Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du

Chương 969




CHƯƠNG 969

“Không biết.”

Sở Vĩnh Du lắc đầu, lông mày càng nhíu lại chặt hơn, không hiểu vì sao lúc này anh lại cảm thấy một sự xung động mãnh liệt, muốn hiểu rõ mọi chuyện về hòn đá này nhưng đương nhiên đó là chuyện không thể.

Nhưng đúng lúc đó, một việc thần kỳ đã xảy ra, chiếc nhẫn Vũ Lam mà Sở Vĩnh Du đang đeo lại có động tĩnh.

Tường Vi nhìn thấy cũng há hốc mồm kinh ngạc, giống như vừa phát hiện ra một chuyện không thể tin nổi.

Viên đá nhỏ màu trắng sữa to bằng quả trứng mà Sở Vĩnh Du đang cầm trong tay lập tức biến thành màu đen, nếu không phải từ nãy Tường Vi vẫn luôn nhìn nó chăm chú thì có lẽ cô ta còn tưởng đã xảy ra ảo giác gì đó.

“Anh Sở, thế này… anh làm gì vậy?”

Sở Vĩnh Du cũng ngơ ngác, anh không làm gì cả, tất cả đều là do nhẫn Vũ Lam làm, giống như sức mạnh lúc trước đã hút những người kia và sức mạnh ẩn chứa bên trong Mặc hoa. Nhẫn Vũ Lam lại chủ động xuất hiện lần nữa, rõ ràng có thể thấy rằng bên trong hòn đá màu trắng sữa này có một nguồn năng lực thần kỳ nào đó đã bị nhẫn Vũ Lam hút đi. Chỉ trong chớp mắt mà đã nhanh chóng hút hết sạch.

Sở Vĩnh Du đang định lên tiếng thì tự nhiên cơ thể anh hơi chấn động một chút, vẻ bất ngờ hiện lên rõ ràng trong mắt anh.

Bởi vì sau khi nhẫn Vũ Lam hút được năng lượng từ viên đá màu trắng sữa này, bên trong nhẫn Vũ Lam lại xuất hiện một nguồn năng lượng khác và nguồn năng lượng đó đã đi vào người Sở Vĩnh Du. Mặc dù nguồn năng lượng này vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến mức có thể dễ dàng bị bỏ qua nhưng đối với một người làm chủ cơ thể mình như Sở Vĩnh Du, anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Chuyện này… Sở Vĩnh Du còn điều khác kinh ngạc hơn, đó là nguồn năng lượng truyền đi từ nhẫn Vũ Lam có thể nâng cao thực lực của một cường giả đan điền cảnh tầng thứ bảy như anh, đúng là không có gì có thể hình dung được.

Tự nhiên, Sở Vĩnh Du đói khát đến mức không thể tưởng tượng được, hai mắt anh nóng bừng lên, Tường Vi thấy vậy giật mình hoảng hốt, không kìm được lùi về phía sau vài bước, hai tay ôm quanh người để che lấy mình.

“Anh… anh Sở, anh… anh định làm gì vậy?”

Lúc này Tường Vi lại rơi vào sự dằn vặt lúc trước, cho dù là cơ thể hay ý thức, cô ta đều thật sự hi vọng Sở Vĩnh Du có thể lao tới như một con sói dữ, nhưng với bản chất của một người phụ nữ, sự xấu hổ tự nhiên cũng xuất hiện.

Ý thức được điều gì đó, Sở Vĩnh Du bình tĩnh lại.

“Tường Vi, mặc dù tôi không biết viên đá trắng này rốt cuộc là thứ gì hay có công dụng gì nhưng đối với tôi, nó thật sự thật sự rất quan trọng, cô lấy thêm được nó nữa không?”

Vẻ buồn bã thoáng qua trong mắt Tường Vi, cô ta lắc đầu.

“Không thể, căn phòng ông tôi để những viên đá này có mười vị cao thủ của gia tộc chúng tôi canh giữ, đến ruồi cũng không thể vào được. Viên đá này là ông tôi chủ động đưa cho em trai Thác Bạt Thiên Địa của tôi, bảo nó thường xuyên cầm chơi. Cuối cùng em trai tôi thấy chán nên mới đưa cho tôi.”

Lúc này Sở Vĩnh Du thật sự nóng lòng muốn vào cướp đoạt của gia tộc Thác Bạt, nếu như anh thật sự ra tay, đúng là không có ai có thể ngăn được anh.

Nhưng là Chiến thần Nước R, anh thật sự không thể biến suy nghĩ trong đầu thành hành động, tự nhiên anh lại cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

“Tường Vi, cảm ơn cô, cô không muốn kết hôn đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.