Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 276




CHƯƠNG 276: GẶP LẠI

Khoác tay, Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, trực tiếp rời đi.

Thẳng cho đến khi bóng dáng đã hoàn toàn biến mất, Phùng Đóa mới dám đứng dậy, mà cả đám nhà họ Phùng đều giống như nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Chị, em xin lỗi, bởi vì nguyên nhân do em để chị phải chịu ấm ức lớn như thế.”

Trong lòng của Phùng Dương cảm thấy thua thiệt, cảm thấy thẹn với chị gái của mình.

“Được rồi, chị là chị của em, cũng không thể nhìn em bị giết chết được, cũng chỉ quỳ xuống mà thôi, không có việc gì đâu.”

Phùng Diệu Dương ở một bên thở dài, đồng thời cũng đánh một cái lên trên ót của Phùng Dương.

“Cái đứa phản nghịch này, nếu như mà con thông minh bằng một nửa chị gái của con thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc đó, nhà họ Phùng chúng ta thiếu chút tiền này hả? Con thiếu phụ nữ hả? Nhớ kỹ, nếu như sau này xảy ra loại chuyện tương tự ép buộc phụ nữ đàng hoàng, không cần phải để người ta tìm tới cửa nữa, ông đây sẽ là người đầu tiên làm thịt con.”

Phùng Diệu Dương là đang nói thật, sự thông minh của con gái, ông ta đều theo không kịp, nếu như dựa vào tình hình lúc nãy mà nói, đối mặt với một nhân vật khủng bố như là Sở Vĩnh Du, đại não của ông ta không thể vận chuyển được, nhưng mà con gái lại có thể hoàn thành hết tất cả trong một khoảng thời gian ngắn như thế.

Quỳ xuống, lợi dụng cái tên quỷ háo sắc Lục Chấn để giải thích cho lời nói sau cùng của Lục Hải, một loạt các chuyện này thật sự tính toán không sai sót một cái nào, quả nhiên cuối cùng Sở Vĩnh Du đã tin tưởng.

Chuyện này lắng lại, Sở Vĩnh Du trở về uống với Bạch Ông một hồi, lúc này mới trở về phòng ngủ.

Nằm ở trên giường, anh đột nhiên nhớ đến bộ phim truyền hình mà mình đã xem, chủ đề chính chính là quỷ thần.

Nhân vật chính đã từng có một cuộc sống sinh hoạt bình thường, chưa từng cho rằng trên thế giới này có quỷ, nhưng mà sau khi một lần bất ngờ mở đôi mắt âm dương, cuộc sống sau đó của anh ta có thể nói là hoàn toàn không thể rời khỏi ma quỷ.

Giống như là Sở Vĩnh Du, trước khi anh chưa trở thành Tiên Thiên võ giả, anh thật sự cảm thấy loại cấp bậc này hoàn toàn là loại cảm giác giống như phượng long, nhưng mà hiện tại thì như thế nào, mới ra có bao lâu, tổng cộng anh gặp được năm sáu Tiên Thiên võ giả, trên thế gian có rất nhiều chuyện thật sự không có cách nào giải thích được.

Ngày hôm sau phối hợp với Bạch Ông trị liệu cho ông cụ nhà họ Phùng hai tiếng đồng hồ, hai người nói chuyện với nhau.

“Đúng rồi, tôi đã gọi điện thoại cho người bác sĩ ở nước ngoài đó giúp cậu, cậu đã liên lạc chưa vậy?”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Còn chưa, tôi định sau khi chuyện của Hải Môn kết thúc thì tôi sẽ trực tiếp ra nước ngoài một chuyến để tự mình gặp người kia, dù sao thì hai chân của ba vợ tôi là bởi vì do tôi cho nên mới thành bộ dạng như hiện tại, tôi có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ để ông ấy đứng lên một lần nữa.”

Vừa mới nói xong, điện thoại di động lại vang lên, lại là một số điện thoại xa lạ, Sở Vĩnh Du không nhấn nghe, trực tiếp cúp máy.

Một lát sau lại có một tin nhắn gửi tới.

“Xin chào anh Sở, tôi là Hồng Đô Linh, tối nay là lễ khai trương sòng bạc Tiêm Phong, tôi sẽ hát ba bài hát, không biết là anh có thời gian đến không nữa, tôi muốn mời anh đến tham gia.”

Sở Vĩnh Du chưa trả lời lại, nếu như có vợ Đồng Ý Yên ở đây có lẽ là có hai loại tình huống, nhưng mà anh thật sự không có hứng thú đó, ân tình ký tên cũng đã trả lại rồi, cũng sẽ không tiếp tục cần thiết để liên hệ.

Nhà họ Lục đang muốn xây dựng sòng bạc Tiêm Phong chắc có lẽ hiện tại đã biến thành của nhà họ Phùng.

“À đúng rồi, Vĩnh Du, cậu không đi chiêm ngưỡng sòng bạc một chút hả, tôi biết thằng nhóc cậu vẫn còn chưa chơi cái đó, dù sao thì sau khi cậu nhập ngũ cũng liền trở về nhà.”

Lúc này không biết Bạch Ông lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên lại trêu ghẹo một câu như thế, Sở Vĩnh Du khẽ lắc đầu.

“Không được đâu, tôi không có hứng thú với loại đồ chơi đó.”

“Cậu không có hứng thú, nhưng mà tôi có hứng thú, vất vả lắm mới tới Hải Môn một chuyến, tôi còn phải ở đây ba ngày, cộng thêm bệnh tình của ông Phùng hơi ổn định, ngày mai trị liệu xong xem như đã kết thúc rồi, đương nhiên tôi muốn đi chơi, đi thôi nào.”

