sĩ Vương lại nhìn thời gian, rồi lại nói.

“Chắc 20 phút nữa bọn họ lại tới, Lục Côn, các cậu mau đi đi, nếu không sẽ xảy ra án mạng đó, khu Trường Lạc phường Hồ Đồng chúng tôi không giống những nơi khác ở Tỉnh Thành, chỗ này hoàn toàn là thiên hạ của Sài Khuê, những người khác không nhúng chân được, cậu ta muốn phương thuốc tổ truyền của tôi cũng chả phải chuyện ngày một ngày hai rồi, bởi vì mối quan hệ của ba cậu ta với tôi, nên cậu ta nhiều nhất cũng chỉ cho người đến quấy nhiễu việc làm ăn của tôi thôi, không dám làm gì tôi, nhưng đối với người ngoài, thì không có kiêng dè gì đâu, dán thuốc xong thì các cậu mau đi đi.”

Tuy bác sĩ Vương đã nói như vậy rồi, nhưng Lục Côn không quan tâm, xua xua tay không nói gì, đi đến bên cạnh gọi cho Báo Đốm một cuộc.

“Báo Đốm, khu vực khu Trường Lạc phường Hồ Đồng, là thủ hạ nào của cậu?”

Giọng nói của Báo Đối có chút ngưng trọng.

“Lục Côn, ông ở Tỉnh Thành đã lâu như vậy rồi, không biết tính đặc thù của phường Hồ Đồng sao?”

Nói chứ, Lục Côn thật sự không biết, ông ta tuy quen nhiều người, nhưng cũng không phải thần, mà cái gì cũng biết cho được.

“Là sao?”

“Phường Hồ Đồng trước giờ đều là thiên hạ của Sài Khuê, bất kể ở Tỉnh Thành ai ngồi ở vị trí của tôi thì chỗ đó cũng đều là của Sài Khuê, trước đây khi còn nhà họ Nguy, cũng là như vậy, tôi cũng là sau khi lên mới được biết. Tên Sài Khuê này, không chọc được đâu, một người anh họ của hắn là cánh tay trái và phải mạnh nhất của thủ lĩnh Khôn Sát ở khu tam giác, muốn súng có súng, muốn người có người, nếu như ông xảy ra chuyện gì ở bên đó thì ra ngoài trước rồi nói, tôi đưa người qua đón ông, ngàn vạn lần đừng để bị hắn chặn ở phường Hồ Đồng, người của tôi cũng không vô được.”

Mạnh như vậy ư? Lục Côn đương nhiên biết thủ lĩnh của khu tam giác làm kinh doanh gì, cái nào cũng là tội chết hết.

“Tôi biết rồi, có điều….tôi cùng anh Sở, đưa con gái anh ấy đến đây khám bệnh.”

“Cái gì!”

Báo Đốm thắt thanh, ngay sau đó, càng kiên định mà nói.

“Ông đợi đó, bây giờ tôi đưa người xông vào, có điều ông cũng nên nói với anh Sở một tiếng, ra khỏi phường Hồ Đồng là tốt nhất, tên oắt con Sài Khuê đó làm gì cũng không kiêng ky ai đâu, lần đầu tiên tôi  đến phường Hồ Đồng bàn với hắn về hợp đồng mà trước đây nhà họ Nguy ký, thì bị hắn chĩa qua AK vào đầu, ông hẳn đã hiểu tôi có ý gì.”

Ngay cả Báo Đốm cũng nói như vậy rồi, Lục Côn cảm thấy tên Sài Khuê này mẹ nó thật sự như một tên điên, hành sự không kiêng dè như vậy ư?

Cúp điện thoại, đúng lúc bên Hữu Hữu cũng dán xong thuốc rồi, được Sở Vĩnh Du bề vào lòng lại.

Đang định tiến lên trước nói thì đột nhiên bên ngoài có một tràng tiếng súng vang lên, đồng thời còn có một tiếng mắng chửi.

“Mẹ nó! Phường Hồ Đồng mà cũng có người dám tát vào mặt người của Sài Khuê ông ư? Lăn ra đây, ông đây một súng bắt chết mày!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.