Sở Vĩnh Du ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Bạch Ông.

“Không phải là ông đó chứ, sao tôi lại không biết ông lại có đam mê này vậy?”

Vừa đứng dậy, Bạch Ông vừa cười nói.

“Thật là, lúc còn trẻ ấy mà, đi theo sư phụ đến Hải Môn một chuyến, khi đó bị sự phồn hoa của Hải Môn làm cho vô cùng rung động, cũng đã từng tiếp xúc với sòng bạc. Thôi đừng có nói nữa, nếu như không phải mấy ngày ấy đánh bạc, tôi cũng sẽ không tỉnh ngộ đi theo sư phụ chuyên tâm học y, cho nên tôi muốn đến đó cảm nhận mùi vị một phen.

“Được rồi, vậy tôi đi với ông.”

Bạch Ông là ân nhân cứu mạng của Hữu Hữu, con bé dự định nhận làm ông nội nuôi, cho dù không có những lời này thì dựa vào mối quan hệ của anh với Bạch Ông cũng không thể so sánh với người thường được.

Phùng Đóa đứng ở cửa chờ mệnh lệnh bất cứ lúc nào, biết hai người muốn đến sòng bạc chơi một chút, cô ta cũng sửng sốt thật lâu.

Một tiếng đồng hồ sau, có một chiếc xe Mercedes Benz đứng trước cổng sòng bạc. Sòng bạc này xem như là sòng bạc lớn nhất do nhà họ Phùng đã mở, cho dù là mở đến hiện tại nhưng mà cũng không lạc hậu chút nào.

“Cái cô nhóc Phùng Đóa này, cô cũng đừng có tự tiện chủ trương, cầm thẻ đánh bạc cho tôi, tìm cho tôi một bàn cược công bằng đi, tôi chơi hết một tỷ năm trăm triệu, có hiểu chưa?”

Bạch Ông cười hà hả, Phùng Đóa có chút xấu hổ, đúng là cô ta đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, bây giờ nghe thấy Bạch Ông nói như vậy, cô ta vội vàng gật đầu.

“Tôi biết rồi.”

Đây đúng là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du đến sòng bạc, anh nhìn đám người mặc quần áo lộng lẫy lướt ngang qua mình, ở bên trong đó có bao nhiêu người chơi một đêm là giàu, lại có bao nhiêu người phải vay nợ. Lúc đầu chỉ ôm mộng làm giàu, có lẽ cũng chỉ có trong lòng của bọn họ biết mà thôi.

“Ha ha, cục cưng à, tối ngày hôm qua anh thắng sáu tỷ, ngày hôm nay không cần cố gắng, sắp vượt qua mười năm tỷ rồi, đến lúc đó đương nhiên tiền thưởng của em sẽ không thiếu, em cũng đừng có quên tối nay kêu chị gái song sinh của em đến hầu hạ anh đó nha.”

Một người đi ngang qua mở miệng nói, tiếng cười điên cuồng đó chính là loại biểu hiện của dân cờ bạc sau khi thắng tiền.

Phần lớn người đến đây chơi sòng bạc đều sẽ đưa đón, phụ nữ, chỗ ở… cũng là tiêu chuẩn thấp nhất, căn bản không cần phải nhiều lời.

“Anh Sở, ngài có muốn chơi không?”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du đánh giá xung quanh, Phùng Đóa cẩn thận hỏi.

“Không chơi.”

Đến một chỗ để chơi, Bạch Ông ra sân, thẻ đánh bạc không lớn, có lẽ là phải chơi một lúc.

Nhìn cả mười mấy giây, Sở Vĩnh Du mới nói.

“Để tôi tùy tiện đi dạo là được rồi.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du liền đi ngay, bởi vì mình nói là đi vòng vòng cho nên Phùng Đóa cũng không dám đi theo, chỉ là dùng bộ đàm dặn dò để cho người ta chú ý, một khi có người nào gây phiền phức thì vệ sĩ phải lập tức bước lên ngăn cản, đồng thời thông báo cho cô ta.

“Anh muốn chơi vài bàn không, tôi thấy anh đi dạo cả nửa ngày rồi, lần đầu tiên tới đây à?”

Một lát sau, Sở Vĩnh Du đang tùy ý đi dạo, quan sát có một người đi đến gần anh, trên mặt mang theo bộ dạng tôi hiểu anh lắm.

“Tôi không chơi, tôi không có hứng thú với loại đồ chơi này.”

Người kia cười cười.

“Mấy người tới đây từ đầu không có hứng thú, anh chỉ cần chơi mấy ván, tuyệt đối anh sẽ có hứng thú, như thế nào, muốn thử một chút không? Tôi có thể cho anh lợi ích.”

Khoát tay một lần nữa, Sở Vĩnh Du có chút bất đắc dĩ, dáng dấp của mình trông giống như là người ôm mộng phát tài lắm hả.

Lại đi lòng vòng, đang định trở về bàn đánh bạc của Bạch Ông thì đột nhiên Sở Vĩnh Du nhìn về phía ở cách đó không xa, nơi đó có một cánh cửa đang mở lớn, có một người bị hai người đàn ông vạm vỡ khiêng ra, đồng thời miệng còn bị che kín.

Loại hình ảnh như thế này thường xuyên xảy ra trong sòng bạc, xem như chuyện bình thường, nhưng mà Sở Vĩnh Du lại chủ động đi tới.

Bởi vì người đang bị mang đi lại là Phương Cao Hải, bạn học cũ của anh.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.